Tôi bị bạn trai cũ phát giác tôi ở cùng với bản sao của hắn ta.
Thế Trường nắm chặt tay tôi, ra sức van nài: “Sao em thà ở bên nó chứ không chịu về bên anh?”
Tôi hất tay hắn ra sẵn tiện rúc vào lòng của người máy Thế Trường: “Sao tôi phải về bên anh?”
Hắn ta nhìn cảnh tượng tôi và người máy âu yếm nhau, tức anh ách: “Em yêu nó vì nó giống anh phải không? Nó chỉ là thế thân của anh, không có tình cảm, không…”
Tôi bật cười, ánh mắt thách thức nhìn Thế Trường rồi cắt ngang câu nói đó: “Chẳng phải chính anh là người đem anh ấy đến cho tôi sao?”
Thế Trường sững sờ, không còn lời nào để phản bác. Vì đúng thật hắn đã tạo cơ hội cho hai người chúng tôi.
————————————-
Tôi nhận ra bạn trai kế bên không phải là con người cách đây khá lâu, chắc là sau hai tháng kể từ lúc Thế Trường bảo hắn bị sa thải. Tôi giật mình giữa đêm, không nhìn thấy ai nằm bên cạnh nên tò mò mà bước ra khỏi phòng. Cảnh tượng đập vào mắt chính là người đàn ông giống hệt bạn trai tôi ngồi trên ghế, cả người phát ra ánh sáng xanh dương huyền ảo cùng giọng nói đều đều và có phần máy móc.
“80%... 90%.... 100%... Chương trình cài đặt hoàn tất.”
Tôi bụm chặt miệng, cố không phát ra tiếng động nào mà trở về giường.
Lần đầu tiên tôi gặp Thế Trường vào đúng lúc bản thân mới tốt nghiệp đại học và chật vật tìm kiếm việc làm. Nhà tôi không quá quan trọng tôi tìm được việc như thế nào vì họ bảo những mẫu vuông tôm ở quê nhà đã đủ để tôi có được cuộc sống thoải mái.
Sau đó, Thế Trường muốn tôi lên thành phố xa hoa cùng hắn ta để phát triển tương lai của cả hai. Tôi cố gắng thuyết phục gia đình vì tôi cần được mở rộng tầm nhìn của mình.
Thế Trường tìm được một căn hộ đầy đủ tiện nghi. Hắn ta bảo rằng hắn có một công việc tại công ty chế tạo người máy H nên thời gian ở nhà có thể không nhiều. Vì thế, tôi hiển nhiên trở thành người đứng tên chính cho bản hợp đồng và cũng là người đóng tiền.
Thế Trường bận bịu đi làm, quả thật một tuần hắn chỉ về nhà được bốn lần. Còn tôi vẫn thấy lạ lẫm với những thứ xa lạ ở thành phố, nhất là vào cái thời buổi con người dần phát minh ra các cổ máy trợ giúp trong nhiều việc, kể cả là một người máy hình người nguyên bản. Đôi lúc, tôi còn không phân biệt được người trước mặt là người thật hay người máy.
Tôi không sống phụ thuộc vào tiền của người nhà, vì thế trong suốt quá trình chật vật kiếm việc làm, tôi thành công được tuyển vào công ty xuất bản truyện tranh với cương vị chạy vài việc lặt vặt.
Thế Trường vẫn đi đi lại lại giữa nhà và công ty khiến tôi không còn quá quan tâm vào việc đó, hay có lẽ bản thân tôi cũng đã quá bận bịu với công việc của riêng mình. Cuộc sống trôi qua khá yên ắng, tôi dần được giao nhiều việc hơn, tiền lương cũng trở nên khá khẩm. Sau gần bốn năm hơn, tôi tích góp được không ít, bắt đầu nhớ tới những lời hứa hẹn của Thế Trường.
Thế mà vào một ngày, Thế Trường nói với tôi rằng hắn ta bị công ty sa thải vì cắt giảm nhân sự khiến tôi sững sờ.
“Hiện tại, em cũng kiếm được không ít tiền nên anh sẽ ở nhà một thời gian trước khi tìm được việc mới.”
Tôi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thế Trường, cũng không nỡ nói lời nào đụng chạm vào nỗi đau của hắn. Tôi gật đầu đồng ý. Chỉ là có một người luôn xuất hiện trong nhà khiến tôi có chút không quen thuộc cho lắm. Dường như tôi đã quen với việc sống cùng bạn trai không khác gì sống một mình trước kia.
Những ngày đầu tiên, Thế Trường chỉ ngồi yên trên ghế, không làm gì, thậm chí làm việc yêu thích là bấm điện thoại cũng không, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng tôi ra khỏi nhà. Tôi nghĩ Thế Trường chưa vượt qua được cú sốc nên bắt đầu về sớm hơn, tập tành nấu các đồ ăn để làm hắn ta vui.
Thế Trường ngồi đối diện tôi, không động đũa. Hắn quét mắt qua mọi món ăn trên bàn rồi nói một cách từ từ:
“Tỷ lệ muối đã vượt qua mức cho phép. Dùng quá mức và quá lâu sẽ gây ra các tình trạng như tăng huyết áp, đột quỵ não, bệnh tim, hại thận, bệnh dạ dày, yếu xương và hen suyễn.*”
*thông tin tìm kiếm trên Vinmec
Tôi nắm chặt đôi đũa. Thế Trường nói nhiều như thế có nghĩa là hắn chê đồ ăn mà tôi cất công nấu sao?
Thế Trường ngẩng đầu nhìn tôi. Trong một tích tắc, tôi thấy mắt hắn phát sáng nhưng lập tức trở về bình thường khiến tôi nghĩ tôi đã nhìn lầm.
“Em đang tức giận. Sao em lại tức giận?”
Vừa nghe hắn hỏi xong, tôi tức đến bật cười ra một tiếng. Thế Trường biết tôi tức giận nhưng không biết lý do càng khiến tôi không chịu nổi.
“Anh chê đồ em nấu.” Tôi thẳng thắn bày tỏ.
“Anh đang phân tích đồ ăn của em. Anh quan tâm đến sức khoẻ của em.” Thế Trường đáp lại một cách từ từ với vẻ mặt không tí cảm xúc nào.
Tôi không thèm nói với Thế Trường thêm lời nào nữa. Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, tôi nhíu mày ngay lập tức. Có lẽ tôi đã lỡ tay bỏ khá nhiều muối.
Tôi liếc về phía Thế Trường, một người không biết nấu ăn như hắn mà có thể nhận ra điều này trước khi ăn ư? Vì thế, tôi từ tức giận chuyển qua thách thức…