Trần Nhược Vũ bĩu môi, rốt cuộc nghĩ nên tính toán với anh rồi: “Bác sĩ Mạnh, anh cố ý đúng không?”
“Cố ý cái gì?”
“Cố ý để mẹ anh đến bắt em” Thật là giảo hoạt quá rồi, anh cho là làm như vậy liền có thể lừa đảo cô định đoạt mọi chuyện sao?
Mạnh Cổ nhếch mép cười: “Cái này gọi là có duyên, ông trời an bài thôi. Cho nên em coi như là gặp người lớn rồi, đúng không?”
“Không đúng, mẹ anh nói ba anh không thích em”
Nụ cười của Mạnh Cổ treo cứng trên mặt, sau đó nhíu nhíu mày, nói thầm “sao mẹ lại có thể kéo chân con lại chứ”. Biểu tình khiến Trần Nhược Vũ buồn cười, cô không xách định anh đang nói “Cô” hay là “Anh”, dù sao cả hai đều giống như kéo chân anh lại
“Trần Nhược Vũ, em bị mẹ anh dọa như vậy, vậy em cũng nhất định không nên để anh thảnh thơi như vậy. Mau dẫn anh về nhà, để cha mẹ em đối phó với anh đi” Mạnh Cổ lay tay cô đề nghị, vừa nói vừa nháy mắt giả bộ đáng yêu
Trần Nhược Vũ mím môi nhịn cười, ghé đầu vào sau lưng anh
“Em xem cái gì?”
“Xem sau lưng anh có cái đuôi đang ngúng nguẩy hay không?”
“…”
Hôm đó, Trần Nhược Vũ ngứa da bị bác sĩ trực ban Mạnh Cổ dẫn về nhà anh, làm cơm tối cho anh, giặt quần áo, còn dọn dẹp nhà anh sạch sẽ, giúp anh cắt móng tay, lấy tai, sau đó anh mới khoan hồng độ lượng không so đo lời nói giỡn của cô nữa
Nhưng mà đối với yêu cầu gặp người lớn của anh, cô chỉ nói: “Anh chờ em thông báo đi”
Mạnh Cổ quệt miệng, cúi đầu, làm Trần Nhược Vũ muốn nhìn xem cái đuôi của anh có phải rũ xuống rồi không
Mùa xuân rất nhanh đã tới.
Trong thời gian ngắn như vậy cũng đã xảy ra không ít chuyện
Thì ra là ngày cha mẹ Chu tới gặpTrần Nhược Vũ, Chu Triết đi gặp Lục Bảo Ny. Cha mẹ Chu đều bị kinh động rồi, anh cũng cảm thấy mình không còn phải e ngại nữa, cũng không có quá nhiều do dự, vì vậy anh đi tìm Lục Bảo Ny, hỏi cô một câu: “Em có nguyện ý cùng về thành phố C với anh không?”
Lục Bảo Ny mừng rỡ
Chu Triết còn nói: “Anh không có tiền, gầy dựng sự nghiệp cũng là vay nợ chưa trả”
Lục Bảo Ny đáp: “Không sao, em làm kế toán cho anh, không cần tiền lương”
Chu Triết còn nói: “Trong nhà của em không đồng ý, em còn dám theo anh sao?”
Lục Bảo Ny cười, vành mắt hồng hồng: “Anh dám dẫn em đi, em liền dám đi theo anh”
Những thứ này, là lúc Lục Bảo Ny gọi cho Trần Nhược Vũ kể lại. Sau đó cô ấy cùng Chu Triết còn mời cô với Mạnh Cổ đi ăn. Hôm đó mới tiết lộ nhiều chuyện hơn
Thật ra Chu Triết vốn rất có cảm tình với Lục Bảo Ny, cho nên cũng rất quan tâm cô. Có điều Lục Bảo Ny lại không phải kế toán bình thường, cô là cháu ngoại của ông chủ trường dạy lái xe, cha mẹ ở thành phố A cũng đều là người buôn bán. Lục Bảo Ny đến trường dạy lái xe đi làm, thật ra cũng chỉ là công việc do người nhà an bài, để cô có chuyện để làm đỡ phải buồn .
