Cùng Bản Sao Của Bạn Trai Dan Díu

Chương 3: Ủ Mưu Tính Kế




Tôi vừa ăn vừa len lén nhìn Thế Trường, lần nữa thấy sâu trong đáy mắt của anh ta phát ra thứ tia sáng bất thường làm tôi giật thót người.

“Em đang lo sợ.”

Giọng nói đều đều của anh ta lại vang lên khiến tôi mắc nghẹn mà ho lên khục khục. Anh ta nhanh chóng đưa ly nước đến bên cạnh tôi.

Tôi từng nghe nói người máy có thể quét cảm xúc và thông tin của người đối diện thông qua phần mềm của đôi mắt. Đó là lý do vì sao trong hai tháng qua, Thế Trường đều đoán được tâm trạng của tôi. Tôi còn tưởng bở hắn ta bắt đầu hiểu được lòng người bạn gái này.

Nghĩ kỹ lại, Thế Trường luôn giữ cái vẻ mặt vô cảm, giọng nói thì đều đều không chút lên xuống. Điều này càng làm tôi khẳng định bạn trai của tôi đã bị tráo đổi bởi một người máy với ngoại hình y hệt. Tôi không biết vì sao lại có chuyện này, nhưng trước mắt tôi phải tìm ra được chứng cứ thể hiện rõ anh ta là người máy.

Người máy Thế Trường lại quét khuôn mặt của tôi: “Em đang ủ mưu tính kế ai đó.”

CMN! Người máy này còn biết tôi đang có ý đồ không tốt. Thật đáng khâm phục!

Tôi quyết định đem công việc ra chiếc bàn tròn ở phòng khách để làm việc, sẵn tiện thăm dò người máy.

“Anh vẫn còn nhớ lúc chúng ta cùng nhau đón tết năm ngoái chứ? Chúng ta đã cùng nhau làm gì?”

Người máy Thế Trường đang lau kính đồng thời trả lời răm rắp: “Em mua một chậu mai nhỏ, đặt trong nhà. Anh là người trang trí, em là người chăm sóc nó. Chúng ta cùng tâm sự dưới chậu mai.”

Tôi nghiến răng. Tôi mới là người vừa trang trí vừa chăm sóc nhưng ý chính thì vẫn đúng.

“Lễ tình nhân năm trước nữa thì sao?”

Người máy chuyển qua phủi bụi các đồ vật trong nhà: “Anh mua một bàn tiệc lớn cùng hộp sô cô la đầy ắp và tặng cho em.”

Tôi muốn bóp nát cây bút trong tay. Tôi mới là người chuẩn bị bàn tiệc lớn còn hắn ta chỉ mua đúng một hộp sô cô la có ba viên mà thôi.

Tôi phát hiện tôi càng hỏi thì kí ức của người máy được chắp vá không có độ chính xác cao. Vì thế, tôi quyết định hỏi một chuyện từ lúc chúng tôi vừa mới quen nhau.

Người máy đột ngột dừng lại. Tôi khá chắc rằng tôi lại nghe tiếng rè rè của máy móc, không thể nào sai được.

“Anh không có thông tin đó.”

Chiếc bút thành công bị bẻ gãy trong tay tôi. Tôi không nhịn được mà cất tiếng hỏi: “Thế anh là ai?”

Người máy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm cùng giọng nói đều đều: “Anh là bạn trai của em.”

Được, rất tốt. Một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng. Tôi không thèm chấp nhất đống ký ức chắp vá đó, nên chỉ có thể tập trung vào công việc trên bàn, mà không hề hay biết người máy thông qua hình ảnh phản quang trên đồ vật mà quan sát tôi.

Tâm trí của người máy lúc này: /SOS! Bạn gái đã phát giác ra bí mật. Tìm kiếm cách cứu vãn. Không có./

Tôi còn lâu mới từ bỏ dễ dàng như vậy. Trong lúc người máy Thế Trường đi vào trong phòng ngủ dọn dẹp, tôi nhanh chóng xách ra thau nước đã chuẩn bị sẵn. Tôi đứng trên ghế ở ngã rẽ, quyết tâm đổ cả đống nước này vào người anh ta.

Tôi biết làm vậy có chút ác, chẳng khác nào lấy đi sinh mạng của một cỗ máy nhưng mức độ hăng máu tìm ra sự thật của tôi càng lúc càng tăng cao. Tiếng cánh cửa vang lên, cũng là lúc tôi gồng hết sức ở hai tay mà nâng cái thau lên một cách hí hửng. Đây sẽ là lúc tôi tìm ra được bí mật.

Hình bóng của người máy Thế Trường vừa xuất hiện trong tầm mắt. Tôi lập tức đổ thau nước xuống đầu anh ta. Tóc anh ta rủ xuống, bám chặt vào khuôn mặt góc cạnh. Từng giọt nước dọc theo quần áo mà chảy hết xuống sàn nhà.

Tôi đang chờ đợi cảnh tượng xẹt điện, người máy co quắp lại cùng tiếng rè rè kia. Tuy nhiên, người máy chỉ đưa tay lên vuốt sạch nước trên mặt, sau đó quay sang, ngẩng đầu lên nhìn tôi đang trong tâm trạng ngỡ ngàng mà nói.

“Em muốn chơi tạt nước à?”

“À ừ… em thấy trời hơi nóng nên làm cho anh mát chút…” Tôi ôm chặt thau trong người, ánh mắt đảo liên tục để tìm bừa một lí do.

Người máy bắt đầu dùng giọng nói đều đều mà thông báo: “Thời tiết hiện tại đang ở hai mươi tám độ, không nóng để chơi trò này. Em có muốn anh tìm trò khác cho em không?”

“Kh… không cần…” Tôi đang sợ mất mật luôn rồi.

Người máy cầm lấy thau nước trong tay tôi rồi đặt qua một bên, sau đó anh ta ôm lấy nửa người bên dưới của tôi rồi đỡ tôi xuống đất.

“Em đi cẩn thận. Sàn trơn dễ té.”

Giây sau, người máy cởi áo, để lộ cơ bụng quyến rũ khiến tôi đờ đẫn. Không phải tôi mê mà vì Thế Trường chưa từng siêng đến mức tập luyện để có cơ thể săn chắc như thế.

Tôi nắm chặt tay, cố gắng căng con mắt ra để nhìn khắp người anh ta. Không có khớp nối. Tôi khóc thầm trong lòng, vì sao công nghệ càng lúc càng tiến bộ thế? Người máy chống nước còn được thiết kế thật tỉ mỉ.

Người máy vừa lau lại sàn nhà vừa thở phào trong lòng: /May tiến sĩ thiết kế các lớp da chống nước nếu không tính mạng này khó bảo toàn./

Tôi đi vào trong phòng, sau đó hơi ngó ra bên ngoài. Anh cứ đợi đấy. Đêm nay anh không xong với tôi đâu.