Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới

Chương 42: Ăn chực




Quay lại thành phố Du được mấy ngày, Chúc Thanh Thần nhận được bưu phẩm gửi từ Mosaic.

Trước khi đi Bắc Kinh tìm Tiết Định, cô gửi ảnh chụp tại Israel năm ngoái đến các tòa soạn báo, không ngờ số ảnh này đã được chọn đăng trên trang báo hàng tháng Mosaic. Mặc dù không được nổi tiếng như Tô Chính Khâm lần trước, chiếm giữ rất nhiều trang báo nhưng dù sao cũng bắt đầu có chỗ đứng trong hàng ngũ nhiếp ảnh gia quốc tế nổi tiếng.

Biên tập gửi thư báo lại cho cô biết:

Báo tháng này có hình ảnh của cô nhận được nhiều lời khen ngợi, nếu cô còn ảnh nữa như vậy (series ảnh) có thể giúp cô tranh thủ đăng thêm.

P.S: tốt nhất là có hình ảnh khác về Israel.

Cùng một chủ đề, bày ra nhiều góc độ thì sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.

Có thể nói là tương đối đúng lúc.

Chúc Thanh Thần vốn có ý định đi Israel tìm Tiết Định, chỉ sợ khó thuyết phục được bà Khương Du. Kết quả hôm nay nhận được thông báo này, cuối cùng có công việc làm lớp ngụy trang, nhận một chút tiền nhuận bút, danh chính ngôn thuận lên đường.

Bà Khương Du phàn nàn: "Suốt ngày ở bên ngoài bôn ba dãi nắng dầm mưa, cái nhà này cũng không giữ được con rồi!"

Đồng Diễm Dương đứng một bên xem kịch vui, cười cười.

Khuyên can mãi, cuối cùng bà Khương Du mới phất tay: "Được rồi, được rồi, con đi đi, mẹ biết rõ con chê mẹ dài dòng."

Trong ánh hoàng hôn, Chúc Thanh Thần và Đồng Diễm Dương cùng nhau rời đi.

Đi đến cuối con ngõ, Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn lại, trong ánh nắng của chiều muộn, người phụ nữ đứng ở sân nhỏ chỗ cửa ra vào nhìn cô, hình bóng gầy yếu kéo dài trên mặt đất.

Cô bỗng đứng lại, vẫy vẫy tay về phía mẹ mình.

Là dùng sức mà vẫy tay.

Hàng năm Đồng Diễm Dương đều tham gia mấy show lớn, thân là siêu mẫu, thật sự không tệ, sau khi về nước thì cô ấy cũng đi quay chụp cho một số tờ báo, tiền kiếm được đủ để ngồi ăn chờ chết.

Lần này trở về, cô ấy cảm thấy mình cũng có một năm vất vả nghiêm chỉnh nên muốn thả lỏng.

Cô ấy nhìn bộ dạng phất phất tay của Chúc Thanh Thần thì bật cười thành tiếng:

"Hay là tớ cũng đi Israel với cậu nhé!"

Chúc Thanh Thần bất ngờ: "Cậu đi làm gì?"

"Tớ thấy cậu đi Israel trở về thì biến thành người đáng yêu hơn trước nhiều, có khi ở đó có tác dụng thần kỳ, tớ cũng muốn đi thử xem." Cô ấy cười toe toét.

"Không cho phép cậu đi." Chúc Thanh Thần đen mặt.

"Tại sao không cho phép tớ đi?"

"Nhỡ đâu Tiết Định lại thích khuôn mặt gợi cảm với dáng người nóng bỏng siêu mẫu của cậu thì tớ biết làm sao?"

"..."

Hai người cười đùa một lúc, cảm giác buồn bã của Chúc Thanh Thần cũng biến mất.

Cô tin Tiết Định.

Cô cũng tin Đồng Diễm Dương.

Cuối cùng, hai người cứ như vậy cùng nhau lên máy bay, thẳng tiến đến Israel.

*

Tiết Định đến Jerusalem, cảm xúc có chút phức tạp.

Lúc đi đến đầu ngõ, anh nhớ đến cô gái đó đã từng mặc quần áo ở nhà hình con thỏ in hoa, khóe miệng dính đầy bọt kem đánh răng, đứng ở đây bắt lấy tay anh, nói với anh muốn đến hiện trường khủng bố tấn công.

Sững sờ một chút, sắc mặt anh tái đi, nhanh chóng đi vào ngõ nhỏ.

Anh ở phòng nhỏ tầng hai.

