Sau lưng nói xấu người khác bị bắt quả tang, dưới tình huống như vậy nên phản ứng như thế nào đây?
Trần Nhược Vũ không có kinh nghiệm. Cô sững sờ một chút, nhắm mắt nói: ""Lí tiên sinh nói biết Bác sĩ Mạnh có sự nghiệp thành danh, rất có tương lai."
"Người có mắt nhìn như vậy, tôi sẽ rất yêu mến đó." Mạnh Cổ đến ngồi xuống bên cạnh Lý Kiện. Trần Nhược Vũ thật muốn vỗ trán.
Trả thù, hắn tuyệt đối đang trả thù.
"Bạn bè tôi đều đi hết rồi, tôi rất cô đơn." Mạnh Cổ hướng về phía Lý Kiện cười cười, cười đến nỗi trong lòng Lý Kiện vô cùng sợ hãi.
Đây chính là đang muốn tỏ ý với hắn? Nhưng hắn không muốn bị gã đàn ông xấu xa này hớp một ngụm đâu.
Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, mong cô giúp đỡ.
Nhưng Trần Nhược Vũ chính mình cũng là người đang chờ xử tội, ngay cả động một tý cũng không dám động.
Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Lý Kiện tiếp tục cười, tay còn vỗ lên chân người ta. "Không biết Lý tiên sinh xưng hô như thế nào?"
"Lý, Lý Kiện."
"A Kiện a. . . . . ." Mạnh Cổ kéo dài âm cuối khiến trong lòng Trần Nhược Vũ run cầm cập, còn gọi A Kiện, có cần gọi buồn nôn như thế không?
"A Kiện à, cậu đối với giữa quan hệ giữa đàn ông và đàn ông thấy thế nào?"
Lý Kiện nổi hết da gà lên, không có chú ý đến việc nói chuyện, chỉ vội vàng đem chân lấy ra.
Mạnh Cổ không thèm để ý nghiêng người qua, chỉ nhẹ nhàng lấy tay khoát lên vai Lý Kiện."Cậu không cần thẹn thùng, chúng ta làm nghề y, đã gặp qua rất nhiều, rất cởi mở."
Trần Nhược Vũ thật sự là nhìn không nổi. "Bác sĩ Mạnh."
Mới vừa mở miệng liền bị trợn mắt nhìn. Trần Nhược Vũ co rụt lại, nhanh chóng ngậm miệng.
"A Kiện có phải cậu khiếm khuyết kiến thức, cho nên lòng hiếu kỳ tương đối nặng hay không?" Lời nói này ẩn ý bên trong đến tột cùng có ý gì? Lý Kiện liên tục lắc đầu. Hắn một chút cũng không hiếu kỳ, không cần để cho hắn thử nghiệm một phen.
"Nếu không hiếu kỳ, thì đó chính là tính cánh không tốt rồi. Bằng không sao lại ăn nói suy đoán lung tung nói xấu, bịa đặt phỉ báng người khác mà mặt còn đắc ý? Cho dù người ta ở cùng một chỗ với một người cùng giới tính khác làm cái gì đi nữa thì mắc mớ gì đến cậu chứ! Nếu như cậu rảnh rỗi ở không đến nỗi nhàm chán không có việc gì làm thì hãy trốn ở trong nhà mình xem một vài bộ phim tình cảm, hay hành động để giết thời gian, không nên đi ra ngoài cùng với người xa lạ thể hiện ý nghĩ dâm đãng, như vậy đối với trị an xã hội sẽ tạo thành mặt trái ảnh hưởng xấu. Ngay cả khi cậu không ra ngoài gieo họa cho người khác, cậu cũng làm ơn ở nhà soi gương nhiều một chút, chỉnh đốn tốt lại bản thân một chút rồi hãy quay lại gặp người khác. Cậu xem bộ đồ đầy dầu mỡ cậu mặc kìa, thật không nhìn nỗi. đừng nói đến bộ mặt nhìn như đã gần bốn mươi còn muốn kết hợp với các cô gái trẻ tuổi, dáng dấp cậu như vậy mà chạy ra ngoài xem mắt, cậu không sợ làm…. thất vọng xã hội sao?"
Lần này là nói liền một mạch, không suy nghĩ sắp xếp liền bật thốt lên, giọng nói trước mặt quả thực xoay chuyển 180°, điều này làm cho Lý Kiện trợn mắt hốc mồm.
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, cảm thấy những lời này giống như cũng cùng một bàn tay đang đánh vào trên mặt của cô.
Chỉ là người bị thương nặng nhất chính là Lý Kiện, hắn "Anh, anh. . . . . ." Mất hết nửa ngày, nửa lời cũng nói không ra được, làm trò trước mặt Trần Nhược Vũ lại không tốt nên thẹn quá thành giận, quan trọng nhất là, hắn không tin rằng trò thẹn quá thành giận của mình, có phải là đối thủ của gã bác sĩ Mạnh này hay không. Mắt nhìn thấy đối phương khí thế nhàn nhã tràn đầy tự tin, vì vậy toàn bộ khí thế của hắn đã bị ngăn chặn.
