Cùng Chàng Tiêu Dao

Cùng Chàng Tiêu Dao - Chương 14: Ngô gia kinh sợ, chuyện xưa của cụ an




Ngoài phòng ngoài, cụ An đem đầu đuôi những chuyện mà An Bình đã mơ kể lại cho Ngô Đại và Ngô thị nghe. Còn kể rất rõ ràng việc người nhà họ Lý đến thôn cướp bóc thế nào, Ngô Đại tự vẫn ra sau. Xong, ông còn nhấn mạnh.



“Ta biết các ngươi đối với chuyện này cảm thấy rất mơ hồ, ta cũng không biết giấc mơ kia của ta có phải là điềm báo trước hay không, cho nên, ta đã sai An Thành đi điều tra thử, kết quả…. Ta phát hiện cái bọn người Lý gia kia không phải là người tốt lành. Bọn chúng là người không phúc hậu. Vì thế ta mới tới đây nói cho các ngươi biết một tiếng. Các ngươi tin ta cũng được, không tin ta cũng không sao. Dù sao đây cũng là chuyện nhà của các ngươi. Nhưng bởi vì ta đã thấy, đã chứng kiến cho nên ta không thể ngậm miệng không nói. Dù sao tiểu Hoa cũng là một đứa trẻ tốt, ta không đành lòng khi nhìn nó đi vào bể lửa”



Ngô Đại và Ngô thị nghe xong thì khiếp sợ không thôi, hai người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều tái xanh như tàu lá chuối, hơi thở cũng có chút hỗn loạn vì kinh sợ. Bất quá nói rõ, cũng không biết vì sợ hãi chuyện kia hay là tức giận vì cụ An đến nói những lời không may mắn.



Ngô thị nắm chặt tay áo, môi run run mấy cái mới bật ra một tiếng.



“An đại bá, chuyện này có lẽ là do trùng hợp, nhà Lý đại ca rất là lương thiện, hôm trước ở ta còn thấy bọn hắn đem tiền giúp đỡ một bà cụ bị lưu manh đánh ngã làm bể hết trứng trong rổ mà. An đại bá, có khi nào bởi vì bá nghĩ nhiều quá nên mộng rồi? Vì mộng cho nên mới có thành kiến với nhà của Lý đại ca?”



Ngô thị vừa nói xong liền bị Ngô Đại trừng mắt một cái làm cho ngậm miệng. Ngô đại gượng cười hướng về cụ An nói:



“An đại bá, bá thông cảm, thê tử của con nói năng hơi lỗ mãng rồi” gương mặt Ngô Đại lại trầm trọng “Nhưng mà, con rất cảm ơn vì An đại bá đã đến nói cho con nghe chuyện này, con sẽ đi điều tra lại nhà của Lý đại ca, nếu thật sự bọn hắn xấu bụng như lời An đại bá nói, cuộc hôn nhân này con nhất định sẽ không để nó xảy ra. Còn chuyện giấc mơ của An đại bá, con nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp, chắc mọi chuyện sẽ không tới nỗi như vậy đâu”



Thật ra sẽ không ai muốn nghe, muốn nghĩ đến chuyện xấu, huống hồ còn là chuyện cái chết của mình. Chết treo? Chết như vậy thật sự quá ư là nhục nhã. Nhưng lại nghĩ tới, nếu thực sự vì nhà ông lại làm cho người trong thôn ra nông nỗi thế kia, có lẽ ông cũng sẽ làm theo cách đó. Bất quá, ai sẽ tin chứ, ai sẽ nghĩ chỉ vì chuyện cưới gả lại dẫn đến thảm hoạ như vậy chứ.



Bởi thế, Ngô Đại mới có gương mặt không tốt nhìn, cung kính đối với cụ An cũng nhàn nhạt đi lên, thái độ và biểu cảm có phần giống như muốn tiễn khách.



Nhìn thái độ của vợ chồng Ngô Đại, cụ An hơi hơi nhíu mày. Nhưng ông cũng hiểu được tâm tình của họ vào lúc này, đổi lại là ông, ông cũng sẽ không cho người đến báo tin gương mặt tốt/



Huống chi nhà họ Lý kia giả trang thật tốt, bên ngoài nhìn vào đều cho rằng bọn hắn là người khá giả có tiền của. Hầu như mười nhà trong thôn đều có hết chín nhà muốn đem khuê nữ gả vào nhà họ. Hiện tại ông lại nhảy ra nói chuyện gở, còn đem chuyện không tốt chụp lên đầu họ, thử hỏi họ không khó chịu làm sao được.



