Cùng Anh Sa Vào Đêm Dài
Cùng hắn sa vào đêm dài
Tác giả: Toại Uyên
Vương Nhiên che miệng, nước mắt rơi không ngừng, cô rốt cuộc không thể hỏi thêm câu nào nữa, trên thực tế, mọi chuyện xảy ra sau đó cô cũng đã biết
Dương Dật Thiên vì bắt lấy người kia, điều động rất nhiều tài nguyên, sau khi kẻ đó bị bắt giữ vào tù, Dương Dật Thiên lại tiếp tục mời luật sư cao cấp, thu thập rất nhiều chứng cứ, chính là để cho gã ta nhận lấy "Tội cố ý giết người" Bị bắt vào tù, phán án tử hình
Lòng người có thể độc ác đến mức nào, gã đàn ông đó ngoài ý muốn bị nhiễm HIV, cực kỳ bi thương, đồng thời oán trời trách đất, bắt đầu trả thù xã hội, tùy ý hành hung, muốn kéo theo nhiều người cùng gã chôn cùng
Vụ án này liên lụy càng lúc càng lớn, chính miệng của gã đã thừa nhận, bản thân đã lây bệnh cho hơn trăm người, chẳng phân biệt nam nữ, chẳng phân biệt tuổi tác
Thậm chí có rất nhiều thiếu niên vẫn còn đang độ tuổi đi học. Lúc báo chí đưa tin, cả thế giới đều cực kỳ sợ hãi, nghe rợn cả người. Cuối cùng thì phương thức gây nguy hại cho cộng đồng đã bị công an định tội xử lý, phán án tử hình
Vương Nhiên hai mắt đỏ bừng, khóc đến nói không ra lời, Tần Thương vẻ mặt nhẹ nhàng, mỉm cười an ủi cô
"Tôi đã tiến hành điều trị bằng thuốc kháng virus, uống thuốc đúng giờ, lượng virus cũng đã giảm hẳn rồi, theo nghiên cứu cho thấy, một người 20 tuổi bắt đầu tiếp thu trị liệu HIV thì sẽ có hy vọng sống đến năm 70 tuổi."
Vương Nhiên một phen lau nước mắt, hút hút mũi, nói "Vậy anh Tần nhất định phải khỏe lại.”
Tần Thương cong mắt cười, Vương nhiên nhìn anh, anh vẫn lười biếng cuộn mình trên ghế sô pha, ánh nắng ngoài cửa sổ tràn lan tiến vào bao phủ anh trong vầng hào quang nhạt nhẽo, anh giống như một con bướm, đôi cánh trắng nhàng vỗ, đậu trong vầng sáng, thoắt ẩn thoắt hiện, dường như lúc nào cũng có thể biến thành trong suốt, hoàn toàn ẩn nấp ở thế gian này
"Vậy chàng trai đó…. Cậu ta vẫn đi theo anh Dương sao?
"Ừm." Thanh âm của Tần Thương rất nhẹ, giọng điệu đều đều "Tuổi này của cậu ta đúng là giai đoạn dũng cảm theo đuổi tình yêu, còn rất giống với Dương Dật Thiên trước kia, biết rõ tôi có bạn gái vẫn mặt dày dạn tiến tới. Vì vậy, tôi cũng có thể hiểu được cậu ta.."
"Nhưng mà, anh và anh Dương đã ở bên nhau chín năm, đây không còn đơn thuần là tình yêu, đây còn là hôn nhân không phải sao? Cậu ta làm như vậy chính là phá hoại gia đình của anh."
Vương Nhiên kích động nói, cô rướn người về phía trước, mày nhíu chặt. Tần Thương nhưng thực ra rất bình tĩnh, hỏi Vương Nhiên một câu
"Cô nói, một người có thể cùng lúc yêu hai người sao?
Vương Nhiên ngây ngẩn cả người, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu. Tần Thưởng ánh mắt dần phai nhạt, anh cụp mi xuống, không nói gì
Vương Nhiên an ủi anh: "Người anh Dương yêu là anh."
Tần Thương mỉm cười không tỏ ý kiến
Dục vọng của con người luôn tục tằng và phức tạp, không biết bản thân đến tột cùng là muốn cái gì, mãi mãi theo đuổi, lòng tham quá nhiều, luôn muốn nếm thử rất nhiều thứ, nếm xong rồi lại đổi, đổi mệt rồi, lại bắt đầu nhớ đến tình xưa, khoác lên dục vọng xấu xí của bản thân một tầng lý do thoái thác đẹp đẽ
Bên ngoài nổi gió, mang theo chút se lạnh của mùa đông, theo cửa sổ từ từ tiến vào.
Vương Nhiên kết thúc phỏng vấn, đứng dậy cúi đầu với Tần Thương "Cảm ơn anh Tần, hôm nay làm phiền anh quá rồi."
Tần Thương đứng dậy, nhẹ nhàng nói
"Không cần phải khách sáo như vậy."
