Cùng Chàng Tiêu Dao

Cùng Chàng Tiêu Dao - Chương 8: Săn thú bị thương





Lại thêm hai ngày, hôm nay mới hừng sáng trong thôn đã vang lên tiếng ồn ào khóc nháo. An Bình đang nằm trong chăn cũng bị tiếng ồn làm giật mình mở mắt.


An Bình ngồi dậy, đầu tiên là nhìn thấy ánh mắt lo lắng của An Du, bên cạnh cái đầu nhỏ An Dật cũng đang ngọ ngoậy muốn thức dậy. An Bình dụi dụi mắt ngáy ngủ hỏi:


“Đại ca, có chuyện gì mà ồn ào vậy?”


An Du gương mặt tái đi, hắn mím môi một hồi mới nói:


“Là đại bá xảy ra chuyện. Nghe nói là bị thương. Cha và Mẹ đã đi xem rồi, muội ngoan ngủ thêm một chút, đợi cha về chúng ta sẽ biết!”


“Đại bá xảy ra chuyện?” An Bình thì thào lập lại. “Bị thương rồi? không trùng hợp thế chứ?”


Tốc mềnh, An Bình tức tốc mang hài chuẩn bị xuống giường, nàng phải đi xem đại bá.


An Du thấy An Bình muốn đi vội vàng cản lại.


“Muội định đi đâu? Cha nói ca phải ở nhà xem chừng muội, bên ngoài lạnh, không nên chạy lung tung.”


An Bình nhíu mày, kéo nhẹ tay An Du nói:


“Ca ca, đại bá bị thương, ai biết là thương có nặng không. Thôn chúng ta lại không có đại phu, phải lên tới trên trấn để mời. Kia nhưng cũng mất gần một canh giờ. Cho nên, trước để muội đi xem một chút, biết đâu có thể giúp ít một tay. Ca, ca quên muội cũng là một người chế dược à?”


An Du trầm ngâm, cảm thấy An Bình nói đúng. Bình thường chỉ cần An Bình nói, thì việc đó nhất định là phải. Vì thế An Du liền gật đầu.


“Muội chờ một chút, ca đi với muội!”


Nói xong An Du xốc mềnh, rồi đem An Dật đang ngủ quấn trọn trong đó. Kế tiếp khom người xỏ hài chuẩn bị bế An Dật đi theo.


An Bình cũng vội vàng chạy về tủ nhỏ, sao đó lấy ra theo thuốc trị thương và một ít vải sạch.


Chờ An Bình lấy xong, An Du cũng đã quấn An Dật lại như đòn bánh tét. Thế nhưng tiểu tử kia chỉ ngọ ngậy hai ba cái liền ngẻo đầu ngủ tiếp.


“Muội lấy thêm áo khoát mặt vào, buổi sáng, bên ngoài rất lạnh!” An Du mở miệng nhắc nhở.


An Bình gật đầu, nàng chạy lại tủ lấy thêm cái áo bông dầy, sao đó lấy thêm một cái nữa cho An Du.


Mở cửa ra ngoài, lúc này trong sân đã có không ít người. Điều là ông già bà cả. Những trung niên, còn có một vài đứa trẻ đứng nhóng cổ nhìn vào đại phòng.


Trong phòng lớn, tiếng khóc của Trần thị (đại bá mẫu) truyền ra, này tiếng khóc càng làm người trong sân nhốn nháo.




Bởi vì trong nhà có người bị thương cho nên những người trong thôn đến xem cũng là bình thường. Nhưng là hiện tại người nhà họ An đang tấc bật, nên những người đó chỉ có thể đứng trong sân lớn ngóng vào.


An Du và An Bình vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy An Thành đang gấp gáp chạy về phía này. Nâng mắt thấy An Bình, An Thành vội vã nói:


“Bình nhi, mau, con mau đem dược của con đến cứu đại bá, đại bá của con…” Nói tới đây An Thành liền nghẹn ngào không thốt nên lời, ánh mắt đỏ hoe đầy gấp gáp.


An Bình gật gật đầu, tay kéo bàn tay lớn của An Thành nói:


“Con đã mang theo đủ. Cha, chúng ta mau đi xem đại bá!”


