Triệu Văn Bác khí sắc mặt xanh xám, lấy điện thoại cầm tay ra đang muốn gọi điện thoại.
Chỉ thấy quản lý Đế Hào mang theo mặt nạ màu bạc khoan thai tới.
Hắn mồ hôi lạnh trên trán vẫn đổ trên trán, nhưng tư thái rõ ràng thong dong rất nhiều.
Tiền Hạo nhìn thấy hắn lại giận không chỗ phát tiết, "Dư quản lý, ngươi đây là ý gì? Về sau Đế Hào đều không muốn làm ăn nữa sao?"
Người được gọi là Dư quản lý cười khan một tiếng, ôn tồn nói: "Tiền thiếu, ngươi đừng nóng giận. Là như vậy, trước đó không phải đã báo cảnh sát sao? Còn cùng cảnh sát bảo đảm sẽ đem đám người trong phòng đều lưu tại nơi này, cái này nếu cảnh sát tới, phát hiện không có bất kỳ ai, Đế Hào chúng ta không tiện bàn giao a!"
Tiền Hạo gào một tiếng nắm chặt cổ áo của hắn, hung hăng quát tháo, "Đế Hào sẽ sợ cảnh sát? ! Ngươi cho rằng Tiền Hạo tôi vậy mà là kẻ ngu sao?"
Dư quản lý thầm nghĩ: Đế Hào đúng là không sợ cảnh sát, nhưng lại sọ vị Diêm La Vương kia a!
Triệu Văn Bác trầm mặt nói: "Dư quản lý, chúng ta mặc kệ số mười hai kia là ai, nhưng người hắn đã mang đi, sự tình cũng bỏ qua đi. Vừa mới người kia đòi báo cảnh sát, rõ ràng chỉ là ý tứ ý tứ uy hiếp, ông thật sự gióng trống khua chiêng mà đem chúng ta nhốt tại nơi này, vậy liền không có ý gì tốt rồi? Đi, bảo đám người kia tránh ra, bản thiếu gia hôm nay tâm tình không tốt, chớ chọc ta!"
Dư quản lý cười khan hai tiếng, nửa bước đều không lui lại.
Nói vị gia gia báo cảnh sát chỉ là ý tứ ý tứ uy hiếp cùng trò đùa, a, đùa ta đây à?
Vị Diêm la vương kia đến người thân máu mủ ruột thịt cùng người nhà nếu dám cản đường hắn liền lập tức tống vào ngục, vậy mà đám người kia lại nghĩ lời của vị tổ tông kia là trò đùa
Dùng luật pháp làm phương thức tra tấn người khác. Ngươi còn tưởng là hắn nói đùa các ngươi ?
Thật sự là một đám ngu xuẩn!
Triệu Văn Bác sắc mặt hung ác nham hiểm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, rất tốt, Dư quản lý, ta nhớ kỹ ngươi."
Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, "Cha, con bị giam giữ tại Đế Hào, có một tên ngu xuẩn nói muốn báo cảnh bắt bọn con. Người giúp con đánh tiếng một chút với Đế Hào!"
Điện thoại vừa ngắt, Triệu Văn Bắc âm ngoan nhìn về phía Dư quản lý.
Mấy người khác cũng nở nụ cười đắc ý, mở miệng liền vuốt mông ngựa Triệu Bác Văn
Nhưng mà rất nhanh bọn hắn liền không cười được tiếp. Mười mấy vị cảnh sát xông tới, đem đám người Triệu Bác Văn, Tiền hạo bao vây lại
Dư quản lý cung kính nói: " Đồng chí cảnh sát, chính là bọn hắn tụ tập dâʍ ɭσạи, camera giám sát bên này chúng ta cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần mọi người muốn, chúng ta có thể lập tứ lấy."
Cảnh sát trưởng đưa mắt nhìn thấy một mảnh hỗn loạn , căm ghét nhíu mày, khua tay nói “Đem giải tất cả đám người này đi”
"Không, các ngươi không thể bắt ta, các ngươi biết ta là ai không?"
"Bác thiếu, Bác thiếu, ngươi không phải nói chúng ta sẽ không bị bại lộ sao?"
"Cảnh sát đồng chí, ta biết sai, ngươi thả ta ra, bỏ qua cho ta đi!"
Cảnh sát trưởng đối Dư quản lý nói: "Làm kinh doanh công cộng mà lại để chuyện này xảy ra thì bên Đế Hào của ông cũng phải chịu một phần tráhc nhiệm. . ."
"Đúng đúng, mặc kệ là tiền phạt hay là ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, chúng tôi đều sẵn sàng chấp nhận! Về sau chúng tôi nhất định sửa đổi, quyết không để chuyện như ngày hôm nay tiếp diễn lần nữa."
