Hạ Sanh Ca biết, Cố Gia vẫn muốn mảnh đất này.
Kiếp trước ở lễ đính hôn, danh sự của Hạ Sanh Ca hoàn toàn bị hủy hoại nhưng Cố Diệp Thần vẫn nguyện ý cưới cô, điều này khiến cô cảm động đến rơi nước mặt, không một chút do sự liền đem mảnh đất của mình sang tên cho Cố Diệp Thần.
Về sau Cố gia dựa vào mảnh đất này kiếm được vô số tiền của, lại nhờ thêm sức ảnh hưởng của Hạ Nhược Linh, liền kết giao với nhiều người quyền quý. Dần dần tẩy sạch tai tiếng “Dựa vào Lục gia mà phát triển”, sau đó trở thành tập đoàn ngang tài ngang sức với Lục thị.
Sống lại một đời, Hạ Sanh Ca chỉ muốn Hạ Nhược Linh, Cố Thần Diệp những người hại cô thân bại danh liệt đều chết không có chỗ chôn!
Thứ bọn họ muốn, cô sẽ cướp
Thứ bọn họ có, cô sẽ hủy.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Hạ Sanh Ca cảm thấy việc cùng Lục Cửu Thành đính hôn tại thời điểm bây giờ là lựa chọn tốt nhất
Chỉ là, không biết Lục Cửu Thành có nguyện ý đáp ứng không?
Lục Cửu Thành cứ vậy đứng thật lâu mà không nói gì.
Lâu dần Hạ Sanh Ca bắt đầu thấp thỏm, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Cô...cô phải hay không gan sắp to bằng trời rồi.
Hôm qua cưỡng ép Cửu Gia, hôm nay thế mà còn dám cùng Cửu Gia nói giao dịch, yêu cầu hắn đính hôn cùng mình
Lục Cửu Thành có thể hay không tại chỗ gϊếŧ chết cô?
Hạ Sanh Ca nuốt ngụm nước miếng, quyết định cứu cái mạng nhỏ của mình, "Cửu Gia, nếu như anh không đồng ý. . ."
"Thành giao."
Hạ Sanh Ca kinh ngạc ngẩng đầu, đần độn nhìn về phía hắn: "Cửu Gia, anh . . anh vừa mới nói cái gì?"
Lục Cửu Thành khuôn mặt hờ hững, cũng không có quá nhiều biểu cảm thừa thãi trên khuôn mặt. Chỉ duy nhất Tần Việt thấy được hai tay xuôi xuống kia của hắn có chút run rẩy
“ Hạ Sanh Ca cô còn muốn tôi phải nhắc lại cho cô”
Khuôn mặt tái nhợt của Hạ Sanh Ca như trút được gánh nặng để lộ ra mấy phần vui vẻ, nhưng lại lập tức mờ mịt nói “Cửu gia, anh làm sao biết tên của tôi....”
Lục Cửu Thành ở bên cạnh trầm mặc nắn vuốt ngón tay.
Tần Việt biết chỉ khi hắn khẩn trương mới có những động tác như vậy
Không đợi Lục Cửu Thành trả lời, Hạ Sanh Ca liền nói tiếp: "A, anh lợi hại như vậy, khẳng định trước kia liền đem tin tức của tôi đều điều tra rõ ràng."
Lục Cửu Thành có chút mím chặt môi, đột nhiên đưa tay đặt trên gáy của cô.
Phần gáy là vị trí yếu ớt nhất, chỉ cần nhẹ nhàng va chạm một cái, liền có thể cướp đi tính mệnh.
Điểm yếu cơ thể bị nắm bắt, Hạ Sanh Ca cảm thấy cả đầu tê dại
Sau một khắc, bên tai truyền lạnh trầm thanh âm: "Hạ Sanh Ca, tôi đồng ý cùng cô đính hôn. Nhưng cô phải nhớ kỹ, một khi bắt đầu, lúc nào kết thúc, không phải do cô quyết định. Cô quyết định vẫn còn muốn cùng tôi làm giao dịch này sao?"
Hạ Sanh Ca cảm giác bàn tay đặt tại phần gáy mình tựa hồ có chút lạnh, còn mang theo chút run rẩy.
Nói đùa a?
Cửu Gia làm sao lại run rẩy?
Cô rất nhanh liền bỏ qua chi tiết này mà suy nghĩ, chính mình nói thời gian giao dịch là một năm nhưng người như Lục Cửu Thành sao lại mất thời gian một năm lãng phí với người như cô
Vốn mảnh đất kai cũng không thể giá trị bằng cái danh hiệu vị hôn thê của Lục Cửu Thành, cho nên lúc nào kết thúc phải do hắn quyết định.