Lúc này mấy người trong thôn cũng vội xúm lại bên cạnh An Thành hỏi han, chính là An Thành một chút cũng không nhìn đến họ mà nâng tay kéo An Bình một đường chạy về Đại Phòng.


Trong Đại Phòng. Cụ An ngồi rít thuốc ở bên giường, một tay nắm tay An Trung, một tay run run cầm thuốc. Gương mặt ông lúc này chỉ có thể dùng hai từ “thê lương” để hình dung.


Bà Nồng cũng ngồi bên giường khóc thúc thít, miệng ngậm mở cứ hô gọi “con ơi!..” Đứng một góc là An Vũ và An Thuỷ. Hai người cũng thút thít gọi cha.


Trần Thị là khoa trương nhất, bà ngồi bệt trên đất, mắt đầy nước mà khóc to, Ngay cả Thẫm thị cũng mắt đỏ hoe.


An Bình bước nhanh tới, vừa tới xộc vào mũi nàng là mùi máu tanh kèm theo tiếng rên rỉ và tiếng khóc của Trần thị.


Đợi tới bên giường, An Bình liền trợn mắt kinh sợ. Nàng không hiểu, rốt cuộc là làm sao lại bị thương tới nông nổi này? còn có… vì sao vết thương đó lại là do đao kiếm tạo thành? Rốt cuộc bọn họ đã chọc tới cái gì rồi?


An Bình mím chặt môi, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm vài những vết thương trên người An Trung. Mà thái độ này của An Bình lại làm cho An Thành hiểu lầm.


Đưa tay che trước mặt An Bình, An Thành bình tĩnh nói:


“Bình nhi, đưa dược trị thương cho cha, cha sẽ băng bó cho đại bá. Con trở về phòng đi, lát cha sẽ về.”


An Thành là nghĩ An Bình đang hoảng sợ vì nhìn thấy cảnh máu me, lúc này ông mới chợt nhớ rằng con gái của mình bất quá cũng chỉ mới bảy tuổi, nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy cái cảnh này, hiện tại con gái sợ hãi là đúng rồi. Là trách ông không nghĩ chu toàn, nhìn thấy ca ca bị thương mà đại phu còn chưa tới thì chỉ biết nghĩ đến con gái có dược liệu, ông mới nghĩ đến chạy đi tìm nàng đến hỗ trợ.


Bị An Thành gọi, An Bình mới vội vàng sực tĩnh. Thấy ánh mắt lo lắng kèm bất đắc dĩ của An Thành, An Bình cũng nhẹ nhàng hạ ánh mắt. Nàng đang do dự, rằng không biết bản thân có nên ra tay hay không. Phải biết rằng, nếu nàng dám làm chuyện này, có thể…


Ánh mắt trong trẻo thoáng hiện ra một cỗ lạnh lùng và thâm trầm không hợp với tuổi, cũng may là An Bình cúi đầu, chớ nếu không, An Thành mà nhìn được vẻ mặt này của nàng thế nào cũng bị doạ sợ.


Hít một hơi dài, An Bình nâng đầu quyết định. Nàng sẽ làm…


Ngẩn đầu nhìn An Thành, An Bình làm bộ bất an nói:



“Cha, theo sách ghi lại, những vết thương tương tự của Đại Bá hiện tại là rất nguy hiểm, nếu không nhanh chóng cứu trị, rất có thể sẽ vì mất máu mà chết.” Dừng một chút An Bình mới nói tiếp.


“Cha, nếu cha tin con, hãy để con thử cứu đại bá. Nhưn mà… trong lúc con cứu trị nhất định không được để người khác vào đây, cho dù là đại phu đến cũng không được phép”


An Bình nói vậy là vì nàng sợ lúc nàng đang cứu người vị đại phu trên trấn sẽ chạy đến phá đám. Phải biết cách cứu trị kia nhưng là do nàng và sư phụ nghiên cứu ra, hiện tại còn chưa có người biết dùng cách này. Chính là cách cứu người có hơi… vượt qua sự hiểu biết của con người ở đây. Cho nên nàng cần phải được cha nàng đồng ý.


