Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 25: Vết đỏ




Cái dáng vẻ cứng miệng kia thật là đáng yêu biết bao. Phó Bắc Đình giữ cằm rồi áp sát lại gần đặt một nụ hôn lên môi cậu:

Vậy em xuống giường nổi không?Có gì... có... gì mà không đượcNhạc Ninh lại khẽ đặt lại một nụ hôn lên môi của người đàn ông. Cậu ngồi dậy xoa xoa, nắn nắn cái eo thon nhỏ kia. Ánh mắt hơi lườm liếc vị đang nằm ở giường kia nhưng cũng không nói gì.

Đánh răng, rửa mặt và vệ sinh cá nhân một cách mơ màng, ngáy ngủ. Cậu lờ mờ đi ra thì tiếng chuông điện thoại vang lên, mở điện thoại lên xem lại là cuộc gọi của Dịch Hàm:

Em ngheAnh đang đợi em ở trước cửa, ra gặp anh chút được không?Chờ tí, em ra ngayChàng trai không để ý gì nhiều mà đi ra ngoài, chẳng biết người đàn ông trên giường đã nhìn bản thân chầm chầm từ bao giờ. Cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ tay dài, thoải mái mà mở cửa ra:

- Anh tìm em có gì không?

Dịch Hàm đã sững lại khi nhìn thấy gì đó trên người của Nhạc Ninh, cậu cũng không hiểu biểu hiện đó của anh là như nào. Anh dường như đang cố gắng nặn ra nụ cười trên môi:

- Anh có mua vé xem phim, tối nay đi xem với anh được không?

Nhìn tấm vé xem phim trước mặt, cậu đã do dự nhưng rồi cũng quyết định nhận lấy nó. Đêm nay phải thật sự làm rõ mối quan hệ giữa mình và anh ấy, mình không muốn người trong nhà kia lại không vui. D

- Vậy hẹn anh tối nay. Giờ anh vào trong ăn sáng với em đi, dù sao ở đây anh cũng chỉ có một mình

Dịch Hàm cũng tự nhiên mà theo sau Nhạc Ninh đi vào trong nhà. Cô giúp việc cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho họ, Bắc Đình cũng đi trên lầu xuống với vẻ mặt hầm hực.

Anh chạy tới ôm lấy eo của chàng trai từ phía sau, đặt cằm lên vai rồi xoay sang hôn lên cổ và còn nhìn Dịch Hàm bằng vẻ thách thức: (

Chồng nhỏ thơm quá!Đừng ôm em nữa, ngồi xuống ghế ăn sáng thôi!Chàng trai hơi kéo người đàn ông ra rồi đưa mắt nhìn sang Dịch Hàm:

- Anh cũng ngồi xuống ăn cùng đi nha!



Cô giúp việc cũng bưng đồ ăn sáng ra, con trai cũng đúng lúc đi từ trên lầu xuống. Cậu cứ nhìn xung quanh nhà rồi cất lời hỏi:

Bà đâu rồi dì? Bình thường bà thức sớm lắm mà!Sáng sớm bà dùng bữa sáng là đi ra ngoài rồi - Dì giúp việc lên tiếngBà hay đi đây đó em không cần phải lo đâuNhạc Ninh cũng gật đầu tỏ ra hiểu, vẻ mặt vẫn còn khá mệt mỏi. Anh ngồi bên cạnh xoa nắn eo giúp người con trai ấy, biết vậy tối qua đã khiến em không xuống giường nổi rồi.

Chàng trai cũng để yên cho anh muốn làm gì thì làm bởi nó thật sự khá dễ chịu đối với cái eo đang đau nhức kia.

