Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Chương 45: Nụ Hôn Thứ Hai Ở Israel




Chúc Thanh Thần bị tóm chặt, cây súng vẫn dí vào thái dương.

Cây súng đen bóng, lạnh như băng.

Tên mặt sẹo cầm súng giữ chặt cô, ra lệnh bắt Tiết Định ném súng trong tay đi.

Tiết Định nắm chặt khẩu súng, vẫn nhắm thẳng vào đầu hắn, không buông tay.

"It seems your sweetheart doesn't care about your life." Tên mặt sẹo ghé vào tai Chúc Thanh Thần, mỉm cười nói nhỏ. (Xem ra người trong lòng cũng không quan tâm đến sống chết của cô đâu.)

Hắn kéo cò súng trong tay, két một tiếng.

Toàn thân Chúc Thanh Thần căng cứng.

Tim Tiết Định như ngừng đập, cuối cùng cũng phải buông tay.

Anh dứt khoát ném khẩu súng xuống đất.

Tên bện tóc đoạt lại khẩu súng một lần nữa.

Trước đây khi xem phim hay đọc sách, anh thấy vô số người đối mặt với hoàn cảnh như vậy đều lựa chọn ném vũ khí cởi giáp, dù biết chắc mất đi vũ khí thì không khác gì miếng thịt nằm trên thớt mà vẫn làm như vậy.

Anh đã nghĩ anh sẽ không như vậy.

Người sống trên đời, muốn sống thì sống, muốn chết thì chết, tại sao phải chết một cách chật vật như vậy?

Nhưng khi sự việc xảy ra với mình, anh mới phát hiện anh không có nguyện vọng gì nhiều, cô có thể sống thêm một giây cũng được, vì một giây đó, anh sẵn sàng đánh đổi.

Sau một lúc, tên râu quai nón đã tỉnh lại, đầu hắn đầy máu, trước tiên hắn đạp Tiết Định ngã xuống đất, sau đó lập tức vung một cái tát thật mạnh vào mặt Chúc Thanh Thần, trong miệng còn mắng mấy câu chửi thề.

Cái trán của hắn bị cô dùng kìm nhổ đinh đập, đau đớn không chịu được.

Vì vậy hắn ra tay vô cùng ác độc, không vì cô là phụ nữ mà thương hoa tiếc ngọc chút nào.

Đầu Chúc Thanh Thần bị đánh nghiêng đi, toàn thân run rẩy.

Hai gò má cô bắt đầu sưng lên, đau đến chết lặng, cô có thể cảm nhận được khoang miệng bị rách, máu tươi trào ra từ đầu lưỡi. Bởi vì cú đánh quá mạnh, tóc cô bị xõa xuống, che khuất đi khuôn mặt.

Cô nuốt hết máu trong miệng xuống, một tiếng cũng không kêu ra, mặc kệ tóc che phủ khuôn mặt.

Chỉ cần anh không nhìn thấy.

Không nhìn thấy là tốt rồi.

Trong nháy mắt, toàn thân Tiết Định căng cứng, không nghĩ ngợi muốn xông lên, lại bị tên bện tóc tóm lại ném vào bên cạnh xe, hai má anh một lần nữa dán lên cửa kính xe ô tô.

Khẩu súng lại một lần nữa chĩa vào sau gáy.

Hắn nói: "If you move again, she will be dead." (Nếu mày lại động đậy, cô ta sẽ chết).

Trong ba tên này, râu quai nón là thủ lĩnh.

Hắn vén tóc Chúc Thanh Thần, nhìn kỹ cô một lúc rồi nở nụ cười.

Phụ nữ phương Đông rất khác biệt, da mịn thịt mềm, lông mày xanh đôi mắt đẹp, làn da trắng như trứng gà bóc, xinh xắn, lanh lợi làm người khác muốn chinh phục.

Dù trán bị cô đập, một bên mặt toàn là máu, hắn vẫn cười cười như cũ: "I let you go as long as you beg for my fiveness." (Chỉ cần cô em cầu xin tha thứ, anh sẽ để cô em đi. )

Vì trán bị thương chảy đầy máu, khuôn mặt hắn nhìn vô cùng đáng sợ.

Chúc Thanh Thần rất biết nghe lời, bình tĩnh nói theo: "I beg for your fiveness. Please let us go." (Cầu xin anh tha cho chúng tôi, xin anh để chúng tôi đi)

Tên râu quai nón lại cười ha hả: “Not like this, babe. I mean i will ** you until you beg for mercy." Hắn nói xong còn đưa tay nhéo ngực cô.