Nhìn thấy cảnh sát đem đám người kia giải đi, Dư quản lý thở phào nhẹ nhõm, đặt mông té xuống mặt đất.
May mắn coi như hôm nay hắn bảo toàn được cái mạng già này. Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm lên máu nhà
Thật không nghĩ tới a!
Vị kia Diêm Vương gia, vậy mà cũng sẽ chủ động ôm nữ nhân.
===
Bên ngoài ồn ào một mảng như vậy, Hạ Sanh Ca cũng không biết.
Cưỡng ép "Số mười hai" làm con tin, rời khỏi bữa tiệc điên rồ kia đi, đè nén mãnh liệt ngọn nửa trong cơ thể, cô đã dùng hết sức lực và lý trí còn sót lại của mình.
Cô có thể cảm giác được bên tai mình có tiếng đàn ông đang nói chuyện
Cô cảm giác có một đôi tay vững vàng ôm mình, đem cô rời khỏi cái nơi buồn nôn kia
Tại tầng cao nhất của Đế Hào, cửa phòng tổng thống chậm rãi đóng lại.
Tia lý trí cuối cùng của Hạ Sanh ca cuối cùng cũng mất, bàn tay rúc xuống, mảnh thủy tinh trên tay cũng tùy tiện rơi trên sàn nhà.
Nam nhân bước chân hơi ngừng lại, nhìn miếng thủy tinh dính máu kia một chút rồi tiếp tục hướng về phía trước, đem Hạ Sanh Ca tronng ngực đặt trên sofa.
Tay vừa mới bông ra, cổ áo bỗng nhiên bị bắt lấy.
Hạ Sanh Ca dùng sức kéo cổ hắn, đặt lên môi hắn nụ hôn nhẹ, dược tính trong người cô như cự chjan phát tác, phát ra tiếng than nhẹ. Một bên sờ loạn xạ trên người đàn ông như muốn níu lấy nguồn nước mát làm dịu cơ thể đang nóng như lửa đốt của mình. Một bên dùng sức xé quần áo của chính mình.
Con ngươi của người đàn ông co rút lại, mặt nạ màu bạc bị hắn ném trên bàn. Hắn dùng sức chế trụ hai tay Hạ Sanh Ca ở trên đỉnh đầu.
Một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, rồi xuống dần đến cổ cuối cùng dừng lại trên đôi môi nhiễm hồng.
"Tôi. . . Nóng quá. . . Thật là khó chịu. . . Mau cứu tôi. . ."
Bàn tay đặt trênn môi Hạ Sanh Ca đột nhiên dùng sức bóp chặt, máu từ trên môi chảy ra một vệt đỏ dài.
Đôi mắt nam nhân nhiễm lên từng tia huyết sắc, hắn đột nhiên cúi người xuốn hôn lên môi Hạ Sanh Ca. Hắn hôn nhẹ nhàng, như nhâm nhi một ly rượu, cũng tựa như đang thường thức mỹ vị ngàn năm, lại giống như kẻ săn đợi con mồi sa lưới.
Thẳng đến Hạ Sanh Ca bởi vì thống khổ mà có chút hé miệng, hắn mới công thành đoạt đất.
Nam nhân hôn rất ngây ngô, hắn chưa boa giờ hôn qua ai cả.
Nhưng nụ hôn của hắn nhưng lại bá đạo như vậy, điên cuồng, tựa như là tại dã thú tại tiêu ký.
Vết thương trên cổ bị cào rách, máu tươi thuận thế chảy xuống xương quai xanh của cô. Hắn giống như dã thú, nháy mắt huyết sắc đã thấm đẫm đôi mắt.
Nhưng mà sau một khắc, hắn liền nghe thấy cô gái nức nở thút thít khóc.
"Đau quá. . . Ai tới cứu cứu. . . Tôi. . ."
"Tôi không phải. . . Con hoang, không phải. . . Tội phạm gϊếŧ người, vì cái gì. . . Cũng không tin tôi?"
"Mẹ mẹ. . . Mẹ mẹ. . ."
Nước mắt trong suốt uốn lượn chảy xuôi
Một mặt là trên thân thể khó chịu, một mặt là nội tâm đau khổ uất ức đè nén suốt bao năm nay.
Cô tựa như con nai nhỏ bị thương, nhỏ bé, yếu ớt.
Hắn dường như ngỡ ngàng khi thấy cô khóc thương tâm đến vậy, liền dùng áo vest ngoài bao trùm lên cơ thể Hạ Sanh Ca, đem cô cẩn thận ôm cẩn thận, vụng về vỗ vỗ, nhẹ nhàng giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Sau đó mới cầm điện thoại gọi đi “Bác sỹ Mạc, tới một chuyến."