Mới đi đến cầu thang, anh lại nghĩ đến ngày đó, cô gái kia tận mắt nhìn thấy đứa trẻ lang thang bị trúng đạn và chết, hai tay vẫn còn dính vết máu đã khô, cứ đứng bất động không nhúc nhích, vừa hoang mang vừa đau thương.

... Tại sao lại nghĩ đến nữa rồi?

Sắc mặt anh lại càng khó coi!

Anh vội vàng lên tầng, lúc mở cửa, động tác lại chậm chạp.

Anh không kìm được lại nhớ ngày đó cô dựa đầu vào cửa, anh vừa mở cửa, cô cứ như thế ngã vào lồng ngực anh, rồi cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng, bất an như một đứa trẻ đi lạc.

Mẹ kiếp, tại sao đi đâu cũng nghĩ đến cô?

Càng buồn cười hơn là khi anh vào nhà mới phát hiện ra sự lợi hại của cô.

Trên ghế sofa, trong phòng bếp, trong phòng tắm... mỗi một chỗ đều có hình ảnh của cô. Ngay cả khi anh nhìn thùng rác cũng nhớ đến lần cả đống trứng gà chết trong tay cô.

Hết thuốc chữa rồi.

Tiết Định để hành lý ở chỗ cửa, cởi giày đi dép lê vào, không nói năng gì đi đến phòng tắm.

Anh cầm một đống dụng cụ bắt đầu buồn bực quét dọn vệ sinh nhà cửa.

Phải thật bận rộn.

Bận rộn mới không nhớ đến cô nữa.

Nhưng lúc dọn đến chỗ sàn nhà dưới cửa sổ, anh ném khăn lau đi, thở dài, từ từ nhắm mắt, dựa vào tường.

Đêm trước khi cô rời đi, hai người ngồi trên sàn gỗ cũ kỹ này uống rượu, nói chuyện phiếm.

Cô hỏi anh vào sinh ra tử ở bên ngoài, người nhà anh không lo lắng gì à?

Anh vừa thờ ơ không để ý đáp lại, vừa nghiêng đầu nhìn cô, lại đột nhiên bị hút vào một đôi mắt vừa đen, vừa sáng, lại dịu dàng, anh sững sờ.

Nếu nói ngày đầu tiên khởi đầu sự mê muội của anh với cô, có lẽ chính là ngày đó.

Chúc Thanh Thần (1), đôi mắt của cô thật sự giống như một buổi sáng sớm, mang đến cho thế giới những tia sáng đầu tiên, vô cùng chân thành, vô cùng trong sáng.

(1) Thanh Thần là sáng sớm

Anh bị lạc đường trong đôi mắt đó.

Trong đêm ấy, anh nhìn thấy ánh nắng sớm mới lên.

Tiết Định một mình quét dọn xong xuôi, thay ga giường, vỏ chăn, rồi đi ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt.

Bi kịch chính là trong siêu thị cũng có hình ảnh của cô.

Anh nhớ rõ ngày hai người gặp mặt, cô vừa mua mì tôm, vừa gọi điện thoại, trong miệng đang đùa giỡn nói đến đàn ông châu Âu, cuối cùng đâm vào anh, đồ vật trong ngực rơi đầy đất.

Anh muốn cười.

Cũng muốn có cô.

Sau khi về nhà, Tiết Định để hết hoa quả vào tủ lạnh, thấy hoàng hôn bắt đầu buông xuống, anh lại lấy một nồi đầy nước để lên bếp, bắt đầu đun.

Anh không phải người chịu khổ ăn mì tôm.

Đi ra nước ngoài, thân thể là quan trọng nhất.

Phải ăn được mới làm việc được.

Bông cải xanh rửa sạch, cắt thành khối, trần qua nước sôi, để khô nước, thêm một chút mù tạt, một thìa dầu vừng, một thìa muối.

Trộn đều rồi bày ra bàn.

Mỳ Ý nấu tám phút, đổ ra, bỏ nước.

Tạm thời để trên bàn.

Cà chua, thịt heo thái hạt lựu, cho vào nồi xào lăn, thêm cà rốt, tỏi băm, thêm gia vị.

Đổ thêm hai muỗng sốt cà chua.

Cuối cùng cho mỳ Ý vào nồi, đảo đều, tắt bếp, bày ra bàn.

Anh làm hết mọi việc đâu ra đấy, lại không biết bên ngoài cửa sổ, cách một con ngõ, có một người con gái nằm sấp trên cửa sổ đối diện, hăng hái nhìn anh nấu cơm.