Qua chuyện này ông chợt cảm thấy may mắn, may mắn là ông đứng ra nói mình mơ thấy, chứ nếu đem mọi chuyện nói là cháu gái mơ thấy, thế nào một nhà Ngô Đại cũng sẽ đem mũi nhọn chỉ về phía cháu gái của ông.



“Được rồi, ta biết chuyện này có chút hoang đường, nhưng theo tình theo lý thì ta cũng phải đến nói với các ngươi một tiếng. Hiện tại ta cũng nói xong, vợ chồng các ngươi cứ suy nghĩ rồi quyết định, ta dù sao cũng chỉ là người ngoài!”





Cụ An nói xong cũng không để cho vợ chồng Ngô Đại nói thêm câu gì, ông đứng lên, hướng phía trong nhà gọi một tiếng.



“Nha đầu, đi về thôi!”



An Bình đang phụ giúp Hoa tỷ dọn dẹp trong bếp, nghe tiếng gọi của cụ An, nàng vội lật đật đứng lên cáo từ trở về. Khi ra tới phòng khách, nhìn thấy gương mặt tái mét khó xem của vợ chồng Ngô Đại, cùng với gương mặt nặng nề của cụ An, An Bình suy đoán, có lẽ việc tri thông này đã không được thuận lợi rồi. Xong, nàng cũng không nói câu gì, ngoan ngoãn đi tới kéo tay của cụ An, sau đó cáo từ vợ chồng Ngô Đại rồi đi trở về.



Chờ cụ An đi khỏi, vợ chồng Ngô đại mới xanh mặt nhìn nhau. Ngô thị nước mắt lưng tròng tức giận hướng Ngô Đại nói:




“Ngươi nói đi, ta đã làm cái gì sai hả? khuê nữ của ta còn chưa lên kiệu hoa đã có người đến chắn ngang đường kiệu rồi, còn chụp xuống cái điềm gở đó, ngươi nói xem, An đại bá của ngươi là có ý đồ gì đây. Lại còn bịa chuyện giấc mơ ra kể nữa chứ, đừng cho là ta không biết, trong thôn này, ai ai cũng ghen tỵ với Hoa nhi nhà ta, ghen tỵ nàng được gả về nhà giàu có trên trấn, cho nên luôn nói lời khó nghe cho chúng ta ngột ngạt. Giờ thì hay rồi, còn bịa đặt chuyện này, chắc bọn hắn đang vui vẻ chờ đợi chúng ta huỷ hôn đây.” Rồi Ngô thị than lên “Ta a, đã làm cái gì nên tội mà bị mọi người đối đãi như vậy..”



Ngô thị vừa nói vừa khóc nức nở, lúc này Tiểu Hoa ở nhà sau cũng lén nghe được nội tình, cô nàng cũng chấn kinh không nhẹ, nhưng so với Ngô thẩm đang tức giận thì Tiểu Hoa lại là sợ hãi. Bởi vì đứng ở góc độ của nàng mà nhìn, nếu thật sự như lời của cụ An nói, nhà họ Lý không tốt, kia nhưng về sau, cuộc sống của nàng mỗi ngày chính là địa ngục.



Ngô Đại trầm trầm gương mặt, thấy Ngô thị khóc đến độ không nói thành tiếng ông cảm thấy rất phiền. Thở hắt ra một cái, ông nghiêm giọng quát:



“Đàn bà, chỉ biết nhìn một không nhìn hai. Ngươi im lặng một chút để ta suy tính!”



Ngô Đại nói xong thì tựa lưng vào ghế, đôi mày nhíu chặt biểu lộ sự chuyên tâm. Qua một hồi, Ngô Đại mới quyết định nói:



“Được rồi, từ hôm nay tới cái ngày kia, ngươi cùng tiểu Hoa ở nhà cẩn thận, đừng đi ra ngoài nói cái gì lung tung. Ta sẽ đích thân đi lên trấn trên nhìn xem, theo giỏi nhà họ Lý một chút. Nếu thật sự giống như lời An đại thúc nói, chúng ta cần phải gấp gáp giải trừ mối hôn sự này, không thể để tiểu Hoa đi chịu khổ.”



