Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 12: Rời đi




Nhạc Ninh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nước đẫm, khoé mắt vẫn còn đọng lệ. Phó Bắc Đình đã ngồi dậy bên cạnh, gương mặt không khỏi lo lắng mà vuốt ve khuôn mặt chàng trai:

- Em lại gặp ác mộng nữa rồi sao?

Anh nhẹ nhàng ôm lấy nhóc con ấy, cậu cũng tựa đầu vào lòng ngực ấy. Từ ngày đó mà chàng trai cứ gặp ác mộng không ngừng, tinh thần cũng dần giảm sút nhưng những lúc đó luôn có Bắc Đình bên cạnh vỗ về.

Cậu cứ không chịu nói ra, người đàn ông lại càng lo lắng không biết nhóc bầu này đang mơ cái gì. Vị chủ tịch cũng không muốn cưỡng ép chàng trai nên chỉ có thể thể ở bên cạnh lúc cậu cần như thế này:

- Chủ nhật tuần này sẽ biết trai hay gái rồi. Hôm đó chú sẽ đưa em đi nha!

- Được thôi! Thật đáng mong đợi

Nhạc Ninh vậy mà cũng chỉ đáp hời hợt rồi nằm vào vòng tay kia để ngủ lại. Anh cũng không nói nhiều mà dịu dàng ôm em và nhanh chóng đưa em vào giấc ngủ sâu.

Chắc chú vẫn chưa đủ tốt, chú sẽ cố gắng để trở thành người chồng tốt, người ba tốt.

Ngủ ngoan nha bé con

***

Nhạc Ninh thật sự không an lòng mà cứ đợi từng ngày trôi qua. Mới đến thứ sáu thì cậu đã lén bắt taxi đến bệnh viện để kiểm tra. Ở phòng đợi kết quả mà trái tim cứ đập liên hồi, tên nhóc con trong bụng cũng đạp không ngừng.

Cầm tờ giấy kết quả trên tay, cậu vô hồn đi dọc trên hành lang. Bước chân cũng dần bủn rủn, cậu muốn ngã khuỵa xuống tại đây. Đột nhiên một cánh đỡ lấy cậu từ phía sau:

- Em không khoẻ sao? Anh đưa em vào khám nha!

Quay lại nhìn thấy Dịch Hàm đang ân cần, chu đáo hỏi thăm thì lớp phòng vệ cuối cũng đã mất. Cậu như vỡ tan, ôm lấy anh mà khóc không ngừng, giọng nói nghẹn ngào không rõ ràng:

- Là con trai... họ không cần đứa trẻ này rồi... em phải làm sao đây? Em thương con lắm...

Mặc dù không hiểu cậu nói gì, anh vẫn dịu dàng vuốt lưng an ủi trái tim mỏng manh đấy. Em thật sự đã gặp phải chuyện gì?

Sau một lúc, hai chàng trai cũng ngồi xuống hàng ghế chỗ hành lang vắng người đấy. Cậu vô cùng tin tưởng người đàn anh này mà chẳng ngần ngại tâm sự, mong muốn có thể tìm ra cách giải quyết.



Từ chuyện ba bệnh, hợp đồng hôn nhân, sinh con cho Phó Bắc Đình rồi vô tình phát hiện cả bà và anh đều muốn đứa bé này là con gái nhưng kết quả lại là con trai.

Càng nói lại càng không bình tĩnh được, nước mắt vừa ngừng giờ lại tuôn trào lần nữa. Anh thương xót cho cậu và lại tự trách bản thân sao không chịu về sớm hơn.

Nếu mình về sớm hơn em ấy đã không phải gặp những chuyện tồi tệ này rồi.

Lần này anh quyết định sẽ giúp em thay đổi mọi thứ, giúp em quay về với cuộc sống em vốn có.

Sau khi cậu dần bình ổn tâm trạng, hai người cùng nhau đến phòng bệnh của Nhạc Tranh. Ông vô cùng thoải mái được chăm sóc đặc biệt do gia đình họ Phó sắp xếp.

- Con trai cưng đến thăm ba rồi sao? Còn người bên cạnh là bạn trai con hả?

- Không... không... phải đâu ba. Anh ấy chính là đàn anh cấp ba của con thôi!