Hốc mắt của Vương Nhiên vẫn còn đỏ hoe, cô nói
" Sau này em vẫn có thể liên lạc với anh sao? Không phải công việc, chỉ là đơn thuần thưởng thức anh, nếu thời gian của anh rảnh, em muốn đến gặp anh'
"Có thể."
Tần Thương trả lời, tiễn Vương Nhiên ra ngoài
Dương Dật Thiên hình như vẫn luôn canh giữ ở ngoài phòng bệnh, Vương Nhiên vừa đi, hắn liền bước vào, Dương Dật Thiên cúi người, cụng đầu vào trán anh, sờ tay anh, là lạnh
"Có lạnh không?"
Tần Thương lắc đầu, không dấu vết thu tay lại, nói "Không lạnh, rất bình thường.''
Dương Thiên nhìn anh, cúi đầu lên tiếng "Chúng ta bây giờ về nhà." Giọng nói lướt qua vành tai của Vương nhiên, mang theo hơi thở ấm áp, hơi ấm quen thuộc không hề phòng bị liền từ lỗ tai chui vào, mạnh mẽ tiến vào trái tim
Nhưng chút dịu dàng ấy thật sự quá tầm thường nhỏ bé, trong tim chứa một vết nứt hằn sâu, làm sao cũng không thể xóa nhòa."
Sau khi về nhà, Dương Dật Thương đi làm cơm tối, điện thoại của Tần Thương nhận được vài cái tin nhắn, anh đọc một chút rồi vào phòng tắm tắm rửa
Nước ấm từ vòi sen phun ra, sương mù nóng bỏng lượn lờ bốc lên, Tần Thương ngẩng mặt đón lấy dòng nước tạt vào, cảm thấy máu thịt toàn thân đều đang rơi xuống, từ từ thối rữa, loang lổ, mục ruỗng, cuối cùng lại biến thành một đống thịt thối nát khiến người buồn nôn
Tần Thương rốt cuộc không kìm được mà bật khóc, rất đau, chỗ nào cũng đau, là nổi đau chẳng thể nào diễn tả bằng lời
Dương Dật Thiên sẽ hiểu sao? Khi biết được người mình yêu ngoại tình, đêm ấy bị người cưỡng bức, ngày nhận được kết quả kiểm tra… từng việc từng việc, giống như một thanh kiếm sắt đâm thẳng vào tim
Nếu hắn hiểu, tại sao còn dây dưa với người đó? Nhưng nếu hắn không hiểu thì tại sao lại đối xử với anh tốt như vậy.
Cơm đã làm xong, Tần Thương vẫn chưa bước ra, Dương Dật Thiên lo lắng đi gõ cửa, không có tiếng trả lời, hắn vội vàng mở cửa, Tần Thương vẫn còn dưới dòng nước, Dương Dật Thương thở ra một hơi, đi qua tắt nước, lấy khăn lông, tự nhiên giúp anh lau người.
Tần Thương gục đầu lên lồng ngực rộng lớn của Dương Dật Thiên, giọng nói buồn bã hỏi hắn "Em bẩn lắm, phải không?"
"Không phải, em không bẩn, em sạch sẽ, chỉ thuộc về anh" Dương Dật Thương ôm lấy anh, bế anh rời khỏi phòng tắm đi đến trên giường đặt xuống, thương tiếc lại thành kính hôn anh, nụ hôn nhỏ vụn dừng trên gương mặt của anh
"Tần Thương, đừng nghĩ nhiều như vậy, anh đi mang đồ ăn tới đây, ăn xong chúng ta liền ngủ, được không?"
Tan Thương rũ mắt xuống, nói
"Được."
Buổi tối, bọn họ ôm chặt lấy nhau, Tần Thương trốn vào tay của hắn, vùi đầu vào lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập, cảm nhận được hơi ấm từ hắn
Dương Dật Thiên vuốt ve phía sau lưng của Tần Thương, di chuyển trên xương bả vai xinh đẹp, nói ", Tiểu Thương, anh đưa em đi du lịch, em muốn đi đâu?"
Tần Thương nói, "Người khác sẽ sợ em."
"Sẽ không." Dương Dật Thiên sờ đầu anh, ngón tay ở giữa tóc anh nhẹ nhàng xoa bóp "Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, chúng ta đúng giờ uống thuốc, mỗi ngày nói chuyện với người khác đều không thành vấn đề gì."
Tần Thương rụt người khỏi lồng ngực của hắn một ít, nghiêng người lên gối nhìn thẳng vào hắn, từng chút miêu tả mặt mày của Dương Dật Thiên, ánh đèn dịu nhẹ trên đầu giường, gương mặt bên phải của Dương Dật Thiên khoác lên một màu đen tối
Dương Dật Thiên nói "Tiểu Thương, chúng ta đi biển đi, đi đến nơi thành phố chúng ta từng đi qua, ở khách sạn đó, ở căn phòng đó, dẫm lên hạt cất trên bãi biển.