" A Kiện, có phải cậu cảm thấy tôi nói như vậy là không đúng hay không? Không đúng chỗ nào? Cậu có ý kiến gì có thể nói ra, chúng ta có thể thảo luận một chút, đi sâu vào vấn đề một chút cũng không sao. Tôi theo đến cùng."
Còn tay kia lại trộm sờ lên bắp đùi người ta.
Lý Kiện chợt nhảy lên, không kịp suy nghĩ, cũng không kịp nói chào tạm biệt với Trần Nhược Vũ, lòng bàn chân như bôi mỡ chạy thật nhanh.
Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn theo, cũng không biết phải phản ứng ra sao thì mới phải.
Lý Kiện đi rồi, Mạnh Cổ xoay mặt về hướng Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ liền thẳng lưng lại, biết kế tiếp hắn muốn đối phó chính là cô.
"Tôi quay trở lại là muốn nói cho cô biết, cuối tuần này Doãn Tắc là bọn họ muốn làm bữa cơm tối, chỉ mời mấy người bạn bè thân tụ họp. Tôi vốn là muốn mời cô cùng nhau đến. Nhưng mà cô lại là loại người ở sau lưng đối với bạn bè buông lời bịa đặt nói xấu người khác, tôi nghĩ cô tốt nhất không nên đến tham gia."
Trần Nhược Vũ ngẩn ra, mặt đỏ lên như thiêu đốt.
"Cao Ngữ Lam cũng sẽ gọi điện thoại cho cô muốn mời cô, tôi hi vọng cô cự tuyệt, lý do cự tuyệt thì tự mình nghĩ đi, đừng làm cho mọi người trên mặt khó nhìn nhau, cô cứ nói gì thì nói." Lời nói của Mạnh Cổ không có ngữ điệu, tuy nhiên trong giọng nói vẻ thực nghiêm khắc.
Hắn tức giận rồi, cô biết.
Mạnh Cổ nói xong những thứ này, xoay người đi khỏi. Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi ở chỗ cũ, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô không phải là người như thế, nhưng tại sao cô nói lời như vậy, còn hết lần này đến lần khác bị hắn tóm cổ, để cho cô muốn biện minh cũng không thể nào biện minh được. Cô ở trong lòng hắn trở thành một kẻ tiểu nhân chuyên lôi kéo người khác bịa đặt sinh sự, cô cảm thấy rất khổ sở.
Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi hồi lâu, gọi tính tiền, Cả người lẫn hồn phiêu du trên đường. Không có ngồi xe buýt cũng không có gọi tôixi, chỉ vùi đầu đi, cũng không biết đi tới nơi nào, chân mệt mỏi có chút đau, sau đó còn có nước nhỏ giọt đánh vào trên mặt của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, trời đang mưa.
Trần Nhược Vũ than thở, cô chính là người liên tục gặp xui xẻo mà. Đang cố gắng để tìm một trạm xe buýt trong vùng lân cận, xem thwr nên về nhà như thế nào, mưa chợt lớn lên. Trần Nhược Vũ che đầu, chạy thật nhanh đến đứng trước cửa một cửa hàng tiện lợi. Mới vừa chạy đến dưới mái hiên, lại thấy cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra, một người đàn ông giơ lên một túi mua hàng thật to bước ra ngoài, vừa đẩy cửa vừa nói điện thoại: "Mua rồi, mua rồi, các người muốn cá mực sợi, thịt bò khô, khoai tây chiên, bia, đậu rang. . . . . . Cái gì, còn phải Ma Lạt Thang(*)? Các cậu cút đi! Đánh mạt chược ăn nhiều tiền như vậy còn yêu cầu cái quái gì, hiện tại trời mưa có biết hay không, có cái gì liền ăn cái đó đi, đừng có như vậy nữa mấy người cặn bã kia. . . . . ."
(*)Ma Lạt Thang: tên một loại thức ăn thuộc vùng Tứ Xuyên (TQ), được chế biến với nhiều thành phần khác nhau (thường thì rất cay), ví dụ như một dạng đậu phụ chiên thịt bò với ớt…nói chung nhắc đến món này thì mình cũng mập mờ và chung chung thôi. Nó có nhiều loại quá, mình để 1 ảnh minh họa tạm nhé:
Người đàn ông dứt lời nói, vừa quay đầu chống lại ánh mắt của Trần Nhược Vũ.
Tốt lắm, lại là hắn.
Bác sĩ Mạnh Cổ.
Đời người vì sao không có bất tương phùng, gặp ai tốt không gặp lại đi gặp phải hắn.
Trần Nhược Vũ trong lòng muốn nôn ra, gặp nhau cần gì phải như từng quen nhau, nếu cô không biết hắn chắc tốt hơn nhiều.
Trong đầu cô ngổn ngang, nét mặt đầy kinh ngạc của Mạnh Cổ, xoay người trong đầu buồn bực xông ra ngoài trời mưa. Thà bị ướt hết, cũng không cần mất hết thể diện.