An Thành đầu tiên là bất ngờ, kế đến là kinh ngạc, nhìn ánh mắt quyết tâm của con gái, do dự rối rắm trong lòng cũng tan đi. Ngược lại có một chút tin tưởng.


“Được!, cha cho phép con làm, nhưng mà con muốn làm gì hả An Bình?”


An Thành chỉ gọi cả họ và tên An Bình khi ông đang thật sự nghiêm túc. Cho nên An Bình cũng dùng ánh mắt nghiêm túc đáp lại lời của An Thành.


“Cha, hãy tin tưởng con, cách này là gì một lát cha sẽ biết. Nhưng việc đầu tiên, cũng là điều quan trọng nhất chính là lúc con đang trị cho đại bá, tuyệt đối không cho người khác vào phòng, còn có không được kinh động tới con. Nếu lúc đó con mà mất tập trung thì….” An Bình không nói tiếp, nhưng ánh mắt nghiêm trọng của nàng làm cho An Thành phải rùng mình.


“Được, vậy hiện tại phải làm gì?” An Thành hỏi.


An Bình lướt mắt một vòng, nàng híp híp mắt nói:


“Đầu tiên phải nấu nước sôi, phải liên tục có nước sôi trong 4 canh giờ. Kế đến phải chuẩn bị thật nhiều vải sạch. Quan trọng là…. Chuẩn bị cho con năm mươi cây kim. Nhớ rỏ, phải là kim còn nguyên vẹn, không được rỉ sét”


An Thành hết hồn, lúc này những người có mặt trong phòng cũng đưa mắt nhìn chằm chằm An Bình, trừ Thẫm thị, An Du và An Thành ra, hầu như đều là nghi ngờ kèm khó hiểu.


Thấy mọi người vẫn một bộ dạng chết trân, An Bình tức giận hô lớn:


“Còn ở đó làm gì, nhanh chạy đi chuẩn bị đi. An Vũ ca, huynh đi nấu nước. An Du ca, ca quăng tiểu tử kia xuống rồi đi tìm thêm vải sạch đi (tiểu tử mà An Bình nói là An Dật).” Trầm ngâm một lát An Bình liền nói thêm “Bên nhà chúng ta, đồ lót của cha và của ca, những cái khăn và vải mà lúc trước tam tiểu thư tặng, mau đem hết qua đây.” Đảo mắt nhìn những người khác, An Bình tiếp tục nói:


“Đại bá mẫu, nương, An Thuỷ tỷ, các người nhanh chạy đi tìm kim về cho con, kim khâu và kim thêu điều được. Phải tiềm đủ năm mươi cây, còn là kim thẳng không bị rỉ sét. Nếu trong nhà không đủ thì đi mượng hàng xóm. Nhanh! chậm một khắc, tính mệnh đại bá lại càng thêm nguy hiểm.!” An Bình rống lên, kia nàng vừa rống, mọi người liền từ kinh ngạc chuyển qua kinh sợ.


Thẫm thị hoàn hồn đầu tiên, bà vội vàng lôi kéo hai người Trần thị và An Thuỷ chạy đi tìm kim. Là một người mẹ, bà lựa chọn tinh tưởng vào con gái mình. Lại nói, con gái này của bà chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chắc chắn.


Mấy người bị An Bình gọi tên dù là vẫn còn kinh hồn tám đảm, dù cho có chút ngờ vực không tin, nhưng mọi người vẫn đứng dậy chạy nhanh làm theo lời nàng. Còn lại trong phòng là mấy người cụ An, bà Nồng, An Thành, và tên tiểu tử An Dật.


An Bình ngồi xuống giường, một tay nắm lấy tay An Trung bắt đầu xem mạch, ánh mắt cũng chuyển vòng quan sát khắp người của ông.