Hắn nói, bảo bối, không phải cầu xin như thế, ý của anh là anh sẽ ** cho đến khi em cầu xin tha thứ mới thôi.

Tiết Định bắt đầu giãy giụa mãnh liệt, lại bị đá mạnh vào đầu gối, người lại đập xuống đất.

Anh tiếp tục giãy lại bị tên bện tóc đập báng súng vào sau lưng anh, hắn dí vào cửa sổ xe, khuỷu tay đánh vào hông anh.

Hắn có súng trong tay, anh không thể làm gì phản kích được. Loading...

Tiết Định cắn răng, gằn từng chữ nói: "No matter what you want, I' ll give you, except her." (Mày muốn gì tao cũng cho mày, chỉ cần thả cô ấy đi.)

Tên râu quai nón càng cười to hơn.

Hắn nói, người ta không muốn hắn động vào thứ gì thì hắn càng thích động.

Tiết Định bị tên bện tóc ấn chặt vào cửa xe, súng vẫn dí vào sau gáy.

Tên mặt sẹo đẩy Chúc Thanh Thần ngã trên nắp động cơ xe ô tô, chĩa súng vào thái dương cô.

Tên râu quai nón chậm rãi đi đến trước xe, sờ sờ cái cằm của Chúc Thanh Thần, rồi bỗng nhiên lấy tay xé mạnh quần áo của cô. Âm thanh quần áo bị rách đột ngột vang lên, người con gái trên đầu xe không có gì che đậy, chỉ còn lại nội y màu đen ít ỏi.

Hắn huýt sáo cười, mắt lộ ra vẻ tham lam, nói: “Nice boobs.” (ngực đẹp)

Súng dí vào đầu, Chúc Thanh Thần vẫn im lặng lạ thường tựa trên đầu xe, không hề giãy giụa, chỉ ngửa đầu nhìn thẳng vào mặt hắn nói: "Let him go. We have a better time." (Để anh ấy đi, chúng ta sẽ vui vẻ hơn)

Cô tỉnh táo khiến tất cả đều giật mình.

Tên râu quai nón nhìn cô đến ngẩn người, lập tức nở nụ cười, nói: “No way.” (Không đời nào)

Hắn lại thích làm việc này trước mặt tên kia.

Chúc Thanh Thần vẫn nằm đó không nhúc nhích, trước đây cô đã từng nói, cũng chỉ là da thịt mà thôi, không có gì đặc biệt hơn người.

Khi nhỏ, cô từng xem chương trình pháp luật, không ít những cô gái tự tử sau khi bị vũ nhục.

Lúc đó, cô rất khó hiểu hỏi mẹ cô: “Tại sao nhưng cô đó lại phải chết?”

Bà Khương Du ngạc nhiên nói: “Họ bị người ta cưỡng hiếp, trong lòng rất đau khổ, cả thân thể và danh dự đều bị phá hủy, bị đả kích, họ tự tử còn không giải thích được sao?”

Cô lắc đầu, thật sự không thể hiểu được.

Người ta còn phải sống cả đời, ngã thì sẽ đau, bị cưỡng hiếp cũng chỉ là đau.

Cho dù bị cưỡng hiếp trên người cũng không mất một miếng thịt, coi như bị chó cắn một cái, cứ sống thật tốt không được sao? Tính mạng quý giá, quá khứ cũng sẽ qua, tại sao phải vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình?

Ngay lúc này ở đây, thật ra Chúc Thanh Thần không sợ bị người ta cưỡng hiếp. Cho tới bây giờ cô cũng không mong đợi quá nhiều, dù sao cuộc đời rất ngắn ngủi, rất khó viên mãn.

Cô chỉ muốn Tiết Định thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng cô không muốn Tiết Định nhìn thấy cô bị xâm hại.

Không thể tránh cả hai việc này, cô chỉ có thể bình tĩnh, dù có giãy giụa hay không thì kết quả vẫn thế, tại sao phải vì trinh tiết giãy giụa chống trả rồi nhận lại chỉ là đánh chửi.

Tên râu quai nón bước đến trước mặt cô, sờ lên da thịt trắng nõn của cô.

Da đen đối lập rõ ràng với làn da trắng.

Thậm chí cô còn ngửi được mùi mồ hôi đàn ông trộn lẫn với mùi máu ngai ngái khiến người ta buồn nôn.

Nhưng cô không làm gì, chỉ bình tĩnh hỏi hắn: “When you finish, would you let us go?" (Khi anh làm xong, anh sẽ để chúng tôi đi chứ?)

Tiết Định cắn chặt răng, tay nắm chặt, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay trắng bệch.

