Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 1




Editor: _14thfebruary

"Bác sĩ, phu nhân nhà tôi có việc gì không? Tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?"

"Từ kiểm tra cho tới kết quả, bệnh nhân ngoại trừ bị thương ngoài da ra, chỉ có chân trái bị nứt xương, còn lại không có vấn đề gì, rất nhanh sẽ tỉnh lại."

"Vậy à, nếu như tỉnh lại chúng tôi có thể xuất viện không bác sĩ?"

"Việc này... nếu mấy người vẫn kiên trì về nhà dưỡng thương cũng được, nhưng phải chú ý đừng đụng đến chân, phải chăm sóc hai tháng."

"Được được, cảm ơn bác sĩ."

Lỗ tai Đường Đường dựng thẳng lên nghe hai người bên cạnh nói chuyện, hai mắt không dám mở ra, thậm chí còn cố tình khiến cho hô hấp bình thường, làm cho người khác nhìn không ra cô đã tỉnh.

Chờ hai người đó nói chuyện xong, tiếng bước chân đi xa, người đàn ông hình như đi rồi, chỉ còn lại người phụ nữ.

"Aiz, không lúc nào là không có chuyện, cưới một người xui xẻo như vậy." Người phụ nữ này nói xong, không biết nhớ đến cái gì, 'A' một tiếng, vội vã chạy ra ngoài, trong phòng lập tức yên lặng.

Xác nhận trong phòng không còn ai, lúc này Đường Đường mới dám mở mắt, lọt vào mắt cô là một mảnh trắng xóa, một vật thể hình vuông được cố định trên trần nhà.

Đường Đường nhẹ nhàng thở ra một tiếng, tầm mắt chậm rãi di chuyển qua các đồ vật khác trong phòng, kết quả càng nhìn càng lo lắng, trái tim treo lơ lửng.

Tại sao nơi này lại kì lạ như vậy? Có nhiều đồ vật trước nay cô chưa từng thấy qua, hơn nữa quần áo của những người ngoài cửa cũng rất lạ, nam thì cắt tóc ngắn, nữ thì xõa tóc.

Rốt cuộc cô đang ở đâu?

Rõ ràng là cô chết rồi mà, bị tỷ tỷ đẩy xuống nước, có rất nhiều người thấy nhưng không ai đến cứu cô, chỉ có bảo mẫu yêu quý cô cũng đã bị đuổi ra khỏi phủ, sẽ không bao giờ đến cứu cô, cô sống cũng không còn thú vị, dứt khoát không giãy giụa, khiến nước bao phủ chính mình, nói không chừng có thể xuống âm phủ gặp lại mẫu thân. Cho nên, không phải cô nên ở âm phủ sao, tại sao lại ở đây?

Nơi này là âm phủ? Không không, không phải, cô biết âm phủ sẽ không như thế này, cô có thể chắc chắn đây không phải, bởi vì đây là một thế giới sống sờ sờ, cô nhìn đều thấy là người sống, căn bản không phải âm phủ.

Đường Đường càng hoang mang, dùng sức nhéo một cái, đau đến nỗi cô suýt kêu thành tiếng, vậy chứng minh cô không phải nằm mơ, tất cả đều là sự thật.

Không nghĩ tại sao lại như vậy, Đường Đường theo bản năng cúi đầu nhìn bản thân, vừa thấy lại càng hoảng sợ.

Vậy cũng quá gầy đi, gầy đến nỗi không tưởng tượng được, cổ tay nhỏ đến mức có thể bẻ gãy, đôi tay một chút thịt cũng không có, xương nhô lên, giống như một giây tiếp theo sẽ xuyên qua, kinh khủng hơn, bởi vì quá gầy, nên gân xanh nổi lên rất rõ, thoạt nhìn rất đáng sợ, so với dáng vẻ của cô thì hoàn toàn khác biệt.

Đường Đường có thể khẳng định, đây không phải là cô, thân thể này không phải là của cô, bây giờ cô đang ở trong thân thể người khác!

Suy nghĩ này làm Đường Đường sợ đến mức tim đập thình thịch, một điều không thể tưởng tượng được, nhưng không có cách nào phản bác sự thật trước mắt: Cô giống như những lời đó miêu tả, mượn xác hoàn hồn!

Đường Đường liều mạng nhéo mình thêm mấy cái, đau đến mức nước mắt chảy ra cũng không thay đổi cái gì, cô quả thật là mượn xác hoàn hồn.

Tim Đường Đường đập càng mãnh liệt, không biết nên làm gì bây giờ, đành phải nhắm mắt lại, vuốt vuốt vị trí trái tim, mạnh mẽ tiêu hóa hết sự thật này.

