Chúng tôi vừa gặm càng cua, vừa hưởng thụ mùi biển mà làn gió mang lại, nói đúng hơn là có một mình tôi thưởng thức, còn Quốc Ân ngồi bên cạnh bẻ càng cho tôi. Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, không nghĩ tới anh có thể chọn một nơi thỏa được sự yêu thích của tôi. Điều này càng khiến tôi chắc nịch hơn vào từng đợt rung động nơi trái tim. Nó đang muốn thổ lộ hết nỗi lòng này.
Tôi liếc mắt sang Quốc Ân. Làn gió cứ vờn qua lại mái tóc đen tuyền của anh khiến vẻ đẹp vốn đã được khắc cốt ghi tâm trong đầu tôi lại càng toả sáng hơn rất nhiều. Lúc này, có không ít cô gái đi dạo dọc bờ biển, sau đó đã bị nhan sắc của anh thu hút mà chú ý hết qua đây. Nếu nhìn vào, chẳng ai đoán được tôi là bạn gái của anh cả. Mặt mộc, quần áo rộng rãi thoải mái cùng đầu tóc hơi rối trông chẳng khác nào chị gái hay mẹ anh.
Vì thế, một số người đi tới và xin cách liên lạc. Anh không ngẩng đầu nhìn họ, chỉ tập trung bẻ càng cua cho tôi: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Và thế là họ nhìn qua tôi. Còn tôi vẫn đang giương mắt hóng chuyện. Tôi mỉm cười đáp lại như thể càng chứng tỏ lời nói của anh là hướng đến tôi. Đợi họ rời đi, tôi mới dám thể hiện vẻ mặt ghen tuông của mình.
“Nhiều người thích anh quá nhỉ. Đúng là người đẹp đào hoa có khác.” Tôi gặm càng cua, bất bình lên tiếng nhưng thật ra chỉ giở trò trêu chọc anh mà thôi.
“Anh chỉ cần một người thích anh là đủ rồi.” Anh đáp lại.
“Ai cơ?” Tôi chớp chớp mắt, bắt đầu liên tưởng tới những người đã cùng anh tiếp xúc, trong đó có cả tiến sĩ Anh Quân.
Anh dùng ngón cái lau khoé miệng dính thịt cua của tôi, sau đó lại ngậm nhẹ nó vào miệng khiến tôi đỏ cả mặt. Anh bảo: “Là em.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố ép trái tim đang muốn nhảy khỏi cổ họng. Vốn dĩ đêm nay tôi mới là người làm cho anh trải nghiệm cảm giác được bày tỏ, chứ không phải là tôi. Vì thế, tôi lập tức tấn công.
“Em cũng chỉ muốn anh thích một mình em thôi.”
Anh gật đầu, vẫn tiếp tục bận rộn với đống vỏ cua: “Được.”
Tôi đảo mắt, biết ngay anh trả lời cho qua với thiên chức là một người máy bạn trai. Tôi không chịu nổi cơn khó chịu, lau sơ bàn tay dính thịt cua rồi nắm lấy cổ áo của anh mà kéo về phía tôi. Tôi bắt anh phải đối diện với tôi.
“Ý em là thích với tư cách một người đàn ông bình thường thích một người phụ nữ, chứ không phải là vì thiết lập theo ý của ai cả.”
Anh ngẩn người, bàn tay đang nắm vỏ cua cũng buông xuống để chống về phía sau lưng tôi. Cả người chúng tôi gần sát lại vào nhau nhưng tôi quyết định không né tránh.
“Em thích anh, vô cùng thích.” Tôi nói ra lòng mình.
Tuy nhiên, khác với dáng vẻ hồi hộp của tôi, tôi lại cảm nhận được bả vai anh hơi chùng xuống, ánh mắt có chút buồn khiến tôi khó hiểu.
Anh nhìn sâu vào mắt tôi: “Em… Em không nên tiếp tục yêu thương một người đối xử với mình không tốt. Em xứng đáng đến với người tốt hơn rất nhiều.”
“Hả?” Tôi đực mặt ra, giây sau liền hiểu anh đang lầm tưởng tôi xem anh là Thế Trường khiến tôi chỉ muốn gõ vào đầu anh một cái. Tôi trịnh trọng thông báo lại: “Quốc Ân, người em thích là anh.”
Không để anh kịp nói thêm gì, tôi tiếp tục trải lòng:
“Em chưa từng nghĩ bản thân sẽ thích người máy. Anh đối xử với em rất tốt, biết được những nỗi lo âu và những điều em ghét. Anh luôn ở bên em mỗi khi tâm trạng em xấu tệ.”
“Căn nhà dần trở nên ấm áp hơn đều nhờ vào anh. Cho dù anh làm tất cả chỉ vì được thiết lập hay để Thế Trường qua mặt em thì em đã không còn xem anh là anh ta nữa rồi.”
“Em yêu anh vì cách anh đối xử với em. Anh là chính anh, không phải là bản sao của ai cả. Anh là Quốc Ân luôn hết lòng vì lý tưởng của riêng anh.”
Tôi nói ra hết tình cảm của mình, cảm thấy như trút ra được một nỗi niềm gì đó nên vô cùng thư thái. Thấy anh không nói gì, tôi biết anh chắc không hiểu hết được những lời tôi vừa bày tỏ.
“Em chỉ muốn tỏ tình chứ không bắt ép anh phải thật sự ở bên em. Có lẽ anh không cảm nhận được nhưng em vẫn thích anh…”
Tôi còn chưa kịp nói xong, đôi môi của Quốc Ân đã chặn ngang. Anh chỉ chạm nhẹ lên một lát rồi buông ra khiến tôi vẫn chưa hết sững sờ.
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, khẽ đáp: “Lý tưởng của anh là em. Có thể anh không biết được tình yêu của con người là gì nhưng hiện tại anh muốn ở bên cạnh em, được chăm sóc em, được kêu em dậy, được nấu cho em ăn. Anh muốn làm mọi thứ cho em.”
Anh cầm lấy tay tôi, đặt lên vị trí trái tim sắt để tôi cảm nhận nó đập nhanh hơn bình thường. Anh tiếp tục nói: “Anh không biết những cảm xúc này có phải là yêu hay không, nhưng càng ở gần em thì nơi này càng khó chịu. Anh vẫn chưa thoát ra khỏi kí ức nụ hôn kia, lúc nào cũng muốn chúng ta có thể thử lại một lần nữa…”
Tôi không đợi anh nói hết, đã kéo anh xuống mà hôn lên. Tôi biết anh đã có sự thay đổi rất nhiều, nhưng tôi chưa từng mong chờ anh có thể hiểu được cảm xúc của con người. Nhưng chúng tôi có thể thử và tôi có thể chờ, chờ một ngày anh trở nên hoàn chỉnh.