Cùng Bản Sao Của Bạn Trai Dan Díu

Chương 18: Anh Đang Cười Sao?




- Trở về dòng suy nghĩ của Huyền Ngân -

Tôi bước từng bước về lại chung cư, sau đó nhấn thang máy đi lên tầng lầu của mình. Cho đến khi đứng trước cửa, tôi vẫn chưa thật sự hoàn hồn vì thứ tôi đang cầm trong tay lại chính là một bữa ăn nhật thịnh soạn.

Ngày hôm nay, tôi có lương bao gồm lương cơ bản, tiền thưởng doanh số, tiền thưởng tăng ca và cả tiền phúc lợi của sư phụ. Tôi vui mừng đến mức mà chạy ào vào cửa hàng nhật dưới lầu để mua không ít đồ ăn về vì muốn thông báo tin vui này với Quốc Ân.

Tôi dựa đầu vào tường, thật chất muốn đập mạnh nó nhưng tôi sợ đau. Tôi tự hỏi tôi đang làm cái quái gì thế này?

Lúc trước, tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ báo tin vui cho Thế Trường chỉ vì vài lần bị hắn ta cắt ngang. Tôi dần khép lòng trước hắn, không còn những cuộc trò chuyện chia sẻ. Nhưng Quốc Ân đã đem đến cho tôi cảm giác khác lạ hơn hẳn. Tôi phải gọi nó là gì? Hình như tôi đang được anh ấy cưng chiều.

Đột nhiên, cánh cửa nhà mở ra. Anh xuất hiện trước mặt tôi càng làm đầu óc tôi rối bời hơn.

“Sao anh lại ra đây?” Tôi thắc mắc.

“Anh nghe tiếng mở cửa.” Anh đáp lại, giọng nói đều đều ấy giống hệt ngày thường.

“À, vâng.”

Anh đứng sang một bên, nhường tôi vào trong. Chẳng lẽ tôi gây ra tiếng động to đến thế à? Nhưng chưa đợi tôi kịp suy nghĩ, bọc đồ trong tay đã bị lấy đi. Tôi nhìn theo chúng, thấy chúng được sang tay anh. Giây sau, một hơi thở ấm nóng đặt nhẹ lên trán tôi.

“Chào mừng em về nhà.” Anh nói, không biết vì sao giọng nói ấy lại dịu dàng hơn ban nãy.

Tôi nhìn bờ lưng rộng của anh, không tự chủ được mà lùi về sau đến khi cả người chạm vào tường với tình trạng hai tay ôm chặt tim. Hành động của anh đã lên dây cót trái tim vốn muốn ngủ yên này. Thật không công bằng khi tôi lại trở thành người rung động lần nữa!

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và đi theo phía sau anh. Tôi có chút tò mò anh học những điều này từ đâu. Chẳng lẽ tiến sĩ lại qua đây cập nhật thêm phiên bản mới sao?

“Anh xem trên tivi đấy. Nay làm việc nhà xong có chút sớm nên anh hơi chán.” Anh thành thật trả lời, bắt tay vào việc lấy đồ ăn ra khỏi bọc.

Còn tôi há hốc mồm, không thể nào ngờ tới được người máy cũng biết chán và xem phim tình cảm. Đột nhiên tôi nghi ngờ liệu anh có thật là người máy hay không? Hay chỉ là con người có nhiều linh kiện điện tử trong người?

Tôi ngồi xuống bàn, háo hức với bữa tiệc nhỏ này, nhưng không hiểu vì sao cách sắp xếp món ăn lại làm tôi có chút không thể chấp nhận được. Anh để sashimi xa tầm tay với, chỉ để những món đã được làm chín đến trước mặt tôi. Tôi nhún vai, cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà muốn đem chúng sát lại mình nhưng đã có một bàn tay ngăn chặn lại ngay lập tức.

“Không được.” Người máy hạ thấp tông giọng, nghe giống hệt như mỗi lần cha tôi bắt gặp tôi trêu chọc đàn vịt của ông.

“Tại sao chứ?” Tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh thích ăn đồ sống nên nhất quyết tranh giành với tôi sao?

“Em không được ăn.” Anh vẫn lặp lại câu nói đó, thuận tiện dời đồ sống ra xa tầm tay của tôi hơn.

“Tôi muốn ăn. Ăn đồ nhật mà không có đồ sống thì mất hết chất mất.” Tôi kiên quyết tranh luận, ánh mắt không rời bỏ khỏi dĩa đựng nhiều lát cá hồi, cá ngừ và cá trích mà thèm thuồng.

Anh gắp lấy một khoanh cơm lươn rồi đút vào miệng tôi. Tôi nhai nhóp nhép nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy sự kháng cự. Ánh mắt của anh không sáng lên nhưng vẫn nói ra một câu khẳng định với tôi.

“Em không đồng tình.” Thấy tôi gật đầu, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nhẹ khoé miệng của tôi rồi tiếp tục: “Em có biết nếu ăn đồ sống thì cần ăn kèm gì không?”

Tôi gật đầu, trịnh trọng đáp lại với ý nghĩ muốn mau chóng ăn chúng: “Nước tương và wasabi.”

Anh lại đút cho tôi một miếng khác: “Em quên mất em dị ứng với đậu nành à?”

“Ặc!” Tôi phát ra một tiếng, quên mất việc trong nước tương có chứa đậu nành, nhưng vẫn mạnh miệng: “Ăn vài miếng chắc cũng không sao đâu nhỉ?”

“Không thể!” Anh giữ nguyên ý định ban đầu, kiên quyết không cho tui đụng đến.

“Nhưng…” Tôi rưng rưng, tiền của tôi nhưng tôi lại không thể nuốt vào bụng.

“Huyền Ngân, ngoan đi em.” Anh xoa đầu tôi, chất giọng nhẹ nhàng du dương lọt vào tai tôi, đánh thức cả trái tim vốn đang ngủ yên.

“Vâng…” Tôi vô thức đồng thuận, sau đó cảm giác có gì đó sai sai. Không hiểu vì sao bản thân lại bị trôi theo sự dịu dàng bất ngờ của anh.

Tôi len lén liếc nhìn, bất giác trông thấy khóe môi anh hơi nâng lên. Anh đang cười sao? Người máy bên cạnh tôi trước giờ đều là gương mặt vô cảm mà bây giờ lại thể hiện sự vui vẻ khó thấy. Tôi cũng phát hiện ánh mắt anh đã thay đổi, cứ như chất chứa nỗi niềm gì đó. Điều này khiến tim tôi chệch nhịp một cái. Không biết vì sao lại cảm thấy anh càng lúc càng thuận mắt.