Quốc Ân đi đến bên cạnh tôi, chẳng mấy quan tâm vẻ mặt của Thế Trường như thế nào mà núp sau lưng tôi với bộ dạng uất ức.
“Anh ta muốn đuổi anh đi.”
Tôi sờ má anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, không ai được phép đụng vào anh khi có mặt em ở đây. Đã có chuyện gì xảy ra?”
Thì ra Thế Trường đã đến nhà tôi từ sớm. Hắn nhìn thấy Quốc Ân thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó mới sực nhớ về việc hắn lấy anh ra làm lá chắn. Hắn ngồi xuống ghế, phất tay:
“Lấy cho tôi miếng nước.”
Tất nhiên hiện tại Quốc Ân không phải người máy của riêng một ai để phải thực hiện mệnh lệnh. Anh là người yêu của tôi. Tôi cưng, tôi quý anh như vậy mà hắn lại dám ra vẻ chủ tớ ở đây. Sau một khoảng thời gian được tôi ‘huấn luyện’, anh đã phát triển một mặt tư duy phản biện.
“Anh có tay thì tự đi lấy. Với lại nhà này không phải nhà anh nên anh không có quyền ra lệnh. Mong anh đi cho trước khi Huyền Nhân trở về.”
Thế Trường nghe những lời của Quốc Ân thì sững sờ không thôi. Lúc này hắn mới để ý lại bộ dạng hoàn toàn khác biệt của anh với hắn thì đã nhận ra có gì đó không đúng ở đây. Hắn đảo mắt khắp căn nhà, những thứ thuộc về kỉ niệm giữa hắn và tôi đều bị tôi vứt bỏ, thay vào đó là toàn hình ảnh hạnh phúc của tôi và anh.
“Mày… Mày cướp bồ tao?” Thế Trường lắp bắp, ánh mắt thể hiện sự tức giận.
Quốc Ân chẳng mẩy mây quan tâm. Từ cái lúc Thế Trường bám được vào chân hạc thì hắn chả khác gì một công tử bột. Anh ra vẻ thách thức: “Anh từ bỏ một người con gái tốt như vậy thì tôi có quyền đem lại hạnh phúc cho em ấy.”
Biểu hiện của Quốc Ân khiến Thế Trường nghi ngờ tôi đã ngoại tình với người khác chứ không phải ở cùng với người máy. Tuy nhiên, khi ánh mắt của anh sáng lên, hắn đã hoảng sợ.
“Anh đang lo lắng. Nhưng dù như thế nào thì hiện tại tôi mới là bạn trai của em ấy.”
“Mày đang nói xàm gì chứ?” Thế Trường nghiến răng: “Tao mới là bạn trai của Huyền Ngân. Mày cút ra khỏi nhà đi.”
“Anh sai rồi.” Quốc Ân điềm nhiên đáp: “Hiện tại nhà này đứng tên của em ấy nên tôi với anh cũng chỉ đứng trên vật sở hữu của người khác mà thôi. Anh không có quyền hạn gì cả.”
“Mày… hahaha.” Thế Trường đột nhiên cười lớn: “Mày bảo mày với Huyền Ngân yêu nhau sao? Hay cô ấy chỉ thông qua mày để nhung nhớ tới tao thôi?”
Quốc Ân im lặng. Thấy thế, Thế Trường càng mạnh miệng hơn: “Mày dám cá với tao không?”
“Anh muốn gì?” Anh đáp lại.
“Đơn giản thôi. Mày tránh qua một bên. Đợi Huyền Ngân về xem thử có nhận ra tao không phải mày hay không? Nếu không thể, mày chính là kẻ thay thế và phải rời đi.”
Vì thế mới có màn thử thách đưa ra cho tôi như thế. Tôi quay sang nhìn Quốc Ân đang xụ mặt với vẻ hối lỗi thì hỏi: “Anh định rời bỏ em thiệt à?”
Anh lập tức xua tay, lắp bắp giải thích: “Không có. Nếu em không nhận ra anh thì anh sẽ đưa em đi chung. Chứ anh không muốn em ở với một người không thể chăm sóc cho em như anh ta.”
Tôi ọ một cái, sau đó ôm chầm lấy anh: “Yêu anh quá đi.”
Chúng tôi tình tứ với nhau, bỏ quên hẳn Thế Trường tức tối đứng ở một bên khiến hắn phải lên tiếng: “Này, em làm vậy mà coi được à.”
Tôi liếc mắt về phía hắn, sau đó lại nũng nịu đưa mặt lại gần Quốc Ân: “Mặt em khó coi lắm à?”
“Em lúc nào cũng xinh đẹp. Anh ta bị lé nên không thấy thôi.” Quốc Ân xoa xoa mặt tôi với vẻ cưng chiều. Có lẽ những lời này được học từ cha của tôi đi.
Lúc này, cánh tay tôi bị giật mạnh về sau. Thế Trường ép tôi đối diện với hắn. Tôi nhìn tình hình bây giờ mà phát cười.
Tôi bị bạn trai cũ phát giác tôi ở cùng với bản sao của hắn ta.
Thế Trường nắm chặt tay tôi, ra sức van nài: “Sao em thà ở bên nó chứ không chịu về bên anh?”
Tôi hất tay hắn ra sẵn tiện rúc vào lòng của Quốc Ân: “Sao tôi phải về bên anh?”
Hắn ta nhìn cảnh tượng tôi và anh âu yếm nhau, tức anh ách: “Em yêu nó vì nó giống anh phải không? Nó chỉ là thế thân của anh, không có tình cảm, không…”
Tôi bật cười, ánh mắt thách thức nhìn Thế Trường rồi cắt ngang câu nói đó: “Chẳng phải chính anh là người đem anh ấy đến cho tôi sao?”
Thế Trường sững sờ, không còn lời nào để phản bác. Vì đúng thật hắn đã tạo cơ hội cho hai người chúng tôi.
Tôi tiếp tục nói: “Anh đừng quên chính anh rời bỏ tôi trước, cắm lên đầu tôi không ít cái sừng rồi quay về đây trách móc. Anh là người đàn ông mặc váy đầu tiên mà tôi thấy trong đời này.”
“Em…” Hắn nắm chặt tay, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận cũng không làm tôi sợ hãi.
Nhưng tôi cũng không để yên cho hắn dễ dàng như thế: “Tôi còn không biết anh ở bên ngoài chung cạ với bao nhiêu người. Còn định quay về đây làm tu hú chiếm tổ à. Anh không có cửa.”
“Em…”
Hắn tức nói không nên lời, mà một khi ngôn từ bất lực thì bạo lực lên ngôi. Một cú táng cứ thế lao thẳng đến mặt tôi. Nhưng Quốc Ân nhanh hơn một bước. Anh kéo tôi vào lòng ôm chặt, còn tay kia chặn ngang hành động tấn công của hắn. Có vẻ hắn đã vượt qua giới hạn.
Quốc Ân không nói nhiều lời, bẻ tay Thế Trường ra đằng sau, sau đó tống thẳng hắn ra khỏi nhà mà không thương tiếc.
Tôi vỗ tay hoan hô, còn tặng cho anh một nụ hôn lên má: “Nay em làm tôm sống sốt thái cho anh nhé.”
Thấy anh dịu dàng nhìn tôi, tôi đáp lại bằng nụ cười, sau đó sực nhớ ra điều gì đó mà nói tiếp: “Mai anh cùng em về thăm cha mẹ nhé.”