Nhưng Lục Bảo Ny chưa từng ra vẻ, cũng thật sự nghiêm túc làm việc, đối với đồng nghiệp cũng rất quan tâm, là một cô gái tốt. Đây là nguyên nhân Chu Triết có cảm tình với cô. Chỉ là chú cùng cha mẹ Lục Bảo Ny vẫn hay xem thường người ngoài tỉnh, nhất là những chổ như Chu Triết ở. Mặc dù biểu hiện công việc của Chu Triết rất tốt, trên công tác cũng được trọng dụng, nhưng thực tế có được tôn trọng cũng có hạn, đây là động lực quan trọng để Chu Triết quyết định muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp
Có điều hai người này cho dù đều có tình cảm với nhau cũng không có ai chịu hé lộ lòng mình. Chu Triết im lặng vì đã chuẩn bị tốt về nhà lập nghiệp, vì vậy không có tính toán tiến thêm một bước với Lục Bảo Ny. Đối với anh mà nói, cô sẽ là một hồi ức đẹp, ở nơi thành thị liều mạng kiếm sống, có một cô gái đáng yêu đã khích lệ anh, ủng hộ anh. Có lẽ sau này hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng ấm áp mà cô mang đến cho anh anh sẽ mãi nhớ
Có điều anh chẳng bao giờ ngờ tới, khi anh nộp đơn từ chức lên công ty, nói muốn về quên, Lục Bảo Ny lại đổi ý. Đột nhiên xuất hiện làm anh ứng phó không kịp, Chu Triết mừng rỡ rồi lại than không có duyên phận, anh cảm thấy mình không thể để Lục Bảo Ny đi theo anh chịu khổ, anh cũng không có lòng tin có thể phá bỏ trở ngại về gia đình cô, dù sao anh ở Lục gia làm việc đã bao năm như vậy, đối với quan niệm cùng tác phong của họ vẫn luôn hiểu rõ
Nhưng dũng khí của đàn ông có được là do dược phụ nữ khích lệ, không cần phất cờ hò reo, chỉ cần ánh mắt thâm tình cùng bàn tay nhỏ bé là kích phát được tiềm năng vô hạn rồi
Chu Triết không có lửa bạo với tính cách cường hãn, cũng không phải là nhân vật hô phong hoán vũ, anh chỉ là một người đàn ồn bình thường ôn hòa lại lương thiện, có lẽ thời gian rời đi quá vội vã, có lẽ là cha mẹ ân cần khiến anh nhanh chóng quyết định, lại có lẽ là do Lục Bảo Ny thổ lộ khiến anh có lòng tin, tóm lại không tốn quá nhiều thời gian, anh rốt cuộc lớn mật đưa ra đề nghị với Lục Bảo Ny
Tiền đồ không rõ, có tình yêu là tốt rồi. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng cảm thấy, coi như tất cả mọi chuyện đều được định như vậy, thật ra cũng không ngăn được những chuyện nếu phải đến. Cho nên, thay vì suy nghĩ quá nhiều, không bằng dũng cảm mù quáng một lần. Bởi vậy, Lục Bảo Ny dứt khoát kiên định đáp ứng Chu Triết, cũng quyến định cùng Chu Triết về nhà ăn tết, sau đó lại trở về thành phố A nói với người nhà xin nghỉ việc
Khi Chu Triết cùng Lục Bảo Ny mặt đỏ hồng nói ra ý định của mình, Mạnh Cổ lập tức liếc mắt nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ, bộ dạng hận đá không thành kim cương
Trần Nhược Vũ vội vàng giả bộ không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy mãnh liệt là Mạnh Cổ đang khinh thường cô
Về nhà, Mạnh Cổ bắt đầu tính toán sổ sách với cô rồi
“Em xem Lục Bảo Ny đi, nhà người ta vấn đề còn nghiêm trọng hơn em, người ta lại có quyết tâm lớn như vậy, hình như hiện tại liền muốn đi thành phố C sống rồi, em không thấy hổ thẹn sao?”
Trần Nhược Vũ cúi đầu thật thấp, không dám nói lời nào
“Không nói Lục Bảo Ny, liền nói bạn tốt của em Lương Tư Tư, cô ấy suy tính với cố kỵ chuyện tình yêu nhiều hơn em cũng mấy lần nhỉ? Bốc đồng lên so với em còn lớn hơn đúng không? Hình như bây giờ cô ấy đã lập tức kết hôn rồi đúng không, em có đau lòng không?”
Trần Nhược Vũ muốn phản bác, lại nghĩ không được cái gì tốt, tiếp tục cuối đầu thật thấp
“Không nói ngoại tộc như Lương Tư Tư, nói Cao Ngữ Lam đi, em xem người ta tiến triển đến thế nào rồi? Doãn Tắc so với anh còn đáng tin hơn sao? Hình như mùa xuân này đã về nhà làm lễ đính hôn rồi! Còn anh?” Mạnh Cổ càng nói càng tức “Anh xong rồi mới bị giấu đi thân phận không rõ ràng a!”
“Thân phận anh rất rõ ràng” Trần Nhược Vũ nhỏ giọng giải thích, kết quả bị trừng rồi
“Em còn dám nói!” Mạnh Cổ tự nhiên nói: “Đưa chìa khóa cho anh”
“Chìa khóa gì?”
“Chìa khóa nhà anh”
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, chợt cảm thấy đau lòng, nhỏ giọng nói: “Anh không cần như vậy”
“Như thế nào?”