Mỗi tế bào của cơ thể đều đang kêu gào muốn bắn chết lũ súc sinh này.

Nhưng anh không động đậy.

Anh dùng hết sức lực toàn thân để kiềm chế bản thân, con mắt trừng đến đỏ bừng, từ từ đưa tay lấy chiếc cờ lê trên mặt đất.

Bởi vì phong cảnh kiều diễm trên đầu xe, cả tên mặt sẹo đang cầm súng uy hiếp Chúc Thanh Thần và tên bện tóc đang giữ Tiết Định đều nhìn chằm chằm vào động tác của tên râu quai nón, dần dần có sơ hở.

Bầu trời nhuốm vàng như bị người ta thiêu đốt.

Con đường thẳng tắp chạy xa, cánh đồng hoang vu khoác lên lớp áo vàng của cỏ cây, tất cả vốn nên xuất hiện trong bức tranh tĩnh mịch của người họa sĩ nhưng hôm nay lại trở thành nhân chứng cho những thứ ghê tởm.

Đúng lúc tên râu quai nón chôn mặt vào người Chúc Thanh Thần thì Tiết Định hành động.

Anh cố nén lửa giận, với tay nắm lấy cờ lê, dường như dùng tất cả sức lực tấn công tên đang ép anh, chỉ một lần đã làm hắn bất tỉnh.

Tên bện tóc không kịp kêu ra tiếng liền lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Tên mặt sẹo mới quay mặt được một nửa đã bị cờ lê đập vào sau gáy.

Tiết Định thật sự là quyết tâm giết chết ba tên này.

Giờ đã có hai tên đầu đầy máu ngã trên mặt đất.

Tình thế bất ngờ thay đổi, tên râu quai nón nhanh chóng ngẩng đầu thì Tiết Định đã nhặt được súng của tên mặt sẹo dí vào trán hắn.

Nhưng cứ thế giết hắn đi thì quá dễ dàng cho hắn rồi.

Tiết Định giống như con thú tức giận, ném súng đi, vừa hét vừa đánh hắn ngã lăn ra mặt đất, nhưng anh không hề dừng lại, từng quyền từng quyền đánh cho hắn ta kêu gào thảm thiết, mặt đầy vết thương.

Cuối cùng, anh buông tên râu quai nón đã hấp hối ra, nhặt súng lên nhắm vào trán hắn.

Cạch, anh lên đạn súng.

Chúc Thanh Thần vội vã lên tiếng: “Không được!”

Cô không thể để anh vì cô mà giết người.

Anh rất trong sạch, cả người tràn ngập khí chất thanh cao, vì hòa bình mà dấn thân đi đến vùng đất xa xôi lạ lẫm, không thể vì cô mà lâm vào sai lầm, đen tối.

Cô rút súng trong tay anh, nhìn tên râu quai nón đang van xin tha mạng, bắn hai phát vào giữa đùi hắn.

Hắn kêu lên rồi ngã lăn ra đất.

Cô mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, đưa súng ngắm vào bộ phận đàn ông, lên đạn, kéo cò.

Máu tươi từ hạ thân tràn ra, hắn bất tỉnh.

Con đường lớn bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh, chỉ còn lại một mảng ánh sáng mờ nhạt.

Ba tên ngã trên mặt đất, đầy vết thương, thê thảm.

Chúc Thanh Thần nhìn tên râu quai nón, chậm rãi nói từng câu từng chữ: "I won't kill you. I want you to live for a long time, uo do it until you die."

Cô không giết hắn, cô muốn hắn sống lâu thật lâu, rồi cả đời không làm được chuyện đó.

Cô ném súng đi.

Ánh hoàng hôn như lửa bao vây lấy cô, làn da trắng nõn lộ ra làm người ta chói mắt.

Tiết Định cởi áo khoác ra, nặng nề khoác lên người cô.

Anh im lặng di chuyển xe mô tô vào sau xe ô tô rồi ngồi vào ghế lái.

Chúc Thanh Thần nhặt máy ảnh của cô trên mặt đất, mở cửa ngồi vào cạnh anh.

Dường như cô vừa mới đóng cửa thì anh đã đạp chân ga.

Chiếc xe như tên rời cung, chở hai người với những cảm xúc mãnh liệt theo đường cũ trở về.

Tiết Định nắm chặt tay lái, không nói một chữ, cũng không nhìn cô, chỉ mải miết nhấn chân ga, chiếc xe như không chịu nổi phát ra những tiếng kêu nặng nề.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ không còn rõ ràng nhanh chóng lướt qua.

Chúc Thanh Thần không bảo anh đi chậm lại.

