Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương

Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương - Chương 1: Trường đại học kinh dị (1)




"Ồ, nhìn kìa! Cái tên quái vật xấu xí đó thật bẩn thỉu! ”

"Chậc chậc chậc chậc, sao hắn còn có mặt mũi đến trường, nếu là tôi, chắc đã sớm trốn ở nhà rồi!"

"Trốn ở nhà?" Ở Với gái điếm / gái mẹ của mình sao?”.

Xung quanh lại vang lên một tràng cười sảng kɧօáϊ.

Nam sinh đeo kính gọng đen, có mái tóc thật dày, đầu cúi xuống, trêи tóc cũng không biết dính cái gì dinh dính, giống như lòng trắng trứng gà, nhơn nhớt, cả người đều toát ra vẻ rụt rè sợ hãi, mặc đồng phục học sinh, đồng phục cũng rất bẩn thỉu, quần áo đều ướt, mặt trêи quần áo còn trộn lẫn với bùn đất.

Xung quanh phàm là người nhìn hắn, đều không tự giác lui sang bên cạnh, nín thở, luôn cảm thấy trêи người hắn có mùi lạ gì đó.

Từng tiếng thảo luận chói tai không hề kiêng dè chính chủ, lời nói mang theo đầy ác ý, hận không thể làm cho hắn chết ngay tại chỗ.

Vốn là tuổi thuần khiết nhất, ai có thể nghĩ tới, đúng là những học sinh ở tuổi này, nói ra những lời độc địa nhất.

Ánh mắt Hứa Thăng nhìn xuống, tóc mái che đi hai mắt anh, ai nhìn vào cũng sẽ không đoán được, người quanh năm để tóc mái che đi đôi mắt, có đôi mắt quyến rũ cỡ nào, màu xám nhạt, giống như một đầm nước vực sâu.

Hứa Thăng siết chặt nắm tay.

Cả đám bọn họ đều chết thì tốt rồi!

Tiếu Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy thiếu niên dưới lầu.

Nữ sinh trước mặt lần theo ánh mắt của cậu nhìn lại, đợi đến khi thấy rõ ràng, không khỏi cười nhạo, "Học trưởng, anh cũng có nghe nói qua về anh ta? ”

"Cái gì?"

"Là Hứa Thăng á! Em nghe nói mẹ của cậu ta là gái điếm".Nữ sinh có giọng nói nghe rất thanh thúy và ngọt ngào, nhưng cô lại không biết những gì cô nói là khó nghe đến mức nào.

Tiếu Trần thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh lùng, "Đừng nói người khác như vậy! ”

Biểu tình nữ sinh cứng lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của học trưởng, trong trí nhớ của cô, học trưởng lúc nào ôn nhu, mặt luôn luôn mang theo ý cười, đối với ai lúc nào cũng đều rất kiên nhẫn, hốc mắt nữ sinh đỏ lên, "Vâng, em xin, xin lỗi. ”

Tiếu Trần thở dài, nghiêm túc nói, "Sau này đừng nói người khác như vậy nữa! ”

Nữ sinh gật gật đầu, có chút xấu hổ cắn môi dưới, nhịn xuống nước mắt muốn rơi trong hốc mắt, xoay người rời khỏi phòng học.

Tiếu Trần không để ý tới, ánh mắt hướng dưới lầu dò xét.

Thiếu niên ở tầng dưới đã biến mất.

Đại não của Tiếu Trần có chút rã rời. Cũng không biết vì sao, cậu cảm giác mình của hiện tại và mình của quá khứ giống như biến thành hai người khác nhau, tựa hồ chính là bắt đầu từ mấy ngày gần đây, cậu thậm chí có chút không quen với tác phong hiện tại của mình.

Trong mắt tất cả bạn học, Tiếu Trần là một người ôn nhu, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, Tiếu Trần trong lòng là một kẻ đạo đức giả, mọi sự tốt bụng và thân thiện của cậu đều dựa vào lợi ích của chính mình, cậu ích kỷ lạnh lùng, nhưng cố tình cậu muốn trang trí cho mình sự ôn nhu dịu dàng.

