Cùng Bản Sao Của Bạn Trai Dan Díu

Chương 26: Khai Trương Phát Đạt




Những ngày sau, tôi bắt đầu chạy hai công việc cùng một lút: việc ở toà soạn truyện tranh và xây dựng vựa tôm. Tôi đã gọi điện về cho người nhà để trình bày ý kiến của mình. Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị cha mình chỉ trích. Đơn giản vì lúc tôi bỏ lên thành phố với Thế Trường, ông đã phản đối rất nhiều nhưng ông không đấu lại nổi tính bất chấp của tôi với những thứ mới lạ.

Tôi nói ra ý định về vựa tôm của mình. Cha tôi chỉ bật cười ra một tiếng nhuốm mùi chẳng mấy quan tâm vào việc khả quan này khiến lòng tôi trùng xuống. Lúc này, Quốc Ân đến bên cạnh, nhẹ nhàng khuyên giải tôi.

“Để anh nói chuyện với cha em được không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, cha tôi ở đầu dây bên kia đã cất giọng đanh lại: “Thằng nào đấy? Thằng Thế Trường à? Có phải là nó dụ con làm cái này không?”

“Ặc.” Tôi lên tiếng: “Không phải anh ta đâu. Cái này…”

“Mày đổi bồ à con?” Cha tôi tiếp tục tấn công.

Tôi câm nín thật sự, đành phải đưa điện thoại kèm ánh mắt cầu cứu về phía anh. Anh nhận lấy, sau đó xoa nhẹ đầu tôi rồi đi sang chỗ khác để tiếp nhận hàng ngàn câu hỏi của cha tôi. Tôi tin chắc là vậy.

Tôi núp sau tường, rất muốn đi tới để nghe hai người đàn ông mà tôi quan tâm nói điều gì. Nhưng anh chỉ nhìn tôi rồi lắc đầu với nụ cười dịu dàng. Anh không muốn tôi nghe những lời trách cứ đến từ cha tôi. Một mình anh hứng chịu là đủ rồi.

Một lát lâu sau, anh đi lại bên tôi, chìa chiếc điện thoại đến trước mặt tôi: “Cha em muốn nói chuyện với em. Không sao đâu.”

Tôi cẩn thận đưa điện thoại lên tai: “Cha…”

“Cái con bé này, đổi người yêu cũng không nói với cha tiếng nào. Lúc trước cha còn sợ mắt con bị lé, nhưng may là lé duyên. Thằng này được hơn thằng cũ gấp trăm lần.” Cha tôi sổ ra một tràng lời khen dành cho anh.

Tôi chẳng biết cha và anh đã nói gì với nhau, nhưng hiển nhiên kế hoạch vựa tôm đã được chấp thuận và có thêm tiền hùn vốn từ người nhà. Còn mẹ tôi sau khi biết tin, lập tức gửi hết món ăn quê nhà, nói là bồi bổ cho tôi nhưng thật chất đứng dưới tên sở hữu của Quốc Ân. Đột nhiên tôi cảm thấy địa vị trong nhà thấp đi một bậc.

Các đồng nghiệp trong công ty biết rõ tôi chuẩn bị mở vựa tôm. Ban đầu đều mang tâm thế nghi ngờ nhưng sau khi được tôi tặng một hộp tôm sống dùng thử, họ lập tức thay đổi thái độ, thậm chí có người còn đặt cọc sẵn để chờ tôi giao qua. Thế là tôi có ngay những đơn hàng qua mạng đầu tiên.

Tiếng lành đồn xa. Tôi có thêm rất nhiều mối khách quen. Quốc Ân phụ giúp tôi kiểm kê hàng, đóng hàng. Thậm chí mỗi tối tôi ngủ thiếp đi, anh vẫn chực chờ trên máy tính chỉ để chạy quảng cáo, tự thiết kế bảng hiệu và vô số thứ khác.

Vựa tôm được xây dựng lên trong vòng ba tháng, dù nhỏ nhưng không hề vắng khách. Tôi vay một số tiền từ ngân hàng, bắt đầu lấy lời để trả lại. Công việc bề bộn khiến tôi quyết định nghỉ làm ở công ty truyện tranh, dù vậy tác giả sư phụ vẫn giữ một chỗ trống cho tôi nếu tôi muốn giải tỏa và nhớ nghề.

Hôm khai trương, tiến sĩ cũng đích thân vác mặt cậu ta tới: “Chúc mừng, chúc mừng. Tôi nói vợ chồng đồng lòng thì tát biển đông cũng cạn.”

Tôi bật cười với sự trêu chọc của cậu ta, nhưng tất nhiên không có ý định phản bác lại. Tôi dựa vào lòng của Quốc Ân, cảm thấy chỉ cần trải qua một đời như thế này đã quá đủ rồi.

Tiến sĩ cũng biết anh đã có được ý thức riêng và phát triển tình cảm không khác gì người bình thường. Cậu ta kiểm tra toàn bộ, cảm thấy nghi ngờ bản thân thật sự tài giỏi để phát minh ra một người máy như thế. Nhưng khi nhìn thấy cách anh đối xử với mọi người và với tôi, cậu ta mới nhận ra rằng tôi là người tạo nên sự khác biệt đó.

“Này, cô còn muốn trả người máy lại không?” Tiến sĩ đi lại gần tôi, nở nụ cười nham hiểm.

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó chạy nhào vào lòng của Quốc Ân để méc. Kết cuộc anh thẳng tay quăng người phát minh ra mình ra ngoài cửa khiến cậu ta la hét dữ dội.

Anh ôm chầm lấy tôi, bắt đầu hôn hít khắp cổ tôi khiến tôi ngứa ngáy mà bật cười khanh khách: “Đừng mà, em còn chưa tắm đâu.”

“Anh không ngại.” Anh xoay người tôi lại, đặt một nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần chiếm hữu lên môi tôi.

Chúng tôi tiến vào nhà tắm, sau một khoảng thời gian quần quật với nhau. Tôi ngồi trong lòng của anh trong bồn tắm, thoải mái với sự chăm sóc của anh. Anh sờ lên vai tôi, sau đó dần rê lên cần cổ trắng ngần, cuối cùng là nắm cằm tôi quay lại. Lại một nụ hôn được đặt lên môi tôi.

“Anh yêu em.”

Tôi sững sờ, vừa cảm động vừa vui mừng. Có lẽ từ lúc tỏ tình ở bãi biển, đây là lần đầu tiên anh đáp lại tôi. Nhìn vào ánh mắt chất chứa tình ý, tôi biết tôi đã chờ được anh.

Nhưng tôi không ngờ, anh giống hệt một cậu bé lo được lo mất. Mỗi ngày đều sẽ tìm ra một số câu hỏi để làm khó tôi.

“Nếu tiến sĩ biến anh thành con gián, em còn yêu anh không?”

“Em sẽ đập chết anh rồi treo anh lên tường để ngắm mỗi ngày.”

“Nếu tiến sĩ biến anh trở nên già đi, em còn yêu anh không?”

“Em sẽ dẫn anh đi cà da lại.”

“Nếu…”

“Quốc Ân!”

“... Vậy nếu có một người y hệt anh xuất hiện, em có nhận nhầm người yêu mình không?”

“Không, anh là Quốc Ân của riêng em.”