Cô tựa vào ghế, lẳng lặng nhìn đường, chóp mũi còn ngửi được mùi của tên đàn ông kia, cô không hề nhúc nhích, chỉ thấy mệt mỏi và bẩn thỉu.

Cả đường về, hai người không nói với nhau một câu.

Đến khi Tiết Định dừng xe ở đầu ngõ, xuống xe, vẫn không quay đầu nhìn cô đi thẳng vào nhà.

Chúc Thanh Thần đi theo phía sau anh, đến dưới tầng, cô không biết nên về phòng cô thuê hay đi theo vào nhà anh. Bộ dạng anh bây giờ toàn thân như có lửa cháy, cô thấy hơi chùn bước.

Cô chưa thấy Tiết Định như vậy bao giờ.

Nhưng Tiết Định dường như phát hiện ra sự e sợ của cô, quay đầu lạnh lùng nhìn cô rồi bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô, không nói một lời kéo cô lên nhà.

Cô lảo đảo bị anh kéo đi, tay cũng thấy đau.

Anh mở cửa, đẩy cô vào, lại bịch một tiếng đóng cửa, rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: “Chúc Thanh Thần, có phải tôi bảo cô không được động đậy không?”

Giọng nói anh lạnh lẽo đến cực điểm, rõ ràng không khống chế được lửa giận.

Cô đứng im tại chỗ, không nói gì.

Anh nói rồi.

Nói hai lần.

Lúc mở cửa đẩy cô vào nói một lần, lúc bị người ta ép vào cửa xe anh lại nói lần nữa.

Nhưng cô nghe thấy bọn chúng nói muốn giết anh.

Cô không đánh cược được, cô không thể mạo hiểm, cho nên cô xông ra ngoài, làm mọi thứ càng thêm loạn, còn suýt chút nữa bị cưỡng hiếp.

Tiết Định bị lửa giận thiêu đốt hết lý trí, cô im lặng không làm anh bớt giận mà càng như đổ thêm dầu vào lửa. Anh mím chặt môi, lôi cô về phía phòng tắm rồi đẩy cô vào.

Anh cầm vòi hoa sen, mở vòi xả thẳng nước vào cô, từng giọt nước lạnh như băng rơi xuống đầu xuống người cô.

Chúc Thanh Thần nhắm nghiền hai mắt.

Trong lòng nóng như bị bỏng.

“Tại sao tôi không ra tay, không đánh trả, hai tay tôi cầm tiền dâng lên cho bọn chúng, cô nghĩ là tại sao?” Người đàn ông trước mặt thở hổn hển, khó khăn nói ra từng câu từng chữ chất vấn cô.

So với cô, anh còn đau đớn hơn, anh còn khó vượt qua hơn.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng cô bị xâm hại, cả trời đất đều sụp đổ.

Anh nên đưa cô đi từ sớm.

Anh nên dùng những từ ngữ ác độc nhất, khó nghe nhất để đuổi cô đi, dù là làm cô tổn thương thế nào cũng tốt, chỉ cần cô hết hi vọng, chỉ cần cô không còn bất chấp tiến tới như thế.

Cô gái luôn sống bình yên hôm nay vì anh mà suýt chút nữa thì…

Con mắt Tiết Định dường như bị sợ hãi và tức giận nhuộm đỏ bừng.

Anh đang trách cô nhưng trong lòng anh vẫn hiểu tất cả là vì sao và vì ai mà như vậy.

Anh ném vòi hoa sen xuống đất, giơ tay đánh về hướng cô.

Chúc Thanh Thần theo bản năng nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng anh không đánh cô mà đấm vào gương, ầm một tiếng, mặt gương vỡ ra, một nửa mảnh vỡ rơi xuống bồn rửa mặt, còn một nửa rơi xuống đất.

Anh nhìn cô chằm chằm hỏi: “Chúc Thanh Thần, phải như thế nào cô mới có thể chết tâm?”

Chúc Thanh Thần chậm rãi ngồi xuống sàn nhà lạnh băng, cởi áo khoác của anh ra rồi nhặt vòi hoa sen xả nước lên người mình.

Cô nhắm mắt lại, mạnh mẽ chà sát trước ngực.

Áo ngực vẫn còn, dòng nước ào ào chảy qua làn da trắng lộ ra ngoài.

Những thứ mùi kinh tởm, những vết máu dơ bẩn, đều nên biến mất theo những cảnh tượng kinh khủng kia đi.

Lửa giận của Tiết Định không có chỗ phát tác, lại nhìn thấy cô tỉnh táo như vậy, cuối cùng lý trí của anh tan thành mây khói.

Anh kéo cô lên, ấn cô vào bức tường lạnh lẽo.