Trước kia cô không có việc gì làm, thứ thích nhất là xem thoại bản (*), đặc biệt là những cái miêu tả yêu quái, có một câu chuyện về mượn xác hoàn hồn, nhân vật chính bị chết oan, sau khi bám vào một người khác để trọng sinh, đi tìm kẻ đã giết mình để báo thù, cô đã đọc rất nhiều chuyện báo thù, thậm chí còn tưởng tượng ra một ngày nào đó mình sống hạnh phúc như một người khác giống như nhân vật trong truyện, nhưng lần nào bà vú cũng tạt cho cô một gáo nước lạnh, nói mấy chuyện đó đều là giả, xem nhiều sẽ thành kẻ ngốc, sau đó đem thoại bản của cô tịch thu không cho xem.

(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Không nghĩ đến một ngày cô lại trở thành một người khác, trên đời này thật sự có chuyện như vậy!

Chỉ là không biết nơi này là đâu, có thể là một triều đại mà cô chưa từng nghe qua.

Vậy hiện tại cô là ai? Cô không biết nên làm gì bây giờ? Không chờ cô suy nghĩ bây giờ nên làm gì, ngoài cửa lại có âm thanh vang lên, là người phụ nữ lúc trước quay lại, trong miệng còn oàn giận: "May là nhà trẻ cách đây gần, nếu không đã tới không kịp, aiz, thật là lo không hết."

Lần này Đường Đường không giả bộ ngủ nữa, mở to mắt nhìn về người phụ nữ, là một người trung niên, trắng trẻo mập mạp, nhìn rất thân thiện, chẳng qua thấy cô tỉnh, ánh mắt lập tức trở nên nóng nảy, mơ hồ còn thấy được không kiên nhẫn, giọng nói cũng không quá tốt.

"Phu nhân, rốt cuộc cô đã tỉnh."

Đường Đường mím môi, trầm mặc không nói lời nào, cô sợ chỉ cần cô mở miệng đã nói sai.

Thấy cô không nói lời nào, bà ấy cũng không thèm để ý, vừa thu thập đồ đạc trên tủ giường vừa nói: "Phu nhân, nếu cô đã tỉnh thì chúng ta xuất viện thôi, chân này của cô bị nứt xương, phải nghỉ ngơi mấy tháng mới lành, cũng không nhất thiết phải ở bệnh viên, tốn tiền không đáng nói, tôi cũng không có thời gian đến chăm sóc cô, tiên sinh tìm tôi là để chăm sóc Tiểu Trạc."

Phu nhân? Bà ấy gọi cô là phu nhân? Vậy rốt cuộc cô là ai?

Thấy Đường Đường ngơ ngác không nhúc nhích cũng không tỏ thái độ, bà nhíu mày, nhẫn nại nói: "Phu nhân, cô cũng đừng có ý kiến với tôi, tiên sinh tìm tôi là để chăm sóc Tiểu Trạc, nếu tôi ở đây chăm sóc cô, sẽ không có thời gian lo cho Tiểu Trạc, tiên sinh sẽ không vui, cho nên cô vẫn là về nhà dưỡng thương đi, vừa rồi bác sĩ cũng nói cô có thể về nhà."

Tiên sinh? Phu nhân? Tiểu Trạc? Những người đó là ai? Trong lòng Đường Đường rất nhiều câu hỏi, nhưng cô không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, chỉ có thể im lặng xem tình hình, xem kế tiếp phải làm sao, vì thế, Đường Đường gật gật đầu với bà ấy.

Không nghĩ Đường Đường sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, bà ấy kinh ngạc nhìn cô, còn tính toán nếu cô gây khó dễ sẽ trực tiếp phủi tay chạy lấy người, tiên sinh cũng đã nói sẽ đứng về phía bà, không nghĩ đến lần này căn bản không làm khó dễ, thật không giống như tính cách của cô.

Đường Đường bị ánh mắt của bà ấy nhìn không được tự nhiên, dời mắt về chỗ khác, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, sợ mình bị lộ ra dấu vết, cho dù cô có ngốc cũng không thể tùy tiện nói là mình mượn xác hoàn hồn, đến lúc đó biến trở thành yêu quái bị thiêu chết là xong đời.

Bà ấy nhìn Đường Đường một hồi không thấy gì, trực tiếp thu thập đồ đạc, đồ đạc không nhiều lắm, rất mau đã thu dọn xong, bà ấy đem nạng mới mua đưa cho Đường Đường, sau đó xách đồ đi ra ngoài cửa, "Đi thôi, về nhà."