Con trai thì vui mừng ôm lấy Dịch Hàm đang bơ vơ kia

Ba Dịch Hàm, con nhớ ba quá!Bánh Bao nhà con mà nhớ ba sao? Hôm qua con ăn đến mức không để ý đến ba nữa kiaNhóc con ngơ ngác như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Nhạc Ninh thấy con không nhớ ra gì thì mắc cười. Cậu gõ tay vào bàn để thu hút sự chú ý của nhóc con kia:

Tối qua ăn ở nhà hàng, ba Dịch Hàm có đến mà con không biết đóỐ? Hì hì... chắc do đồ ăn nhà hàng ngon quá đó...Nhạc Phó Chi cười ngại ngùng mà ôm lấy ba đỡ đầu của mình. Nhóc ngước lên nhìn Dịch Hàm bằng đôi mắt long lanh vô tội vạ:

- Ba Dịch Hàm đừng giận con nha! Con thương ba nhiều nhất đó

Phó Bắc Đình thấy con trai mình cứ ôm người khác mà gọi ba thì không khỏi nhăn nhó. Chú ho vài cái để nhóc con kia còn nhớ đến sự hiện diện của mình:

Đồ nhóc con vô tâmCon cũng thương ba lớn nhất mà...Cái không khí gì đây, hai con người tấn công một mình nhóc con ấy. Bánh Bao như cây xúc xích bị kẹp ở giữa chẳng biết làm sao liền đưa mắt cầu cầu ba nhỏ. Nhạc Ninh nhướng mày với nhóc con ấy:

- Bắt đầu ăn đi nào! Để lâu hết ngon

Cuối cùng những con người này cũng chịu dùng bữa, cậu giải quyết xong sự rối rắm của hai người đàn ông kia thì cũng ăn thoải mái hơn. Nhưng Nhạc Phó Chi lại phát hiện ra gì đó mà nhìn chầm chầm vào cổ Nhạc Ninh:

- Ba ơi! Nhà ba lớn nhiều muỗi quá hả? Cắn đỏ cổ ba hết rồi



Câu hỏi ngô nghê của đứa nhỏ làm những người lớn trong bàn phải sượng lại. Nhạc Ninh vô thức chạm tay lên cố, gương mặt cố gắng gượng cười với nhóc con ấy:

- À... đúng là hơi nhiều muỗi. Đúng là lũ muỗi quỷ yêu C

Thì ra biểu hiện lúc sáng của Dịch Hàm là do thấy những dấu vết này. Giờ biết làm sao được đây, thấy cũng đã thấy rồi, cậu cũng phải giả vờ như không có gì mà tiếp tục ăn. Ăn xong Nhạc Ninh còn ra cửa để chào tạm biệt

Dịch Hàm nhưng với vẻ khá ngượng ngùng.

Quay vào đã thấy Phó Bắc Đình ngoan ngoãn rửa bát, cậu khẽ bước chân đi tới ôm lấy con người ấy từ phía sau.

Thế mà con người đó lại cứ không để ý cậu:

Làm lơ em luôn à? Giận dỗi gì rồi nói em nghe xem?Đâu có, do chú đang tập trung nên mới không phát hiện ra có một Cục bột mềm đang bám người thôi!Bánh Bao ngồi ở ghế sofa mà chẳng dám nhìn vào nơi nhà bếp ngọt ngào kia. Mình là con rơi, là kẻ dư ở ngôi nhà rồi! Ai đáng thương bằng mình nữa chứ!

Chỉ là những lời hờn dỗi trong lòng còn vẻ mặt nhóc con đã thể hiện sự vui mừng khôn siết. Chắc là ba lớn dỗ ba nhỏ thành công rồi.

Ba lớn đỉnh quá!

Rửa bát xong thì người đàn ông đã vội lau tay, xoay người lại ôm lấy cái eo kia:

Lên tắm cùng nhau rồi chúng ta đến nhà hàng của em nha! QKhông! Không tắm cùng và cũng không đến nhà hàng của emPhó Bắc Đình liền kéo chàng trai lại gần hơn, ôm lấy cậu, cằm lại cứ cựa qua lại trên bả vai ấy:

Sao lại không? Chồng muốn đi theo xem em làm việc mà!Em nói không là không! Chú mau đến tập đoàn đừng dồn mọi việc cho anh Dữ Hinh nữa. Anh ấy sẽ kiệt sức mà ngất mất đóDữ Hinh ở một phía khác đúng là đang bị đống giấy tờ, tài liệu che lấp. Chẳng biết lí do gì mà hắt xì làm giấy bay khắp nơi, nhìn giấy tờ lộn xộn mà như muốn sụp đổ:

- Trời ơi! Sao tôi có thể làm công việc này bao năm qua vậy? Cứu tôi! Cứu tôi!