Người máy nhìn một bàn đồ ăn, rồi lại hướng ánh mắt về phía đồng hồ. Đã quá mười một giờ đêm mà anh ta vẫn chưa thấy tôi về nhà. Giờ tan làm của tôi hôm nào cũng là sáu giờ, về đến nhà trễ nhất là bảy giờ. Chưa kể từ lúc anh nâng cao tay nghề nấu nướng, tôi còn cố gắng có mặt sớm nhất có thể. Vậy mà tôi vẫn chưa hiện diện, điện thoại lại không thèm bắt máy.
Ánh mắt người máy bắt đầu phát ra luồng sáng màu xanh, rồi từ đó bắt đầu hiện lên tất cả dãy số của những nhân viên làm chung với tôi. Anh chọn người thân thiết với tôi nhất rồi nhấn gọi.
“Cho hỏi công ty đã tan làm chưa ạ? Tôi là bạn trai của Huyền Ngân, hiện tại vẫn chưa thấy cô ấy về nhà.”
Đầu dây bên kia nhanh chóng phản hồi: “Hôm nay Huyền Ngân xin nghỉ đột xuất mà. Anh không biết cô ấy đang ở đâu sao?”
Người máy chớp mắt vài cái, sau đó đột ngột cúp điện thoại. Ngay khi anh ta chuẩn bị lao ra khỏi cửa thì cũng là lúc tôi xuất hiện bất thình lình ở bên ngoài trong trạng thái say khướt.
Tôi nhìn anh ta bằng cặp mắt lạnh nhạt, hai hốc mắt đã sưng đỏ lên từ lâu nhưng dù vậy tôi cũng có thể thấy rõ cảnh vật trước mắt. Tôi đẩy anh ta sang một bên, chân trước đá chân sau mà mang một bọc toàn lon bia vào trong.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, tiếp tục khui lon thứ mười mấy không còn nhớ rõ mà tu một hơi. Đây là lần đầu tiên tôi để bản thân không còn tỉnh táo như thế. Tất cả chỉ vì che đậy một trái tim quặn thắt.
Người máy đóng cửa, sắp xếp lại giày của tôi một cách ngăn nắp. Mỗi hành động của anh ta đều rơi vào trong mắt của tôi khiến tôi liên tưởng tới người bạn trai Thế Trường mà phải bật cười. Tôi nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào mới bị lừa gạt trong vòng hai tháng trời.
Tôi tu hết một lon bia, sau đó bóp chặt lại rồi quăng mạnh vào góc tường. Tôi muốn phát tiết ra, không thích làm một cô gái đứng đắn nữa. Nhưng người máy vẫn lượm nó lên rồi cho vào bên trong túi rác, sau đó đi đến bên cạnh tôi.
“Rượu bia sau khi vào trong cơ thể sẽ phân huỷ từ ethanol thành các acetaldehyde có thể gây viêm loét dạ dày và tá tràng. Nó làm suy yếu sự trao đổi chất, gia tăng axit uric, gây nên nguyên nhân của bệnh gout…*”
*Tác hại của rượu bia ảnh hưởng đến sức khoẻ của con người.
Người máy lập tức dừng nói khi nhìn thấy cái liếc mắt không mấy thiện cảm của tôi. Anh ta nhận ra trạng thái xấu đến cực điểm mà tôi đang phải trải qua nên lựa chọn im lặng và ngồi ở một bên. Đổi lại, tôi bắt đầu kể lể:
“Tôi với hắn quen nhau bốn năm hơn. Tôi bỏ cuộc sống thoải mái dưới quê để lên đây với hắn. Hắn bảo sẽ cho tôi một cuộc sống sung túc.”
“Anh biết một tuần tôi gặp hắn được bao nhiêu lần không? Hai lần. Vị chi ba mươi ngày tôi chỉ thấy bản mặt của hắn được tám ngày. Còn chưa đủ hai bàn tay nữa cơ. HAHAHA!”
“Tôi biết anh không phải hắn. Tôi biết hết. Nhưng tôi lại lầm tưởng hắn đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Anh biết người ta nói gì với tôi không?”
“Người ta bảo coi chừng tôi nuôi ong tay áo, không kịp thịt người ta thì người ta đi theo người khác. Tôi phản bác hết, tôi bảo vệ hắn ta.”
Tôi càng nói càng không kiềm chế được sự xúc động. Hai tay đã nắm chặt cổ áo của người máy mà lắc điên cuồng cứ như đang đứng trước mặt tên bạn trai tồi kia mà hỏi tội. Sau đó, tôi gục mặt vào ngực anh ta, nấc lên từng tiếng nức nở mà đến tôi còn phải khiếp sợ. Tôi lại tiếp tục ba hoa:
“Nhưng tôi không phải đau lòng vì bị lừa dối. Tôi đau vì tôi nhận ra tôi không thích hắn ta nhiều như tôi nghĩ.”
“Tôi chỉ quen với việc có hắn làm bạn trai.”
Nói đến đây, tôi bắt đầu lục lọi trong giỏ xách, nhưng càng náo loạn thì càng không tìm thấy thứ mình cần. Tôi bắt đầu oà khóc: “Điện thoại tôi mất rồi.”
Người máy lấy tay đỡ lấy tôi đang ngất ngưỡng ở trong lòng, tay khác vừa thò vào giỏ xách thì đã tìm thấy ngay thứ tôi cần rồi đưa nó cho tôi. Tôi nấc lên một tiếng, không cầm lấy, mặt vẫn tựa vào bờ ngực thoải mái đó rồi bấm từng nhịp vào màn hình cho tới khi bức hình tôi chụp tên bạn trai Thế Trường cùng người con gái kia hiện lên.
“Tôi chứng kiến hắn ở bên người khác nhưng tôi lại không có cảm xúc gì. Tôi chỉ tiếc cho những kỉ niệm đã cùng hắn trải qua, những lần tôi bất chấp bảo vệ hắn trước người khác. Tôi ngu ngốc quá phải không?”
Người máy giữ nguyên tư thế để cho tôi có chỗ dựa tốt nhất rồi nói với giọng đều đều: “Em không ngốc, ngược lại thuộc dạng thông minh, IQ 120. Con người là động vật bậc cao, cũng sẽ vì đảm bảo yếu tố di truyền về gen và duy trì nòi giống mà thu hút lẫn nhau. Vì thế có thể nói em không ngốc, em chỉ bị ảnh hưởng bởi nhu cầu sinh sản và dấu vết từ quá trình tiến hoá như những người khác mà thôi*.”
*Giải mã tình yêu dưới góc nhìn khoa học.
“Anh nói đúng. Tôi không ngốc nên tất cả lỗi đều từ hắn mà ra.”
Tôi đáp lại, thoát khỏi vòng tay của người máy, bước từng bước tới đi vào trong phòng, sau đó moi ra thứ gì đó. Cho tới khi tôi tỉnh táo lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau và ngoài phòng vang lên tiếng xẹt xẹt ồn ào.