Mấy lần bị đánh, những này người hầu sắc mặt trắng bệch, cũng không tiếp tục tới gần.
Bởi vì Hạ Sanh Ca trên tay chẳng biết lúc nào lại có một mảnh nhựa plastic sắc nhọn trên tay.
Lúc này khối nhựa plastic màu hồng này bên trên đã dính đầy máu đỏ tươi, chính tí tách rơi xuống.
Hạ lão thái thái bờ môi run rẩy, thật lâu mới run giọng nói: "Phản phản! Tiểu súc sinh này, các ngươi nhanh, nhanh đánh chết nó cho ta."
Hạ Cảnh Sơn cũng cả giận nói: "Một đám phế vật, tay không tấc sắt đánh không lại, chẳng lẽ không biết lấy chút đồ vật làm vũ khí sao?"
Đám người hầu luống cuống tay chân đi tìm, có cây chổi cầm cây chổi, có ghế chuyển ghế, rất nhanh liền đem Hạ Sanh Ca bao vây lại.
Thiếu nữ bị một đám người tay cầm đồ vật bao vây lại, máu tươi từ lòng bàn tay nỏ trắng noãn của cô cũng nhỏ giọt rơi xuống, gương mặt tinh xảo mỹ lệ bây giờ cũng không có huyết sắc, ngay cả bờ môi cũng là xanh ngắt tái nhợt, lộ ra cả người chính là cô độc bất lực
Hạ lão thái thái cảm thấy Hạ Sanh Ca lần này là thật không gây nên nổi sóng gió.
Bà ta mới định thần lại, cười lạnh nói: "Đem hộp trong tay nó lấy tới, tiểu súc sinh này thật sự là phản thiên. Ta hôm nay còn nhất định phải ở trước mặt nó, đem cái hộp kia đập nát!”
Đám người hầu nghe được phân phó, đang chuẩn bị tiến lên.
Đột nhiên cảm giác thấy hoa mắt, nguyên bản thiếu nữ bị bọn hắn vây quanh vậy mà biến mất.
Hạ lão thái thái thần sắc phách lối vừa rồi cũng không còn, đồng thời cũng cảm giác được cổ của mình tê rần.
Một đôi tay dính đầy máu tươi đang nắm chặt lấy cổ bà ta, kéo đến trước lan can lầu 3.
Hạ lão thái ngay cả suy nghĩ muốn ngất đi cũng có, hai mắt bà ta trừng lớn, nhìn đứa con gái trước mặt, hai mắt nhiễm đầy sắc phiếm hồng, toàn bộ khuôn mặt là phẫn hận uất ức, rốt cục thì bà ta cũng dần sợ hãi
Điên rồi! Điên rồi!
Cái này tiểu tiện nhân là điên rồi sao?
Hạ Sanh Ca chậm rãi khơi gợi lên khóe môi, tuyệt mỹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ra một cái như ánh nắng nụ cười xán lạn.
Nhưng cặp con ngươi kia xích hồng, cả người cô đều lộ ra phá lệ quỷ dị, phá lệ điên cuồng.
“Vì cái gì mà lúc nào mấy người cũng bức tôi đến đường cùng, con chó giứt dậu cũng biết cắn người đấy”
Lúc này thanh âm Hạ Sanh Ca rung động lòng người, nhưng lại dọa Hạ lão phu nhân hồn phi phách tán. Bởi vì mảnh nhựa plastic kia đang dần cứa vào thịt bà ta, cùng thời điểm Hạ lão thái bà cũng cảm thấy thân mình đang nghiêng dần xuống phía dưới lan can
Vô luận chỉ cần một cái lực tay nào, Hạ lão phu nhân cũng dễ dàng thăng thiên
Hạ lão thái thái nước mắt nước mũi tất cả đều xông ra, muốn nói chuyện, lại phát hiện yết hầu chỉ có thể phát ra tiếng vang ken két.
Một bên Hạ Cảnh Sơn cùng Phùng Diêu Cầm, còn có cái này cả phòng người hầu cũng sợ ngây người, trong lúc nhất thời thậm chí đều không có kịp phản ứng muốn đi cứu Hạ lão thái thái.
...
Hạ Sanh Ca hai mắt xích hồng như máu, trong đầu có một thanh âm đang điên cuồng gào thét: Gϊếŧ bà ta! Gϊếŧ bà ta! Cùng bọn súc sinh này đồng quy vu tận!