Hắn sẽ không cho là cô theo dõi hắn chứ? Hắn sẽ không cho là cô có ý đồ bất chính đối với hắn chứ? Hắn sẽ không cho là cô trong lòng để ý hắn chứ?
Trần Nhược Vũ xông về phía trước, trong mưa to, một chiếc xe buýt vừa đúng chạy tới, cô cũng bất kể xe này là tới chỗ nào, dù sao cửa mở ra cô liền hướng phía bên trên chạy lên xe. Cuối cùng một thân nhếch nhác ngồi ở đuôi xe.
Ngồi xuống, cô bắt đầu theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Cổ. Hắn lên một chiếc xe hơi dừng ở ven đường. Trần Nhược Vũ nhận ra đó là xe của hắn.
Cô xoay người lại tựa lưng vào ghế ngồi buông ra lời tức giận, bọn họ, một là ngồi xe buýt, một là có xe riêng, quả nhiên là ở hai cái thế giới.
Chờ một chút, đây không phải là điều hiện tại cô nên tập trung suy nghĩ. Trọng điểm chính là, rõ ràng hắn mới là người tiểu nhân ở sau lưng cùng người khác cười cợt thị phi, nhưng trên thực tế cô lại ở trong lòng hắn biến thành kẻ tiểu nhân. Đây mới là hai cái thế giới.
Khi dễ lẫn nhau, lại cùng nhau vô tình gặp gỡ.
Đây chính là kết quả.
Trần Nhược Vũ rất xui xẻo ngồi nhầm xe buýt, cuối cùng đổi hết ba chuyến xe, đội mưa rốt cuộc trở lại nhà.
Lương Tư Tư ở nhà chờ cô, rất hưng phấn hỏi thăm cô kết quả xem mắt. "Như thế nào, người đàn ông xem mắt có phải không hợp khẩu vị hay không?"
Cô gật đầu.
"Vậy có hay không chuyện vô tình gặp được những người khác, để cho lòng của cậu ‘tưng tưng’ nhảy?"
Cô lại gật đầu, không chỉ ‘ầm ầm’ nhảy, thiếu chút nữa nhảy chết đi.
"Oa, tớ đã nói rồi, quá chuẩn rồi. Này, này, còn trời mưa nữa, có cái chuyện gì mà không lãng mạn nữa chứ?"
Trần Nhược Vũ quay đầu, áo khoác vẫn còn ở tích lại nước từ mái tóc dài nhỏ giọt, yếu ớt nói: "Tư Tư à, vô tình gặp được thì sao chứ, gặp được người tốt thì chính là gọi lãng mạn, gặp không được thì phải là cơn ác mộng."
Cơn ác mộng này có chút quá tổn thương sinh lực. Cô muốn đi tắm, sau đó lên giường đổi lại thành mộng đẹp.
Cô quả thật đúng là nằm mơ.
Trong mơ, Mạnh Cổ mặc một chiếc áo dài trắng khí suất đẹp trai, dịu dàng nói với cô: "Thật xin lỗi, tôi không nên cùng với các y tá nói cô không tốt, là miệng tôi thiếu nợ, cô tha thứ tôi có được hay không?"
A, thực là kinh khủng quá! Hắn cư nhiên nói với cô lời xin lỗi!
Hơn cả kinh khủng chính là cô không hề liêm sỉ mặt cảm động đáp lại: "Không sao, tôi không ngại."
Không đúng, không đúng, ai nói cô không ngại? Cô rõ ràng rất để ý, rất bị tổn thương.
Nhưng Mạnh Cổ không nghe thấy trong lòng cô hô hào, hắn tiếp tục dịu dàng nói: "Nếu không ngại, vậy là cô không phải cũng có thể nói với tôi chút gì chứ?"
Muốn nói gì? Cô nháy mắt mấy cái, đỏ mặt. Nhanh như vậy sẽ phải nói rõ cô thích hắn?
Chờ một chút, cô có yêu mến hắn sao?
Chẳng lẽ hắn thật đang đợi cô tỏ tình?
Tỏ tình cái quái gì chứ, cô cùng hắn cắt đứt quan hệ tuyệt đối không lui tới.
Trần Nhược Vũ vừa ở trong mộng của mình giãy giụa, vừa lộn xộn lung tung loạn tưởng. Chợt, Mạnh Cổ mặt dữ tợn bắt đầu gầm thét: "Ông đây chỉ là nói mấy câu lời thật về cô, thì ông phải nói xin lỗi, cô cùng một người đàn ông xấu xa khác vu oan phỉ báng ông đồng tính luyến ái chẳng lẽ cô không nên thật lòng nói xin lỗi tôi một trăm lần ư? Cô khi nào thì biết ông đây yêu đàn ông? Ông kết giao qua bạn gái đứng xếp hàng thành một dãy từ cửa khoa bệnh viện có thể vẫn xếp hàng đến tận cửa nhà cô. Cô có cần hỏi các cô ấy thử ông có phải là yêu nam nhân hay không? Ra lệnh cho cô xin lỗi tôi! Nếu không chuyện này không xong đâu!"
Trần Nhược Vũ vừa chợt mở mắt, tỉnh lại.
Má ơi, thật là ác mộng!