“Ngô Đại, ngươi lại đi tin lời của lão già đó?” Nghe Ngô Đại nói câu này, Ngô thị liền hùng hổ đứng bật dậy, tay run run chỉ vào mặt Ngô Đại “Ngươi nên suy nghĩ kỹ lại a, lão già kia có tốt lành gì đâu a, chưa biết chừng hôm nay hắn đến nói nhiều như vậy là muốn ngăn cản mối hôn sự này của Hoa nhi, hòng để cháu gái của hắn nhảy vào kìa. Ngô Đại a, lão già kia ngay cả con hắn mà hắn còn đem đi bán, ngươi nghĩ hắn sẽ là người có lòng tốt đi lo lắng chuyện của chúng ta sao?”



Ngô thị nói một tràng, thật ra trong lòng bà từ trước tới giờ đều khinh thường cụ An, với bà, một người đem con cái của mình bán ra ngoài thì không phải là người tốt lành gì. Vì thế, một người bị bà nhận định là người không tốt, lời nói của họ bà cũng sẽ không tin.




Ngô Đại nghe Ngô thị xổ một tràng như vậy thì kinh hồn, vội vàng xoay đầu đi nhìn xung quanh, tay cũng gấp gáp đem miệng Ngô thị che lại, giọng trách mắng.



“Ngươi… ngươi nhỏ tiếng một chút! Ngươi a… nói chuyện lỗ mãng như vậy. Vì sao ta nhắc ngươi hoài mà không nghe hả? thế nào cũng có ngày chuốc hoạ vào thân cho coi.”



Xong Ngô Đại liền trầm mặt hồi tưởng nói: “Ta nói, ngươi cũng quá có thành kiến với An đại bá rồi, thật ra bá ấy không phải người xấu như ngươi tưởng đâu!”



Ngô Đại còn chưa nói xong đã bị Ngô thị đẩy tay ra khỏi miệng dành lời:



“Cái gì mà không xấu? ta hỏi ngươi, nếu là ngươi, ngươi có đem con mình đi bán cho người ta không? hừ…. ta nói, cho dù ta có đói chết ta cũng sẽ không vì bản thân mà đem con ta đi bán!”



“Chuyện không phải như ngươi tưởng đâu!” Ngô Đại vội nói.



“Thật ra chuyện này còn có ẩn tình” Ngô Đại hơi trầm ngâm, ánh mắt chìm vào hồi tưởng. Qua một hồi mới nhỏ giọng cùng Ngô thị nói:



“Ngày trước, lúc đó ta cũng đã hơn mười tuổi, cũng hiểu được nội tình ở trong này. Thật ra, khi đó nhà An đại bá nghèo lắm, An Trung đại lại ca bị bệnh, cần phải dùng bạc điều trị, vì thế An đại bá mới buộc lòng đem An Thành tam ca đi bán. Lúc bán cũng chỉ muốn bán khế ba năm, sau ba năm có thể chuộc thân về. Nhưng nhà của An đại bá không ai biết đọc chữ, cho nên bị đám người kia lừa gạt, họ đem khế ước sinh tử đưa cho An đại bá đóng dấu tay, kết quả An Thành ca bị bán đi không thể chuộc thân trở về.




Lúc biết được chuyện này An đại bá sốc dữ lắm, còn đến huyện nha đánh trống kêu oan. Nhưng mà…. Ngươi biết rồi đấy, bọn quan sai chính là cái loại nâng trên đạp dưới, chúng ta chỉ là dân thường, bọn chúng nào để mắt tới. Cho nên An đại bá chỉ có thể cắn răng ép bụng mà nhìn An Thành tam ca bị bọn buôn người đem đi” Ngô Đại lại thở dài.



“Như ngươi đã biết, người nhà họ An bây giờ hầu như ai ai cũng đều biết đọc chữ, đó là bởi vì An đại bá không muốn để con cháu của mình sau này bị phạm vào sai lầm giống bá ấy, cho nên khi sự việc kia trôi qua, bá ấy liền chạy lên trên trấn, xin làm quét tước ở học đường, chỉ làm không nhận lương, mỗi ngày bá ấy đều lén ngồi ở bên ngoài phòng đọc sách để nghe giảng. Qua gần một năm, An đại bá cuối cùng cũng đã hiểu biết và đọc được một vài chữ, sau đó trở về dạy lại cho toàn bộ con cháu của An gia. Cho nên…” Ngô Đại ánh mắt thâm sâu nhìn ra phía xa “Thật ra ngươi trách An đại bá như vậy là trách lầm rồi. Bá ấy không phải là người vô tình vô nghĩa như ngươi nói!”



Ngô Đại nói xong liền chìm vào hồi tưởng, hắn nhớ khi đó hắn chỉ mới mười mấy tuổi, còn chưa hiểu hết sự đời. Lúc đó hắn thấy An đại bá quỳ gối trước cổng thôn gào khóc, hắn còn cho rằng bá ấy bị điên, sau lại, cha hắn mới đem mọi chuyện kể cho hắn nghe, giải thích cho hắn hiểu vì sao An đại bá bị như vậy.