Nhưng cũng có một thanh âm khác nói với cô: Ngươi sống lại một đời là vì mình, là không còn vì những thứ khác người mà sống. Ngươi không thể vì những súc sinh này, mà phá hủy cuộc đời của mình.
Hạ Sanh Ca quay đầu nhìn thoáng qua cái nơi mà cô đã từng gọi là nhà
Nơi này mỗi một chỗ đều có hình ảnh, vết tích cô bị đám người này nhục nhã, bị ức hiếp, bị nghiền ép, bị lừa gạt.
Chuyện cô sống 25 năm trên đời chính là một cái chuyện cười lớn.
Những súc sinh này dựa vào cái gì hủy cuộc đời của cô!
Cô vì cái gì lại không thể căm hận? Không thể trả thù? Không thể điên cuồng? ! !
Hạ Sanh Ca hai mắt càng ngày càng xích hồng, thời điểm Hạ lão thái phát ra tiếng thét chói tai, mảnh nhựa cô cầm trong tay đang ngày càng sâu hơn động mạch cổ của bà ta, liền có một bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy bàn tay đang cầm mảnh nhựa của cô
Thân thể run rẩy được ôm vào trong lồng ngực rộng lớn.
Một giọng nam trầm thấo nhẹ nhàng vang bên tai,"Xuỵt... Hạ Sanh Ca, ngoan, đã không sao. Tôi ở chỗ này... Ai cũng không thể..."
Thanh âm này lạnh lùng nặng nề, mang theo vài phần khàn khàn, cũng không có bao nhiêu ôn nhu.
Nhưng lại giống như là trực tiếp đánh trúng linh hồn của cô, để Hạ Sanh Ca chậm rãi từ trạng thái điên cuồng bên trong tỉnh táo lại.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt vẫn là đỏ ngầu nhưng lại mang vài phần ngạc nhiên "Cửu... Gia?"
Hạ Sanh Ca có thể cảm giác thân thể Lục Cửu Thành ôm cô rõ ràng nhẹ nhàng run lên một cái, ngực có chút chập trùng.
Trong cặp mắt sâu không thấy đáy kia tựa hồ đang đè nén điều gì đó!
Tại thời điểm Hạ Sanh Ca muốn nhìn rõ, Lục Cửu Thành đã giơ tay lên che khuất con mắt của cô, thản nhiên nói: " Đây chính là cái mà nửa giờ có thể giải quyết của cô”
Nghe được mấy lời độc miệng mà Lục Cửu Thành hay nói, Hạ Sanh Ca lúc này mới triệt để tỉnh táo.
Cô vội vàng tránh khỏi cái ôm của Lục Cửu Thành, cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu, thấn sắc lộ một tia hố thoảng.
Mới vừa rồi cô định làm cái gì vậy?
"Đồ đâu?"
Thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lê, đánh gãy dòng suy nghĩ của Hạ Sanh Ca
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Cửu Thành: "Thứ gì?"
Cái này xem xét, Hạ Sanh Ca nhịn không được ngẩn người.
Cô mới vừa từ trong mắt Cửu Gia thấy được đau lòng cùng... Luống cuống?
Không, hẳn là chỉ là ảo giác đi.
Bởi vì chỉ thoáng chớp mắt, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt sâu không thấy đáy của Cửu Gia bên trong không có một gợn sóng, không, vẫn còn có chút cảm xúc, kia tựa hồ là... Xem thường?
Lục Cửu Thành nói: “Cái gì đồ vật? Hạ Sanh Ca, cô còn nhớ rõ mình đến Hạ gia là vì cái gì?"
"A nha!" Lần này Hạ Sanh Ca nhớ lại, cô vội vàng cầm hộp gỗ đã nhuốm máu từ trong tay đưa đến trước mặt Lục Cửu Thành, “Khế đất ở trong đây.”
Một bên nói, cô một bên mở hộp gỗ ra.
Nhưng mà, bên trong rỗng tuếch.
Hạ Sanh Ca mặt mày trầm xuống.
Cô sớm nên nghĩ tới.
Hạ lão thái lấy đi cái hộp, còn muốn trước mặt cô đập nát nó thì khẳng định khế ước trong hộp vốn dĩ đã bị lấy đi
Cô quay đầu nhìn về phía Hạ lão thái, âm thanh lạnh lùng nói: "Khế đất đâu?"
Một bên Hạ Cảnh Sơn cùng Phùng Diêu Cầm thẳng đến lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Cửu Gia?
Vậy mà Cửu Gia lại đích th