Được, không thành vấn đề
Ai là lão đại người đó định đoạt
Hạ Sanh Ca nghĩ không nghĩ thêm liền đưa tay ra, làm động tác vỗ tay “Thành giao”
Lục Cửu Thành nhìn bàn tay của thiếu nữ, nửa ngày cũng không có phản ứng lại.
Tại thời điểm hắn muốn đưa tay ra, Hạ Sanh Ca như ý thức điều gì đó liền rút tay trở về
Cô thật đầu óc bã đậu sao? Thế mà muốn cùng Diêm la vương vỗ tay giao dịch, ngây thơ hết sức.
"Cái kia. . . Cửu Gia, tôi đi trước? Anh đừng quên, trưa mai mười hai giờ, tại lầu hai Hoàng Kim”
Tần Việt cau mày nói: "Hạ tiểu thư, cái khách sạn “Hoàng Kim” kia, địa điểm tổ chức có vẻ không xứng với thân phận của cô, cô có muốn... hơn nữa cô có cần chuẩn bị lễ phục gì không?”
Hạ Sanh Ca lắc đầu, xua tay nói: “Không, tiệc đính hôn nhất định phải tổ chức ở Hoàng Kim. Tôi nói rồi, cái tôi cần không phải là một buổi lễ đính hôn, chỉ là tôi thiếu một cái gọi là.....”
Nói được nửa câu, cảm giác được ánh mắt Lục Cửu Thành băng lãnh.
Hạ Sanh Ca giật mình một cái, vội vàng đổi giọng: "Mà là thiếu một vị hôn phu anh tài xuất chúng như Cửu gia của chúng ta, chỉ mong Cửu gia vì tôi mà ra mặt."
===
Trung Quốc.
Cố Thần Diệp đem Hạ Nhược Linh đã ngủ say đặt lên giường, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng thương tiếc.
Chỉ là đột nhiên nhớ đến thái độ của Hạ Sanh Ca trước lúc mình đi, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ khó chịu, bực bội
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ Uy, anh hai”. Trong điện thoại truyền đến âm thanh nũng nịu của em gái hắn Cố Dung Dung “Ca, anh đang ở đâu vậy? Mặc dù em không thích ả tiện nhân Hạ Sanh Ca kia làm chị dâu của mình. Nhưng hôm nay dù gì cũng là lễ đính hôn của anh, khách đều đã đến cả rồi, nhưng lại không thấy chú rể đâu? Làm như vậy không tốt lắm đâu”
Cố Thần Diệp ngẩn người, hồ nghi nói: "Lễ đính hôn? Cái gì lễ đính hôn?"
“Anh, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ”?” Cố Dung Dung so với hắn còn kinh ngạc hơn
“Không phải anh nói với cha mẹ muốn cùng cái người ngu xuẩn Hạ Sanh Ca kia đính hôn sao? Lễ đính hôn chính là hôm nay, thiệp mời cũng đã phát ra ngoài? Đừng nói với em là anh không biết chuyện này”
Cố Thần Diệp lông mày chăm chú nhíu lại, đem chuyện mình đến Trung Quốc tìm Nhược Linh đơn giản nói một lần.
Đầu kia Cố Dung Dung hít vào một ngụm khí lạnh, "Nữ nhân này không biết xấu hổ như vậy. Anh cũng nói trì hoãn lễ đính hôn, cô ta thế mà cũng không gọi điện thoại thông báo một tiếng. Em nghe quản lý khách sạn nói, cô ta đã sớm vào trong lễ yến tiệc kiểm tra rồi, tiện nhân này định giở trò gì, định lấy lễ đính hôn ép anh trở về sao?”
Cố Thần Diệp nghe nói như thế, trong lòng ngược lại có một loại nhẹ nhõm.
Quả nhiên, nói cái gì "Chia tay, cắt đứt quan hệ", đều là nói nhảm mà thôi.
Hạ Sanh Ca đối với hắn sâu đậm như vậy, làm sao có thể buông bỏ được. Bây giờ cũng không phải là đang ép hắn trở về sao. Nhưng người phụ nữ này tự cho mình thông minh cho rằng làm như vậy liền có thể nắm chắc lấy hắn
Hắn vốn đang cảm thấy Hạ Sanh Ca nhu thuận nghe lời, hiện tại xem ra cũng là có chút tâm cơ.
Cố Thần Diệp thản nhiên nói: "Không cần phải để ý đến cô ta, cô ta thích mình mất mặt thì cứ để cô ta làm vậy đi, nói với mẹ một tiếng giúp anh là lễ đinh hôn này trì hoãn lại”