Mà người trong thôn vì tránh để cho An bá buồn phiền, nên chuyện qua đi, mọi người cũng tránh nhắc tới việc này, vì vậy, những người mới tới thôn hoặc đám con cháu điều không biết được sự tình. Mà lại nói, cũng nhờ vào chuyện của An bá, người trong thôn mới lần lượt đi học chữ, bởi thế, ở Vũ thôn này hầu như số người biết chữ chiếm nhiều hơn những thôn nghèo khác.




Ngô thị nghe xong câu chuyện mà Ngô Đại kể thì giật mình, ánh mắt chớp chớp liên tục mang theo kinh sợ. Bà là đang tưởng tượng. Bà tưởng rằng nếu ngày nào đó bà bị người ta lừa gạt đem con bà bán đi, chắc là bà sẽ đi tìm họ liều mạng, chắc là bà sẽ khổ sở lắm.



Cứ như vậy, gúc mắt và thành kiến trong lòng Ngô thị đối với cụ An đã được tháo gỡ hoàn toàn. Mà con người, khi thay đổi thái độ, thay đổi cách nhìn với một người thì sẽ nhìn ra được rất nhiều chuyện khác nữa.



Ngô thị nghĩ đến, hôm nay An bá đến nói những chuyện kia với bà, có khi nó lại là sự thật. Bỗng nhiên, Ngô thị bị ý nghĩ này doạ sợ. Bởi vì, nếu thật sự như lời của An bá nói, kia khuê nữ của bà… khuê nữ của bà liền nhảy phải hố lửa rồi.



Ngô thị kinh sợ, hai tay run rẩy vô thức nắm lấy tay Ngô Đại, đôi mắt nhanh chóng hiện lên quầng đỏ.



“Ngươi… ngươi… ngươi nói, chuyện của An bá hôm nay nói có khi nào là sự thật không?” Chợt nhớ tới lời cụ An nói, bởi vì đám người nhà họ Lý làm loạn ở trong thôn, chồng của bà bởi vì hổ thẹn mà treo cổ tự vẫn, con gái ngoan của bà vì vậy mà trầm uất nhốt mình trong phòng tối. Vừa nghĩ tới đó, cổ của Ngô thị giống như bị cái gì ghẹn lại.



“Ngô… Ngô Đại, ta nói cho ngươi… nói cho ngươi biết. Về sau… về sau dù có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng… cũng… cũng…” Ngô thị lắp bắp nói không thành câu. Ngô Đại thấy vậy liền vỗ vỗ lưng bà trấn an, giọng nói nhẹ nhàng:



“Nói ngươi ngốc ngươi còn không chịu. Ta làm sao có thể nghĩ quẫn như vậy chứ?”



Ngô Đại vừa nói vừa cười, nhưng nụ cười còn kèm theo một tia nghĩ sâu xa. Ông nghĩ đến, nếu như sự việc nhà họ Lý kia là có thật, chúng kéo tới thôn cướp bóc còn có giết người. Kia nhưng có lẽ vì hổ thẹn mà ông chọn cái cách kia…



“Ngô Đại… ngươi đã hứa rồi đấy, nếu sau này ngươi nghĩ quẫng, ngươi bỏ mẹ con ta. Ta cho ngươi biết, ta sẽ không nhận ngươi làm chồng!”



Ngô thị ít khi nào gọi thẳng tên Ngô Đại, hiện tại bà lại buột miệng gọi tới hai ba lần, đủ biết tâm trạng của bà hiện tại đang bất an và lo lắng thế nào.



Ngô Đại cũng nhìn ra được điểm ấy, ông chỉ biết cười khổ. “Ngươi a, cũng đừng quá căng thẳng, mọi việc còn có ta ở đây. Để ngày mai ta chạy lên trấn trên, đi theo dõi và điều tra người nhà họ Lý. Sau đó chúng ta sẽ bàn tính tiếp.” Ngô Đại cười cười “Ngươi đó, chuyện còn chưa có gì đã quýnh lên thành như vậy, mới nãy ai còn hùng hổ đòi đem Hoa nhi gã đi?”



Ngô thị bị Ngô Đại chọc cũng không thấy khó chịu, cũng không mở miệng phản bác. Chỉ im lặng đứng đó nắm chặt tay Ngô Đại, ánh mắt vẫn chưa xua được hoảng thần.