Trần Nhược Vũ nóng lòng muốn về.
Cô cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói với Mạnh Cổ. Trong lòng cô mâu thuẫn, có chút mờ mịt về tương lai, công việc của cô, tình yêu của cô, cô muốn nghe ý kiến của Mạnh Cổ. Mặc dù lời anh nói không xuôi tai, nhưng anh rất tỉnh táo và khách quan.
Chẳng ngờ đường về cũng không thuận lợi. Mới ra xa lộ, xe bọn họ liền bị kẹt xe vì phía trước đang xảy ra một vụ tai nạn giao thông.
Kẹt xe đến nửa giờ, không nhúc nhích được gì. Trần Nhược Vũ nóng nảy, cô gọi cho Mạnh Cổ, nhưng không ai nhận máy, Chu Triết an ủi cô, giúp cô bình tĩnh lại, còn nói giỡn: “Hình như chúng ta ở cùng nhau rất dễ đụng phải tai nạn giao thông”.
Trần Nhược Vũ có chút cười không nổi, cô nhớ đến một người khác, đã ở bên cạnh cô trong tai nạn đó, nhớ đến anh đầu tiên sẽ xông lên cứu người, nhớ sau cốp xe của anh lúc nào cũng có dụng cụ cấp cứu.
Chu Triết chạy lên phía trước thăm dò tin tức, một lát sau trở lại nói: “Cảnh sát giao thông đang dọn dẹp chướng ngại trên đường, không phải chờ lâu nữa đâu.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, lại gọi lại cho Mạnh Cổ, vẫn không ai bắt máy. Chu Triết mở radio trên xe nghe tin tức nhanh, nghe nói tám chiếc xe tông vào đuôi xe lớn gây nên tai nạn, trong đó có 2 chiếc xe bus. Số người bị thương quá đông, đã chia ra cả ba bệnh viện, nhưng con số thương vong cụ thể vẫn còn đang thống kê.
Trong số bệnh viện đó, có tên bệnh viện Mạnh Cổ đang công tác
Trần Nhược Vũ nghe tin tức, vô cùng lo lắng.
Hồi lâu sau, đường cũng thông. Chu Triết theo dòng xe từ từ chạy qua hiện trường tai nạn, anh nghĩ Trần Nhược Vũ có bệnh say máu, nhắc nhở cô: “không nên nhìn a, bên kia vẫn còn vết máu.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, nhưng không có ý định cảm kích anh chăm sóc. Cô bỗng nhiên nói: “Em không muốn về nhà nữa, có thể phiền anh đưa em tới bệnh viện không?” Cô nói tên bệnh viện của Mạnh Cổ.
Chu Triết sửng sốt, chợt nhớ tới: “Muốn đi thăm vị bác sĩ kia sao? Hắn là bạn của em?”
“Đúng.”
“Hai người…” Chu Triết dò xét thử: “Là bạn trai của em? Có phải người nhà không biết không?”
“Không phải. Chỉ là bạn tốt.” (Vâng, “bạn tốt” thôi ạ!!!), Trần Nhược Vũ chột dạ, cắn cắn môi, cô không có lý do chột dạ nha, nếu nói trên đời này người nào không thể thương nhất, không thể trở thành người yêu nhất, chính là cô với Mạnh Cổ rồi.
Chu Triết gật đầu, không hỏi nữa. Xe chạy ra khỏi đoạn đường gặp sự cố, cuối cùng cũng có thể lái bình thường. Đường đi thuận lợi rồi, anh đưa cô đến bệnh viện.
Tất cả nhân lực đều được điều động, xem ra thật sự có không ít người bị thương. Chu Triết muốn dừng xe đưa Trần Nhược Vũ vào, nhưng bị cô từ chối. Cô cám ơn Chu Triết, để anh về trước, sau đó tự mình lặng lẽ chen vào đại sảnh khám bệnh.
