Cánh cửa đột nhiên được mở ra, trợ lý Dữ Hinh bước vào cũng chứng kiến được khung cảnh ngọt ngào ấy. Ba cặp mắt nhìn vào nhau, bất chợt Bắc Đình lại đứng ra sau lưng Nhạc Ninh.
Con trai cũng đi từ trên lầu xuống, bốn người ngồi vào bàn ăn. Dữ Hinh nhìn nhóc con ngồi bên cạnh rồi nhìn hai con người đang tay trong tay ngồi trước mặt:
- Chuyện này là như thế nào?
- Chú ấy bị ngộ độc rượu, rượu ảnh hưởng đến dây thần kinh mà hoá ngốc rồi
Anh liền ôm cánh tay của Nhạc Ninh rồi lại úp mặt vào hõm vai của chàng trai:
- Không cho... không cho em nói chuyện với đàn ông khác mà...
Dữ Hinh phải nhức đầu, rối trí với vị chủ tịch hoá ngốc trước mặt mình. Cậu trợ lý vò đầu, thở dài một cách thật bất lực:
- Còn một bản hợp đồng quan trọng cần anh ấy kí. Giờ lại ngốc rồi, điên chết mất thôi!
- Anh có thể giúp chú ấy qua thời gian khó khăn này mà phải không?
Chàng trợ lý gật gật đầu vẻ mặt tỏ rõ sự mệt mỏi nhưng rồi cậu lại khẽ mỉm cười nhìn con người ngốc nghếch trước mặt:
- Nhưng như thế cũng tốt. Cậu quay về rồi...
- Có thể cho tôi biết năm đó tôi rời đi thì... thì... chú ấy như thế nào không?
- Chủ tịch người không ra dáng người, đi khắp nơi tìm kiếm cậu. Năm đó ai nhìn thấy dáng vẻ ấy cũng phải sợ hãi, con người đó như kẻ điên vậy! Tôi có lần còn vô tình thấy chủ tịch khóc rất đau khổ trong phòng làm việc... Những năm không có cậu, nó thật sự rất tệ với chủ tịch đó
Dữ Hinh cũng đứng lên, rời khỏi bàn ăn ấy bước đến gần mà vỗ khẽ lên bả vai của chàng trai:
- Tốt rồi... tôi sẽ về xử lý công việc thay chủ tịch. Chăm sóc chủ tịch cho tốt nha! Anh ấy thật sự rất yêu cậu đó...
Người con trai muốn đứng lên tiễn cậu trợ lý ấy thì lại bị anh giữ lại và cứ ôm chặt lấy cơ thể của Nhạc Ninh:
- Em cứ nói chuyện với người đàn ông khác... em hết thương chồng rồi...
- Thương mà... thương mà...
Chàng trai dịu dàng xoa xoa đầu để dỗ ngọt con quỷ đeo bám kia. Một đại lão trong giới kinh doanh giờ như một bé cún ngoan ngoãn cứ vẫy đuôi bên chủ nhân nhỏ.
Dữ Hinh bước ra ngoài đóng cửa lại thì cũng lấy điện thoại ra từ trong túi mà nhập một dòng tin nhắn gửi cho ai đó: Quay về rồi.
Ở bên trong, Bắc Đình rửa bát còn Nhạc Ninh dọn dẹp bát đũa cho anh. Người kia cũng rất thành thạo mà rửa sạch sẽ trong tích tắc. Hai ba con kia ngồi xuống ghế, Nhạc Ninh đứng nhìn hai con người đó:
- Con ở nhà với ba lớn đi, còn ba đến nhà hàng xử lý công việc
- Con muốn theo ba mà...
- Chồng cũng muốn theo, không em lại bỏ chồng rồi sao?
Hai cặp mắt long lanh kia lại bắt đầu hướng về phía chàng trai. Cậu với gương mặt kiên định, đầu thì lắc, Bánh Bao liền chạy sang nắm tay cậu:
- Cho con và ba lớn theo ba đi, ở nhà chán lắm! Ba lớn không quậy tung thì cũng sẽ khóc lụt cái nhà này đó ba
Cuối cùng thì cũng phải thỏa hiệp, ba con người ấy đã có mặt ở nhà hàng Wicto. Cậu đành để hai ba con kia đi dạo xung quanh còn bản thân phải đi xử lý công việc. Phó Bắc Đình vừa đi xung quanh vừa hỏi chuyện:
- Con biết người tên Dịch Hàm không?
- Là ba con đó - Bắc Đình nhìn sang - là ba đỡ đầu á. Đây là đối thủ nặng kí của ba lớn đó nha!