“Có gì từ từ nói”
“Anh đã từ từ nói rồi, ăn nói rõ ràng, diễn tả đầy đủ” Anh vươn tay ra” Lấy ra”
Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn anh, trong lòng vô cùng khổ sở: “Bác sĩ Mạnh, anh không nên như vậy. Tết này em về nhà nói chuyện với gia đình rồi mới…”
“Lấy ra” Mạnh Cổ không chút thay đổi, tương đối kiên trì
Trần Nhược Vũ cắn môi, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa là rơi lệ rồi. Nếu lại cầu xin anh thì thật quá thấp hèn
Cô nghiêng đầu tìm kiếm trong giỏ xách, kiềm lại cảm xúc muốn khóc, lấy ra một chùm chìa khóa, thật muốn hung hăng đập lên đầu anh, nhưng trên mặt vẫn là buông tha cho chùm chìa khóa trong tay, cô rất không có khí thế đem chìa khóa của anh tháo ra
Ném cho anh, cũng không cần để ý đến anh nữa, đàn ông xấu, thật là quá đáng, chưa từng thấy người nào hỉ nộ vô thường như vậy, cô còn đối với anh tốt như vậy, đúng là ngốc mà, ngốc đến heo còn muốn cười
Nhưng anh chưa cho cô cơ hội ném chìa khóa cho anh, cô vừa đem chìa khóa ra khỏi túi đã bị anh đoạt lấy
Trần Nhược Vũ cắn răng chịu đau, cũng không thèm nhìn anh, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, khổ sở cực kỳ. Cô ném chùm chìa khóa còn lại vào trong túi, quay đầu nhìn theo hướng cửa chính, tính toán lúc này liền thôi đi, lần này tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho anh
Nhưng Mạnh Cổ đi nhanh mấy bước tới cửa chính, cạch cạch mấy tiếng, sau đó huýt sáo, không lo lắng trở lại, còn đi lại trước mặt cô, ném chìa khóa vào túi cô
Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, người này có ý tứ gì đây?
Cô vọt tới cửa chính, vặn vẹo uốn éo khóa cửa, phát hiện cửa không động
Anh dám làm phản, khóa, cửa, rồi!
Lại dám khóa cửa rồi!
Trần Nhược Vũ giận không kiềm được, xoay người lại đánh Mạnh Cổ đang cười đắc ý sau lưng cô, đánh ào chỗ chết của anh
“Cái người này, đại **! Tên khốn kiếp! Khốn kiếp! Sao lại hù dọa người khác như vậy! Anh cho rằng mình là con nít lên ba sao? Lớn rồi còn giống trẻ con như vậy. Thông minh của anh để đâu hết rồi? Anh cho rằng khi dễ em là tốt sao? Tên khốn khiếp, em chán ghét anh, ghét anh nhất! Sẽ không nấu cơm cho anh nữa! Không để ý tới anh nữa! Anh cút đi! Tên máu lạnh đi đâu thì đi! Đem tiền của anh xài hết, một đồng cũng không chừa lại cho anh! Ngoài cửa khóa mười ổ khóa, cho anh ở trong nhà luôn! Em ghét anh nhất! Không để ý tới anh nữa… Ô… Ô…”
Mắng một hồi lâu, miệng bị chặn lại
Người cũng bị anh đè lên tường
Túi xách rơi trên đất, không ai quan tâm
Hai cánh tay của cô bị chặn lại, không thể động đậy, vì vậy cô đưa chân đá anh, cuối cùng cả chân cũng bị anh ngăn lại, bên trong phòng dép bay đi, cũng không ai để ý
Hai người chuyên tâm, toàn bộ tình cảm, đầu choáng váng, nụ hôn nóng bỏng
Lòng Trần Nhược Vũ cũng biền di, mặc dù cô đối với anh hung hăng, nhưng một khi anh nổi lên tính khí ương ngạnh, đầu óc cô sẽ trống rỗng, không có lực chống đỡ
Nhưng cô không phục, hoàn toàn không phục. Anh thật là quá đáng, tại sao có thể đối xử với cô như vậy
Nhưng lồng ngực của anh thật ấm áp, nụ hôn của anh rất thoải mái, cánh tay có lực, mắt lại thâm thúy sáng ngời
Mạnh Cổ mở môi, hơi buông cô ra
Mặt kề mặt, rất gần
Bốn mắt nhìn nhau, dậy lên gợn sóng……
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay ở trên web có tin tức, tôi đã dời nó qua đây:
Gần đây tôi thật sự đạt đến cảnh giới xui xẻo rồi, vì vậy hôm nay dùng tin tốt đi xung hỉ, vị thần xui xẻo mau đi đi!! Tin tức tốt là: > sẽ có thể xuất bản, giản thể vui mừng, phồ thể ruộng lúa mạch. Nếu không tôi không nấm mốc thêm, tất cả đều thuận lợi thì chính là vậy. Dự tính cuối tháng 12 sẽ đóng bản thảo.Xuất bản cần sự chăm sóc của mọi người, cầu xin ban thưởng linh cảm để đặt tên!
Còn có một việc muốn nhờ mọi người. Với vấn đề của > về câu cú, tôi sẽ chăm chú xem xét nghiêm túc, nhưng không biết mọi người đối với chính văn khắc sâu ấn tượng hay là cảm thấy lưu lại trong trí nhớ là gì, nếu có ấn tượng, xin nói cho tôi biết, cảm tạ!
Nói rõ một chút, sẽ nói lại không ngừng, nhưng trừ phiên ngoại Mạnh Cổ đã đăng, những phiên ngoại khác sẽ dành cho sách phát hành, khi đưa ra thị trường sẽ bổ sung đầy đủ phiên ngoại
Cảm ơn mọi người!