“Cô không chịu nghe lời của tôi đúng không? Cô nói đi, cô muốn tôi thế nào? Rốt cuộc cô muốn tôi thế nào?”

Anh nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển, hốc mắt cũng ướt.

Anh chưa bao giờ chật vật như thế.

Cô gái này mãnh liệt xông vào cuộc sống của anh, làm rối loạn tất cả nhịp điệu, đánh vỡ tan tất cả những thứ bình thường của anh.

Anh chỉ muốn đẩy cô ra xa, nhưng đẩy cô đi thì anh lại đau lòng.

Anh bó tay rồi, anh không biết làm thế nào với cô!

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ!

Anh sắp phát điên rồi!

Chúc Thanh Thần mở to đôi mắt ướt sũng nhìn anh, cô nở nụ cười đau đớn: “Em muốn anh như thế nào hả?”

Cô nắm chặt lưng anh: “Em muốn anh còn sống!”

“Em chỉ cần anh còn sống!”

Anh cảm thấy hốc mắt đau nhói.

“Bọn hắn chỉ là những kẻ lưu vong, vì tiền không cần mạng người, chúng sẽ không giết tôi...”

“Em không đánh cược được!” Cô khóc không thành tiếng, níu lấy cổ áo anh hét đến khàn giọng: “Dù chỉ có 1% cơ hội, em cũng không dám lấy tính mạng của anh đi đánh cược! Làm sao em dám? Làm sao em dám!”

“Làm sao em dám? Nhưng cô có biết vừa rồi thiếu chút nữa thì …?” Anh cũng khàn giọng nhìn cô nói, nghĩ mà sợ, tức giận như ngọn lửa cháy trong lòng.

Nước mắt Chúc Thanh Thần vẫn chảy, rồi lại nở nụ cười.

“Em biết rõ…” Giọng nói cô mong manh, “Suýt nữa bị cưỡng bức, nhưng thế thì sao? Chỉ là da thịt mà thôi, chịu khổ một chút có gì quan trọng hơn sao?”

Nước mắt càng rơi không ngừng thì cô lại càng cười đau đớn.

“Tiết Định, em chỉ cần anh còn sống!”

Chỉ cần còn sống, dù là không chấp nhận em cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Tiết Định như bị người ta cầm gậy đánh vào đầu một cái thật mạnh, phòng tuyến cuối cùng cũng tan vỡ.

Anh là một con rối, bị lý trí và trách nhiệm ràng buộc bao nhiêu năm, nhưng từ khi gặp cô, từng lớp phòng tuyến trong anh dần dần bị phá bỏ. Hôm nay, đến lớp cuối cùng đã không còn nữa.

Giống như lại quay trở về thời trung học, lại không có gì trói buộc.

Anh nhận thua rồi.

Đời này, chỉ có thể rơi vào tay cô rồi.

Nước mắt nóng hổi rơi không ngừng, anh cúi đầu mãnh liệt hôn cô, giật lớp che chắn cuối cùng của cô xuống.

Lần thứ nhất là anh giữ cô trên tường phòng tắm, hơi nước mông lung, sóng mắt cô như nước.

Lần thứ hai, toàn thân đầy nước làm giường ướt sũng, ga gối hỗn loạn như mới động đất cấp tám.

Anh hung dữ muốn cô hết lần này đến lần khác ép cô phải cầu xin tha thứ, nhưng cô chỉ cắn chặt môi, nhất quyết không kêu.

Cả người anh là tức giận, sợ hãi, yêu và dục vọng dâng lên đến tột cùng, trong đời anh chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy: Yêu một người, sợ một người, muốn đến gần một người rồi lại bất đắc dĩ muốn đẩy người đó ra xa.

Vào giây phút này, anh hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc của mình, gạt bỏ hết tất cả lo lắng, băn khoăn, yêu là yêu thôi.

Mạnh mẽ xông tới, yêu thì không cần giữ lại.

~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cả đêm viết chương này, khi đặt dấu chấm cuối cùng đã là hai giờ sáng.

Lau mắt, có chút muốn khóc.

Người sống cả đời, thật ra chờ đợi cũng không nhiều, bởi vì biết rõ đời người rất ngắn, ít có viên mãn. Nhưng tôi vẫn hi vọng họ có thể hạnh phúc vào giây phút này, ở nơi loạn lạc ấy, dưới ngòi bút của tôi, chân thật còn sống, nhiệt liệt yêu nhau.

Cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện này.

Cũng hi vọng mọi người thích, rất thích hai người bọn họ, tốt nhất cũng chia một ít yêu thích cho tôi nhé.