“Tiểu Sanh đang nghĩ gì thế?”, giọng nói của Cố Diệp Thần ôn nhu vang lên trên đỉnh đầu của cô.
“Đi thôi, để cho đám Tiền Hạo kính em một ly rượu coi như nhận em là chị dâu. Bọn họ là đám anh em tốt nhất của anh, ngày mai là lễ đính hôn của chúng ta, đừng làm khó bọn họ. Ngoan, đừng để anh mất mặt”
Hạ Sanh Ca mấp máy khóe môi, nhưng lại không hề lên tiếng, Cố Thần Diệp thấy vậy chân mày liền hơi nhíu lại, hắn đang định lên tiếng thì điện thoại đột nhiên vang lên. Mới vừa rồi sắc mặt còn vân đạm phong khinh, hiện tại sau khi nhận điện thoại liền lập tức thay đổi, giọng nói mang thêm vài phần lo lắng, âm lượng cũng lớn thêm một chút "Ngươi nói cái gì? Nhược Linh bị mất tích? . . . Một đám phế vật, nhiều người như vậy lại không tìm được một người con gái! Đi, ta hiện tại liền đặt trước sớm nhất một chuyến phi cơ chuyến đi Trung Quốc, các ngươi cho ta tiếp tục tìm. . . Nếu như Nhược Linh đã xảy ra chuyện gì, mấy người cũng đừng mong yên ổn với tôi!"
Cố Thần Diệp nói một tràng qua điện thoại, Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo đứng cạnh cũng ngày lập tức lo lắng “Diệp ca. Thế nào? Có phải Nhược Linh xảy ra truyện rồi”. Thái độ quan tâm kia của bọn họ so với lúc ngả ngớn miệt thị Hạ Sanh Ca hoàn toàn khác biệt, giống như người vừa làm ra những hành động quá trớn vừa rồi một chút cũng không phải bọn họ.
Cố Thần Diệp trầm mặt nói “Nhược Linh mất tích tôi phải đi tìm cô ấy..” Vừa nói vừa cầm lấy áo khóa, liếc mắt thấy Hạ Sanh Ca đứng một bên tựa hồ là vừa nhớ ra sự có mặt của cô liền nói “Chính Hạo, mấy người thay tôi đưa Sanh Ca về nhà”. Nói xong không cho cô nhiều thêm một cái liếc mắt liền muốn rời khỏi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, sau lưng truyền đến nữ tử thanh âm thanh thúy dễ nghe: "Cố Thần Diệp." Cố Thần Diệp vô ý thức quay đầu lại, đối mặt một đôi thanh tịnh như nước, lại thanh lãnh như sương mắt phượng. Hắn không khỏi ngẩn người, trong ấn tượng là lần đầu tiên thấy rõ Hạ Sanh Ca. Rất xinh đẹp, xinh đẹp tựa như là băng tinh lưu ly.
Chỉ nghe Hạ Sanh Ca chậm rãi, hững hờ nói: "Cố Thần Diệp, anh còn nhớ rõ hai chúng ta ngày mai đính hôn không? Nếu như anh đi Trung Quốc tìm Hạ Nhược Linh, vậy ngày mai lễ đính hôn khẳng định không còn kịp rồi? Thiệp cưới đều đã phát ra ngoài, anh dự định để em gánh mọi thứ sao?"
Cố Thần Diệp sững sờ, không nghĩ Hạ Sanh Ca sẽ cùng hắn nói chuyện như vậy. Hạ Sanh Ca trước kia ở trước mặt hắn lúc nào cũng là cái bộ dạng nhu nhược, hèn mọn cúi đầu mà lấy lòng. Bất quá hắn cũng không có nhiều thời gian cùng cô nhiều lời, nhíu mày lại, khuôn mặt lại thêm một tầng âm trầm "Sanh Ca, đừng quên, Nhược Linh là chị gái em? Chẳng lẽ an nguy của Nhược Linh lại không bằng một buổi lễ đính hôn và mặt mũi của em?”