Nếu là Tiếu Trần lúc trước nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, nói không chừng cậu còn có thể giả bộ đồng tình hoặc nghi hoặc, phụ họa đối phương.

Nhưng Tiếu Trần giờ phút này, từ trong lòng cậu có chút không quen với cảnh tượng bắt nạt học sinh ở trong khuôn viên trường.

"Sao vậy, con điếm, ăn cơm à?" Hoàng Mao ngăn cản đường đi của Hứa Thăng, mấy nam sinh tóc đầy màu sắc vây quanh hắn.

Hứa Thăng trầm mặc cúi đầu, hai tay cầm đồ ăn, khi nãy hắn cố ý đi ở trong góc tường, giảm thấp cảm giác tồn tại, nhưng hắn biết, chỉ cần hắn đi trong khuôn viên trường, xung quanh nhất định sẽ có đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Những ánh mắt đó đa phần là tò mò và ghê tởm, có thể nói hắn chỉ đi WC cũng bị khoá ở trỏng, hoặc nếu hắn chỉ đi ăn một bữa cơm thôi cũng sẽ có đủ người tìm ra lỗi nói hắn, hắn chắc là cũng muốn quen luôn rồi.

Hoàng Mao là học bá giỏi giang, cùng học chung một lớp với Hứa Thăng, trong mắt gã, Hứa Thăng mãi vẫn là một bộ dáng chết cha chết mẹ.

Gã vốn không có lý do gì để bắt nạt Hứa Thăng, cho dù là linh hồn cũng sẽ không hiểu tại sao lại gây phiền toái cho người khác. Nhưng hồi tháng trước, ở khu rừng trường học tại nơi không có người giám sát gã có đánh đập tơi bời một nam sinh! Mà gã lúc ấy nhớ rõ Hứa Thăng có đi ngang qua gần đó, bởi vậy không cần biết đầu đuôi sự thật, không nghe lời giải thích liền đi tìm hắn gây phiền toái.

Hứa Thăng vốn là người ít nói, hắn sẽ không chủ động biện giải cho mình, bởi vì hắn biết, phản kháng của hắn càng kịch liệt, người đánh hắn sẽ càng hưng phấn. Và tất cả những gì hắn có thể làm là bảo vệ đầu của mình.

Hoàng Mao cười lạnh, đẩy mạnh về phía ngực Hứa Thăng, Hứa Thăng thân thể không ổn định, lảo đảo hai bước, nhưng hắn văn nắm chặt phần cơm, không để thức ăn rơi xuống.

Những người xung quanh không khỏi nghiêng mắt nhìn, bộ dáng xem kịch, phát ra tiếng thảo luận nho nhỏ, còn có các loại tiếng cười vui sướиɠ khi người gặp họa, ác ý của mọi người đều chỉ về phía người gầy yếu cô độc trước mắt, Hoàng Mao cực kỳ hưởng thụ loại ánh mắt này.

"Ôi! Được rồi, được rồi! Muốn ăn không? Tin hay không..." Lời còn chưa dứt, một thân ảnh xuyên qua đám người chen chúc vào vòng vây.

"Làm gì vậy! Trong khuôn viên trường cấm đánh nhau! "Tiếu Trần mặt lạnh, duỗi thẳng tay ngăn cản Hoàng Mao muốn tiến lên động thủ.

Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh như gà.

Hầu như ở đây không ai không biết Tiếu Trần, bao gồm cả Hoàng Mao. Khuôn mặt này của Tiếu Trần quá nổi bật, đi trong đám người cũng cực kì chói mắt, là chủ tịch hội học sinh năm hai, lại còn là người đứng đầu năm hai trêи bảng học sinh xuất sắc, trong toàn trường, có ít nhất 80% nữ sinh là fan hâm mộ của cậu, nhiều hơn nữa, có 50% nam sinh đều bị mặt Tiếu Trần mê hoặc, mà trùng hợp Hoàng Mao là một trong số đó.