Nhạc Ninh ngồi xuống cạnh giường của ba, cậu cứ ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại không biết nên nói thế nào. Dịch Hàm ở sau lưng đặt tay lên vai cậu như muốn tiếp thêm dũng khí:

- Con sẽ đưa ba qua nước ngoài khám nha! Chừng nào đến nơi con có chuyện muốn kể cho ba

- Con sẽ cho người thu xếp đồ đạc cho bác nên bác cứ yên tâm nằm nghỉ ngơi nha!

Cậu con trai và người đàn anh cấp 3 kia rời đi. Ông vẫn cứ nhìn ra cánh cửa đã khép chặt, con đã gặp phải chuyện gì rồi Nhạc Ninh? Khóc đến đỏ mắt như thế mà còn giả vờ vui vẻ trước mặt ba.

Thằng nhóc này thật sự mếm được mùi đời rồi.

Nhạc Ninh cứ thế mà về nhà, vẫn luôn tỏ ra như chưa có chuyện gì. Thấy bà ngồi ở ghế sofa cậu liền ngồi xuống ôm lấy. Bà cũng bật cười xoa xoa nhóc con:

- Sao đấy Nhạc Ninh? Hôm nay còn làm nũng với bà

- Con chỉ muốn ôm bà thôi... cho con một chút nha!

Ngoài Nhạc Tranh ra thì có thể nói ba là người thương cậu nhất, luôn bênh vực, chiều chuộng, cho cậu cái cảm giác của tình thương giống như ba mình.

Nhạc Ninh thương bà lắm!

Nhưng mà cậu vẫn thương nhóc con trong bụng hơn...



Tối lại cứ ôm chặt lấy thân thể kia của Phó Bắc Đình như cố gắng muốn ghi nhớ mùi hương, cái cảm giác thân quen này. Chú vuốt tóc cậu, kéo tóc khỏi che khuôn mặt đáng yêu ấy:

- Cục bột mềm hôm nay đặc biệt bám người quá đó

- Người ta chỉ muốn ôm chồng của mình một chút thôi mà...

Một tiếng chồng thật ngọt ngào biết bao, anh vui sướng mà nâng cằm cậu lên mà tiến tới hôm lấy đôi môi kia. Hai bờ môi gợi cảm cứ dính lấy nhau, lưỡi cũng thuần thục tấn công vào khoang miệng như muốn khoét hết tức cả tinh túy trong ấy.

Tay cũng chẳng yên phận mà sờ khắp người, từ lưng xuống mông rồi đến ngực và chẳng chịu dừng lại ở đó còn trêu ghẹo hạt đậu nhỏ:

- Ưm...

Một tiếng rên khẽ khiến anh thích thú mà đưa miệng xuống trêu chọc nó cách một lớp áo. Cậu giữ lấy tóc anh rồi dần bấu chặt hơn:

- Chú... ưm... dừng... lại đi mà...

Nhưng cuối cùng cậu cũng bị chìm đắm trong dục vọng ấy. Hai thân thể cứ quấn lấy nhau những tiếng va chạm của thể xác không ngừng vang lên.

Sau một màn tinh nghịch, nhóc con cũng chẳng còn sức mà nằm trong vòng tay của anh ngủ thật ngon. Anh thật hạnh phúc khi có Nhạc Ninh và một đứa bé, họ thật sự là một gia đình rồi.

Nhưng anh đâu ngờ khi sáng vừa đi làm, cậu cũng đã cầm theo túi nhỏ đựng những giấy tờ tùy thân và đồ cần thiết ngồi lên xe của Dịch Hàm.

Ghế phía sau còn có Nhạc Tranh, cậu siết chặt túi đồ trong tay. Ngước nhìn ngôi nhà đã sống thời gian qua, bao tình cảm giờ phải cách xa rồi.

Phó Bắc Đình, em xin lỗi! Em thương chú nhưng đứa trẻ này cần em hơn.

Chiếc xe ấy thành công chạy ra đến sân bay, nhìn lại quê hương đã sống hơn mười tám năm. Cậu không nỡ một chút nào nhưng gia đình họ Phó không cần đứa trẻ này, họ chỉ muốn một đứa con gái.

Cậu sợ lắm... sợ họ sẽ làm gì đứa trẻ này...

Cậu cuối cùng cũng quyết định lên máy bay rời khỏi nơi đây.

Quyết định bảo vệ nhóc con trong bụng.