Ngồi máy bay lâu như vậy, Đồng Diễm Dương đau lưng, nằm xuống giường không động đậy được nữa.

Không biết Chúc Thanh Thần bò ra cửa sổ đang nhìn cái gì.

Đồng Diễm Dương hỏi: "Sao không thuê khách sạn mà phải thuê nhà dân?"

Nhà dân này là do Chúc Thanh Thần tìm, nhiều nơi rộng rãi thoải mái cô không chịu ở, lại đến nơi cũ kỹ chật chội này.

Chúc Thanh Thần không quay đầu lại trả lời: "Để nhìn trộm."

"???"

Đồng Diễm Dương bật dậy như cá chép, đi đến bên cạnh cô, nhìn theo ánh mắt cô về hướng đối diện.

Cách một con ngõ nhỏ, đối diện là một chiếc cửa sổ mở toang, nhìn được từ sân thượng xuyên qua phòng khách thẳng đến phòng bếp.

Giờ phút này, trong phòng bếp nhỏ bé sạch sẽ, có một người đàn ông đang nấu cơm.

Dáng người rất cao.

Nhìn từ một bên cũng rất đẹp.

Tư thế nấu cơm rất thành thạo.

Đồng Diễm Dương cười hai tiếng: "Thì ra cậu muốn nhìn soái..."

Lời nói chưa xong, cô ấy liền dừng lại.

Không đúng, Chúc Thanh Thần làm sao biết rõ nhà đối diện có trai đẹp? Hơn nữa người đàn ông tóc đen, da vàng, chắc là người Châu Á.

"Anh ta là Tiết Định?" Đồng Diễm Dương đột nhiên hiểu ra, rất muốn có một cái kính viễn vọng bây giờ để nhìn cho rõ ràng người đàn ông khiến con nhóc Chúc Thanh Thần này ngàn dặm xa xôi đi tìm như thế nào.

Thời điểm mấu chốt, Chúc Thanh Thần đã thấy Tiết Định bày mỳ Ý lên bàn rồi.

Cô nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

Đồng Diễm Dương hỏi: "Cậu đi đâu?"

Cô quay đầu cười thản nhiên: "Đi theo đuổi đàn ông."

"Bữa tối của tớ thì làm thế nào?"

"Dưới nhà có một siêu thị nhỏ, cậu đi mua mì tôm đi. Không bằng đồ ăn ngon nhưng cũng cố gắng được."

Đồng Diễm Dương gào lên một tiếng, muốn biểu diễn tiết mục ngực bị tảng đá phá vỡ tan tành.

Cứ tưởng rằng hai người tình bạn keo sơn, hóa ra cô nghĩ quá nhiều. Có tình yêu rồi, ai cũng đều là đồ súc sinh trọng sắc khinh bạn.

*

Mỳ Ý vừa đặt lên bàn, bông cải xanh cũng đặt lên bàn.

Phòng nhỏ cũng có chỗ tốt, mùi thơm của đồ ăn ngập tràn khắp phòng, thêm một chiếc đèn vàng ấm áp, rất có không khí gia đình.

Tiết Định ngồi xuống trước bàn, cầm đũa, đang định ăn.

"Cốc cốc..."

Có người gõ cửa.

Anh dừng lại, đặt đũa xuống đi mở cửa.

Kiều Khải chưa đến đây, ở Israel anh cũng không có người quen, trên cao nguyên Golan anh cũng có người quen, nhưng mấy người đó không biết anh đã trở lại Israel.

Rốt cuộc là ai?

Anh đứng ở cửa cũng không vội vã mở cửa, anh hỏi bằng tiếng Hebrew: "Ai đấy?"

Không có tiếng trả lời.

Vì ở đây nhà xây theo kiến trúc cũ, cửa làm bằng gỗ không lắp đặt mắt mèo, không nhìn thấy được người bên ngoài.

Người đó lại gõ thêm hai cái.

Anh nhíu mày, nói: "Không nói gì tôi sẽ không mở cửa."

Anh vẫn nói bằng tiếng Hebrew.

Người ngoài cửa im lặng một chút, cuối cùng thì thầm nói: "Nói gì như tiếng chim, nghe không hiểu gì cả...?"

Chỉ có một câu như vậy, người bên trong nhà cứng đờ người lại.

Hóa đá tại chỗ.

Sau một giây, tay đã phản ứng trước bộ não, kéo mạnh cửa một cái mở ra.

Trong hành lang, ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu trên người cô.