Đường Đường cầm lấy nạng, nhấc chăn lên chậm rãi xuống giường, lúc này mới thấy chân trái bị bao quanh thứ màu trắng, giống như băng vải, chắc là bị thương.

Cầm nạng xuống giường, phát hiện vẫn có thể đi, Đường Đường không nói lời nào đi theo bà ấy, tận dụng hết khả năng để đuổi kịp tốc độ của bà, đồng thời lén lút đánh giá xung quanh, mỗi lần thấy một thứ gì cô đều rất ngạc nhiên, rất nhiều đồ vật cô chưa thấy bao giờ, đặc biệt là ngồi trong một cái hộp sắt, đi một cái liền đi rất xa, so với xe ngựa thì tốt hơn nhiều, cô chưa bao giờ biết có một thứ tốt như vậy! Nếu không phải sợ bị phát hiện, cô đã hét lên.

Chờ đến lúc hộp sắt dừng lại, Đường Đường yên lặng vỗ vỗ bộ ngực bé nhỏ của mình khi thấy căn nhà cao không thấy đỉnh, cố gắng bình tĩnh đi theo người phụ nữ.

Thím Lý mở cửa ra, không quan tâm Đường Đường ở phía sau, trực tiếp đem đồ trong tay đặt lên bàn, sau đó nói: "Tiểu Trạc có đói bụng không? Bà Lý đi nấu cơm, một lát có thể ăn rồi."

"Bà Lý, con không đói bụng." Một âm thanh non nớt trả lời.

Lúc này Đường Đường mới thấy một đứa nhỏ nằm trên thảm, mông chổng lên trần nhà, hai mắt sáng ngời, thật là bảo bảo xinh đẹp! Bộ dạng chỉ mới ba bốn tuổi, cả người mum múp thịt, da trắng nõn, gương mặt bụ bẫm, đôi mắt đen lúng liếng như Tiểu Bồ Đào, cả người đáng yêu như một cục bột nhỏ, Đường Đường chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng yêu như thế, cô lập tức bị hấp dẫn, thoáng liếc qua nhìn một cái, ánh mắt vẫn không rời đi.

Đáng tiếc, hình như Tiểu bảo bảo không thích cô, thấy cô thì chẹp miệng, hừ một tiếng, rồi lại quay đầu tiếp tục chơi đùa, giống như không muốn nhìn thấy cô.

Đường Đường có chút hụt hẫng, không biết tại sao mọi người trong nhà đều không thích cô, chẳng lẽ chủ nhân của thân thể này là một người đáng ghét?

Thấy Đường Đường đứng ở cửa không nhúc nhích, thím Lý nghi hoặc nhìn, cũng không quản, nhưng nếu không dặn dò cô thì không được, nhẫn nại nói: "Phu nhân, cô nên về phòng nghỉ ngơi đi, không được đi lung tung, nếu chân của cô có vấn đề gì ai phụ trách đây."

Đường Đường không biết phòng của mình ở đâu, nhìn thoáng qua hình như có bốn căn phòng, nhưng cái nào mới là phòng của cô?

Suy nghĩ một lúc, Đường Đường mở miệng nói: "Cái kia...... Chân tôi hơi đau, không đi được, bà có thể đỡ tôi lên phòng không?"

Thím Lý dừng lại, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng vẫn tiến lên đỡ cô về phòng, chẳng qua hôm nay tích một bụng tức giận, không nhịn được lải nhải: "Phu nhân, tuy tôi là người ngoài không có tư cách để nói, nhưng tôi đã chăm sóc Tiểu Trạc lâu như vậy, Tiểu Trạc cũng kêu tôi một câu bà Lý, tôi chỉ muốn nói hai câu, tốt xấu gì cô cũng là vợ của tiên sinh, mẹ của Tiểu Trạc, nếu cô không thích bọn họ, thì cũng phải có dáng vẻ của người mẹ, không cần cô đối xử tốt với bọn họ, nhưng cũng đừng gây thêm rắc rối, yêu cầu này hẳn là không quá đáng? Tiên sinh một mình gánh vác gia đình, lại còn tham gia quân ngũ rất vất vả, cô cũng nên thông cảm."

Đường Đường không nói tiếp, trong lòng bị chấn động bởi những lời thím Lý vừa nói, cô.... Cô có chồng? Hơn nữa đã làm mẹ? Vậy đứa bé vừa nãy là con của cô?

Thấy Đường Đường im lặng, trong lòng thím Lý càng chán ghét, chỉ cảm thấy người này hết thuốc chữa, không muốn quản cô, ném xuống một câu "Tôi đi nấu cơm" rồi đi ra ngoài.

Hết chương 1.