Cậu con trai bắt gặp cái nhìn ấy cũng phải e dè mà nói cho rõ ràng. Anh kéo con trai ngồi xuống và nhìn vào cặp mắt tròn xoe đấy:
- Vậy con thích ba hay cái người kia hơn?
- Còn tùy vào biểu hiện của ba nữa
Nhóc con liền đứng lên mà chạy đi, anh thở dài mà đi theo sau. Đúng là đáng yêu như ba nhỏ của con. Hai con người ấy đang đi cùng nhau thì lại nghe thấy những lời chối tai:
- Nghe nói ông chủ ở nhà hàng này mới về nước, trông ngon miệng vừa ăn lắm! Nhưng tiếc là bị bốc tem rồi, nghe nói là cha đơn thân... chắc thiếu thốn tình cảm lắm... ha... ha...
Người đàn ông trung niên bụng bự vừa nói chuyện điện thoại vừa cười lớn. Anh nghe thấy những điều ấy mà siết chặt nắm đấm trong tay. Con mồi ngon tự tìm đến rồi:
- Con ở đây đợi ba
Anh nhanh chóng tiếp cận tên kia rồi kéo hắn đi thẳng vào nhà vệ sinh. Chỉ chốc lát bên ngoài đã vang lên tiếng la hét đáng thương và đầy thê thảm. Bánh Bao vội vàng chạy đi, cho đến khi gặp Nhạc Ninh mà thở không ra hơi:
- Ba... ba lớn... đánh người trong nhà vệ sinh rồi...
Nhóc con ấy liền dẫn đường cho cậu, hai ba con ấy cùng vài nhân viên vội chạy đến nơi. Nhìn khung cảnh trước mặt thật đáng sợ, người to cao mập mạp kia đã bê bết máu nằm dưới nền gạch nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu ngừng đánh.
Nhân viên trong nhà hàng và Nhạc Ninh đi tới tách con người hung hăng ấy ra. Vẻ mặt của chàng trai không khỏi khẩn trương mà nhìn qua cậu nhân viên:
- Mau gọi cấp cứu đưa người này đi
Vài nhân viên liền đi vào đỡ người nằm dưới sàn kia rời đi. Cậu không khỏi tức giận, hai lông mày chau lại nhìn con người trước mắt:
- Chú bị điên hả? Đừng có tùy tiện ra tay với người khác như vậy!
Chàng trai hét lên với người đàn ông ấy nhưng con người đó vẫn cứ giữ im lặng không nói một lời nào. Cậu tuy tức giận nhưng thấy má anh bị bầm thì cũng không bỏ mặc mà kéo anh về phòng làm việc của mình.
Đi vào trong phòng, người đàn ông lại cứ đứng một chỗ, cậu đi lấy hộp y tế ngồi xuống ghế rồi lại nhìn con người đứng đơ kia:
- Qua đây ngồi đi
Phó Bắc Đình cũng đi tới ngồi bên cạnh, cậu bực mình lấy thuốc thoa lên má. Thấy tay anh đang siết chặt lại thì nghĩ mình đã quá mạnh tay nên lên tiếng:
- Có đau không?
Thế mà con người kia vẫn một mực chọn im lặng để đáp lại lời của chàng trai. Thấy anh không trả lời thì cậu lại nhìn thẳng vào đôi mắt đó:
- Em hỏi chú có đau không? Đau thì nói để em nhẹ tay lại
Nhạc Ninh đã cố gắng nhỏ nhẹ hết mức với con người cứng đầu kia nhưng Phó Bắc Đình vẫn cứ không đáp lời. Lần này thật sự chọc giận chàng trai này rồi:
- Chú bị câm rồi hả?! Vừa rồi đánh người giỏi lắm mà!
Tiếng quát tháo của cậu làm cho con trai lo lắng mà chạy vào trong phòng. Nhìn cục diện trước mặt, nhóc con cũng có hơi sợ vì ba nhỏ chưa hung dữ như thế bao giờ:
- Ba đừng mắng ba lớn mà! Tên đó có ý đồ không tốt với ba... nói ba ngon vừa miệng gì đó rồi nói ra những lời rất khó nghe... còn nói ba thiếu thốn tình cảm... nên chắc vì vậy mà ba lớn mới...
- Ba hiểu rồi, con ra ngoài kiếm gì ngon ăn chút đi
Nhóc con ấy ngoan ngoãn đi ra ngoài rồi còn cẩn thận đóng cửa lại. Trong lúc này lại có giọt nước rơi xuống mu bàn tay của Nhạc Ninh.