Khóe miệng người nào đó mỉm cười, đôi mắt cong cong, bởi vì đi đến Israel khí hậu ấm áp hơn nên cô đã cởi áo khoác trắng bên ngoài ra, mái tóc đen dài xõa trên vai, cô chỉ mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, tươi cười chân thành nhìn anh.

Cửa mở. Cô chống lại ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của anh, Chúc Thanh Thần đột nhiên nghiêng đầu, như một linh vật, cô vẫy tay: "Surprise!" (Ngạc nhiên chưa)

Âm cuối đầy vui sướng hớn hở, kéo dài thật dài.

Tiết Định nghìn tính vạn tính cũng không ngờ được người đến là cô.

Cứ tưởng rằng ở Bắc Kinh là lần cuối cùng gặp mặt, cứ tưởng rằng cô sẽ giữ lời hứa, ăn xong bữa cơm đó sẽ ngoan ngoãn ra đi... Đúng, cô chính xác đã đi, nhưng sao lại là quay đầu chạy đến Israel vậy?

Thật sự anh bị người con gái này làm cho điên rồi.

Anh đã hạ bao nhiêu quyết tâm, đã làm nhiều việc như vậy, cô đều cho rằng anh nói đùa sao?

Cô còn cười tủm tỉm với anh: "Em ngửi thấy được mùi mỳ Ý, đúng lúc đói bụng, nhanh nhanh, cho em xin ăn một bữa!"

Cô đứng chỗ đó vui vẻ.

Sắc mặt Tiết Định bỗng chốc trầm xuống.

Một tay nắm chặt nắm cửa, tay kia siết thành nắm đấm: "Chúc Thanh Thần, cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"

Cơn giận trào dâng: "Ở trước mặt tôi nói rời đi, sau lưng lại đi đến Israel. Tự tôn của cô để ở đâu? Hay lời nói của tôi chưa đủ rõ ràng? Tôi sẽ không ở chung một chỗ với cô, hiện tại, tương lai đều không chấp nhận. Cô theo đuổi đến Bắc Kinh cũng coi như xong rồi, hiện tại còn chạy đến tận đây, cô thực sự coi lời nói của tôi là cái rắm sao?"

Trong nháy mắt, bộ dạng tươi cười của Chúc Thanh Thần ngừng lại.

Sau một giây, lại vẫn tươi cười không giảm.

Cô nhìn anh, cười hỏi lại anh một câu: "Tự tôn của em sao?"

"Tự tôn của em không phải đều mang ra để đối phó anh rồi sao?"

Nửa đời trước, cô mạnh mẽ lỗ mãng, cứ tưởng rằng bản thân mình phải cứng rắn, kiên cường để bảo vệ bản thân mình. Nhưng đến khi gặp anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tất cả đều là vì gặp phải anh, đối mặt với anh, giằng co hết lần này đến lần khác, cô dũng cảm, không quan tâm gì chạy đến với anh.

Không đụng vào tường không quay đầu lại.

Anh không thỏa hiệp, cô có chết cũng không cam tâm.

Tiết Định chưa từng gặp người nào ngoan cố như thế.

Qua 29 năm, mọi việc của anh đều thuận lợi, lạnh lùng và lười biếng là vũ khí tốt nhất, loại bỏ hết những dây dưa lằng nhằng, thoát được nhiều chuyện ràng buộc.

Nhưng hôm nay, là kỳ phùng địch thủ.

Không, thực tế là anh thất bại liên tiếp, gần như muốn giơ tay đầu hàng.

Anh đóng sập cửa lại.

Anh bước nhanh về bàn ăn, ngồi xuống cầm đũa ăn mì.

Người bên ngoài cũng không gõ cửa tiếp, chỉ thấp giọng nói qua tấm cửa gỗ: "Đặc biệt chạy đến đây, cơm còn chưa ăn."

Anh không để ý cô, cuộn mì cho vào miệng.

Tay nghề của anh rất tốt, anh tự mình biết, nhưng bây giờ ăn chỉ thấy nhạt như nước ốc.

"Đi gấp quá, cũng chưa kịp đổi tiền, không mua được đồ đạc..." Cô tiếp tục trần thuật lại sự thật.

Giọng nói không quá mức đáng thương nhưng lại làm người ta suy nghĩ miên man.

Một cô gái nhỏ bé lẻ loi trơ trọi đi đến nơi xa xôi đất khách quê người, ngôn ngữ bất đồng, không có tiền, lại còn đói bụng...

Tiết Định thật sự muốn phun đồ ăn trong miệng ra.

Hừ!

Con mẹ nó đều là cứt chó.