Tần Thương im lặng không lên tiếng, không đồng ý, cũng không cự tuyệt. Dương Dật Thiên tắt đèn trên đầu giường, vỗ nhẹ bờ vai anh, dỗ anh ngủ
Tần Thương nhắm mắt lại, qua một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra một câu "Anh thích cậu ta sao?
Tay của Dương Dật Thiên khựng lại, môi khẽ mấp máy, Tần Thương mở mắt ra, trong bóng tối, anh vẫn ngay lập tức bắt giữ được ánh mắt của Dương Dật Thiên
"Đừng lừa em, Dật Thiên, anh lừa không được em."
Dương Dật Thiên im lặng, Tần Thương nói "Em đã nói, nếu anh thích cậu ta, chúng ta có thể chia tay, dù sao bọn mình cũng chưa kết hôn, không cần phải có nhiều thủ tục phiền phức, em sẽ không trói buộc anh, trước kia là vậy, bây giờ em bị bệnh, cũng là như vậy."
"Anh không cần vì chuyện này mà thương hại em, em không muốn như mẹ của em, chết đi như vậy thật sự quá vô nghĩa
Dương Dật Thiên ôm chặt anh, thân thể run rẩy " Không phải, Tiểu Thương, anh yêu em, em đã nói, chúng ta sẽ cùng nhau già đi".
Tần Thương cảm thấy mệt mỏi, giọng nói mơ hồ "Cậu ta nhắn rất nhiều tin cho em, chính là buổi tối mà chúng ta về nhà"
"Đừng nói nữa Tiểu Thương, đừng nói nữa." Dương Dật Thiên nghẹn ngào cắt ngang lời anh "Đêm em xảy ra chuyện, đó là lần cuối cùng của anh và cậu ấy, anh thề, là thật sự, Tiểu Thương, tin anh."
Tần Thương bình tĩnh nhìn anh " Nhưng mà, anh đúng là đã có tình cảm với cậu ta."
"Cậu ấy trẻ tuổi xinh đẹp, hiểu được việc trên giường. Dù là em, cũng phải thừa nhận rằng cậu ta rất có sức quyến rũ."
"Dật Thiên, anh có thể thừa nhận dục vọng của bản thân với em, nếu anh kìm được thì tốt, không thể cũng vậy, anh không cần giấu em."
Giọng điệu của Tần Thương rất nhẹ, giống như đang nói đến một việc rất bình thường, Nhưng Dương Dật Thiên vẫn nghe ra anh là đang trừng phạt hắn."
Dương Dật Thiên hoảng sợ muốn hôn anh, Tần Thương nghiêng đầu né tránh, tiếp tục nói
"Dật Thiên, có lẽ anh đã không còn yêu em, anh chỉ là đang nuối tiếc tình cảm nhiều năm của chúng ta, anh muốn vẽ thêm hoa lá cho đoạn tình cảm chứa đầy vết thương này, để tô điểm cho hình tượng thâm tình của anh
“ Dương Dật Thiên lắc đầu phủ nhận, mãnh liệt hôn anh, Tần Thương đã không còn sức để giãy giụa với hắn, đêm tối chồng chất mệt mỏi, anh thật sự rất mệt.
"Dật Thiên, chúng ta xa nhau một thời gian đi, em muốn một mình đi ra ngoài chơi một chút''
"Không được, anh muốn đi cùng em"
"Anh để em thử xem, không có anh, một mình em có thể sống hay không."
"Không, anh không cho phép em đi một mình." Dương Dật Thiên nắm lấy tay anh, cố chấp nói "Anh nói rồi, em đi đâu anh liền đi chỗ đó."
Tần Thương cười khổ "Chuyện này được tính là gì, anh muốn ép em chấp nhận cậu ta sao?"
"Không phải" Dương Dật Thiên nói "Chúng ta đi Anh Quốc kết hôn đi."
"Không được công nhận ở Trung Quốc."
"Anh nói có là có."
Tần Thương lại theo thói quen nhìn vào đôi mắt của hắn, vẫn sáng như năm đó
Đây chính là một tòa thành cao, là một tòa thành bọn họ dùng 9 năm cực khổ để xây lên, ở nơi này mọi ngóc ngách đều có dấu vết sinh hoạt của bọn họ, rõ ràng là trước mắt nhưng lại dễ dàng phá vỡ, lung lay sắp đổ, cỏ cây khô héo.
Dương Dật Thiên muốn xây lại, phải dùng đến hôn nhân để ràng buộc bọn họ, chứng minh tình yêu của hắn, Tần Thương bỗng nhiên không muốn buông tha Dương Dật Thiên.
Anh đã là người trong vực sâu, cho dù là lôi Dương Dật Thiên đi vào A Tỳ Địa Ngục, Tần Thương cũng không muốn buông tay.
Tần Thương nói "Dương Dật Thiên, anh nghĩ kỹ rồi sao."
Dương Dật Thiên gật đầu:Anh biết rất rõ."