Hứa Thăng vẫn cúi đầu như cũ, thoạt nhìn vẫn là bộ dáng người sống chớ gần, nhưng đôi mắt màu xám nhạt dưới tóc mái hơi trợn to, tay nắm chặt phần cơm có phần hơi run rẩy.

Làm thế nào lại có người giúp hắn...

Tiếu Trần trợn trừng mắt, nhìn Hoàng Mao đối diện, con ngươi sạch sẽ ngược lại xuất hiện bóng dáng Hoàng Mao, "Sau này đừng bắt nạt bạn học nữa! ”

Hoàng Mao nhìn chằm chằm đôi mắt của Tiếu Trần, cắn răng, học sinh bốn phía vẫn như cũ vẻ mặt không dám tin, Hoàng Mao không khỏi trừng mắt nhìn hai mắt Hứa Thăng, đành phải hạ thấp giọng, hung hăng nói, "Coi như mày gặp may! ”

Hoàng Mao ba bước quay đầu lại nhìn bóng lưng Tiếu Trần và Hứa Thăng, dẫn theo một đám tiểu đệ chậm rãi rời đi.

Ánh mắt Tiếu Trần lại liếc các bạn học xem kịch xung quanh, trong nháy mắt Tiếu Trần nhìn tới ai nấy đều cúi đầu xuống, hận chính mình không biến thành trong suốt, giảm thấp cảm giác tồn tại, xé rách khuôn mặt vừa mang theo ác ý xuống.

Tiếu Trần mặt lạnh lúc này mới hòa hoãn chút, quay đầu lại, nhìn nam sinh bị bắt nạt đến nỗi sợ hãi rụt rè, không khỏi có chút đau lòng, trêи tóc nam sinh còn có chất lỏng không biết tên, nhìn qua chính là bộ dáng bị người ta trút giận.

Nhưng không biết như thế nào, Tiếu Trần nhìn thấy nam sinh này liền có một loại cảm giác thân cận, cho dù yêu sạch sẽ như cậu, cũng sẽ không bởi vì nam sinh như vậy mà ghét bỏ.

Tiếu Trần vươn tay ra, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, làm cho tay cậu cứ như vậy bị mắc kẹt giữa chừng, cũng chính là một cái nhìn này, Tiếu Trần rốt cuộc nhìn rõ mặt nam sinh.

Rất trắng, hai gò má lõm xuống, mũi cao, đôi mắt rất to, một đôi mắt phản chiếu thân ảnh của cậu, tựa như vì sao trêи trời.

Hứa Thăng không khỏi lui về phía sau một bước, ánh mắt có chút hoảng sợ, giống như nhìn thấy ôn thần, dùng sức ăn sữa chạy đi, để lại Tiếu Trần trơ trọi một mình đứng tại đó.

Không, không thể quen với sự ôn nhu này, loại ôn nhu dịu dàng này sẽ gây nghiện!

Một lúc lâu sau, bước chân của Hứa Thăng dừng trước bảng thông báo trong khuôn viên trường, trêи bảng thông báo, là danh sách học sinh xuất sắc của các lớp, mà trong hàng của năm thứ hai, đứng đầu chính là Tiếu Trần.

Khóe miệng nam sinh trong ảnh hơi nhếch lên, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, cho dù là một bức ảnh, cũng chụp ra được cảm giác tươi mát nhỏ.

Tay phải Hứa Thăng không khỏi vuốt ve bức ảnh, cẩn thận giống như vuốt ve trân bảo, trong ánh mắt mang theo vài phần si mê cùng yêu thương, như là sự cứu rỗi duy nhất trước khi hắn sắp chết, là thần minh của hắn, ánh sáng của hắn.

Tiếu Trần.

Hắn nhẹ nhàng đọc lên.

Mà hai chữ này, sẽ khắc sâu trong phần đời còn lại của hắn.

Anh biết gì không? Khi anh nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Giải thích trước!

Hứa Thăng chính là công trong phim kinh dị. Tiếu Trần là thụ!

_______________________________________

BtNguytThng: tui không có nhìu kinh nghiệm edit nên có gì sai sót mong góp ý! ^^