Quả nhiên giống hệt nàng dự đoán, vết thương trên người vị đại bá này…


An bình quay đầu, liếc mắt nhìn cụ An nhẹ giọng nói:



“Ông nội, hãy tin tưởng con. Khi còn ở kinh thành con đã từng theo các thái y trong cung học hỏi được vài năm, nên con nhất định có thể cứu được đại bá. Ông nội, ông đừng quá lo lắng”


An Bình bịa chuyện, nàng cố ý đấy. Bởi vì, một người thầy thuốc muốn trị bệnh cho bệnh nhân chẳng những cần phải có tay nghề giỏi mà còn phải biết cách làm cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân tin tưởng nữa, có như vậy việc điều trị mới thuận lợi. Cho nên, nàng không ngần ngại bịa chuyện gạt mọi người.


An Thành lúc đầu nghe An Bình nói vậy thì nhíu mày, còn đang thắc mắc không biết con gái từ lúc nào đi theo thái y học. Phải biết, thái Y là người của hoàng cung, những người được thái ý chữa trị phải là người có quyền thế. Bọn ông ở phủ thị lang, ngay cả tướng tá quan bào của thái y thế nào còn không biết, con gái nhỏ của ông từ khi nào đã quen biết thái y rồi?


Thấy ánh mắt ra hiệu của An Bình, An Thành mới giật mình hiểu rỏ. Xem ra là con gái ông bịa chuyện rồi. Tuy rằng ông không đồng ý việc con gái mình không thành thật. Nhưng ông biết nàng hễ làm gì đều sẽ có nguyên do. Cho nên An Thành cũng vội lên tiếng trấn an Cụ An.


“Cha, Bình nhi nói phải, nàng khi còn ở kinh thành đã từng đi theo thái y trong cung để học hỏi. Cho nên cha cứ yên tâm giao đại ca cho nàng điều trị.”


Lúc này cụ An mới bớt nghi hoặc khi nhìn An Bình, xong ông vẫn còn lo lắng:


“Nha đầu này chỉ mới nhiêu tuổi, sao có thể chữa bệnh được đây. Huống hồ vết thương của đại ca các người sâu như vậy… Thôi, hay là chờ đại phu trên trấn xuống xem trước, đễ…”


An Bình nhíu mày, chờ đại phu trên trấn. Trước không nói đại phu chừng nào mới tới. Kia nhưng tới rồi cũng sẽ không thễ nào cứu được đại bá đâu. Huốn chi, vết thương kia để càng lâu, nhưng là càng thêm nguy hiểm.


“Ông nội, người không thấy đại bá đang muốn không xong rồi sao. Người nhìn…” An Bình chỉ vào vết thương trên bụng An Trung, nó vẫn còn chảy máu.


“Vết thương kia vẫn còn chảy máu. Ông nội, nếu không sớm chữa trị, đại bá sẽ bị mất máu mà chết đó!”


Nghe An Bình nói tới chết, Cụ An liền nhíu mày không vui. Xui xẻo, mấy lúc thế này ăn nói lại không biết lựa lời.


Cụ An định lớn tiếng trách mắng, chính là Trần thị từ bên ngoài chạy ù vào. Bà vừa khóc vừa quỳ xuống chân cụ An lớn tiếng cầu xin:


“Cha, xin ngài thương tình mà để An Bình chữa trị cho chồng con đi cha. Cha, người còn không nhớ sau? Năm trước cha của Đại Hãi bị thương, cứ chờ đại phu đến lúc chết mà đại phu còn chưa tới kịp. Cha, hãy tin tưởn An Bình đi cha, nàng nói được thì sẽ được mà. Cha!”


Bà Nồng cũng nhếch nhếch mông lo lắng nhìn cụ An, bà không xác định nói:


“Ông à, hay là để Bình nha đầu thử đi ông. Lão đại đã thế này. Nói thật, tui cũng lo lắng cho dù đại phu đến cũng vô cách!”


Bà Nồng vừa nói, nước mắt lại ào ào chảy ra cùng Trần Thị cũng đã khóc thành một đoàn.


“Được rồi, muốn làm gì thì làm, già rồi, không còn minh mẫn nữa.” Cụ An nghẹn giọng nói, xong, ánh mắt nhìn về phía An Bình giống như đặt cả niềm tin vào hy vọng vào trong đó.


Được sự cho phép của mọi người, An Bình bắt đầu bắt tay vào chữa trị. Đầu tiên cần phải cởi quần áo để lau rửa vết thương. Còn có…