Ký giả, phóng viên, người thân, người bị thương, còn những người khám bệnh bình thường khác khiến nơi đây chật ních. Bước chân của nhân viên cứu hộ cũng vội vã, bận rộn ríu rít.
Trần Nhược Vũ cố gọi cho Mạnh Cổ, vẫn không ai bắt máy. Cô đành gửi tin nhắn: “Em về rồi, thấy tin tức tai nạn giao thông, anh có đang bận không? Nhận được tin nhắn thì gọi cho em, em đợi anh ở ngoài vườn hoa.”
Trần Nhược Vũ ngồi ở đình được một hồi thì sắc trời tối đi, cô thấy đói bụng rồi. Cô chạy chậm tới tiệm bên cạnh bệnh viện mua bánh bao, mua thêm hai chai nước suối, sợ Mạnh Cổ tới không thấy cô, lại vội vàng chạy về.
Đại sảnh kia đã thưa người hẳn, Trần Nhược Vũ lại gọi điện lần nữa, vẫn không ai nhận, gửi lại tin nhắn lần nữa. Rồi trở lại ghế dài trong đình ngồi.
Cô theo thói quen ăn bánh bao liền uống nước. Lần này không có ai giữa chừng xuất hiện nói chuyện với cô, Mạnh Cổ cũng không có tới. Cô ngẩng đầu, ngắm sao và trăng sáng.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi ở vườn hoa bệnh viện vào buổi tối, trong thơ nói: “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương”. Nhưng cô lại sợ nhớ cố hương, mỗi lần nhớ đến đều phiền muộn. Hiện giờ cô ở thành phố A, cảm thấy rất dễ thở, ở gần Phách Vương Long tiên sinh, cảm thấy bớt đi phiền não.
Khoan đã, sai rồi, không phải là của cô nha.
Trần Nhược Vũ cắn thêm cái bánh bao nữa. Là Phách Vương Long tiên sinh trong rừng hoa đào mới đúng.
Cô lại lấy điện thoại ra nhìn, Đào Hoa Lâm tiên sinh vẫn đẹp trai như vậy, đáng tiếc không có tin nhắn cũng không có cuộc điện nào.
Trần Nhược Vũ nén tâm tình, tiếp tục chờ.
Thật ra thì Chu Triết cũng là người không tệ, tốt người, hòa khí, nhiệt tình, lại có sự nghiệp, hiếu thuận, ở cùng anh rất thoải mái, nếu không phải chuyện về thành phố C này, bản thân có thể tình nguyện ở cùng anh hay không?
Nhưng cô lại không có tí cảm giác động lòng, giống như Lương Tư Tư nói, loại cảm giác đó là gặp nhau liền thấy tim đập loạn, giống như cô ban đầu phát hiện bản thân thích Mạnh Cổ: hốt hoảng, luống cuống, lại giống như…
“Chịu về rồi?” Một câu hỏi cắt đứt suy nghĩ Trần Nhược Vũ.
Cô quay đầu, thấy Mạnh Cổ đang đứng, anh đổi thường phục, gương mặt mệt mỏi, nhưng giọng nói và câu hỏi vẫn tương đối không tốt.
Trần Nhược Vũ bĩu môi, lờ đi thái độ ác liệt của anh.
Mạnh Cổ đi tới, đặt mông ngồi bên cạnh cô.
Trần Nhược Vũ đưa anh chai nước, anh lắc đầu.
“Anh ăn cơm chưa? Đói không?” Anh lắc đầu, lại gật đầu. Trần Nhược Vũ tất nhiên hiểu ý anh, móc bánh bao ra: “Cho anh, hương tỏi.”
“Khô quá, không muốn ăn.”
Không uống nước, lại ngại ăn khô, Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, cất bánh bao, cùng ngồi với anh.
Hai người ngồi cạnh yên lặng như thế, chợt Mạnh Cổ nói: “Trần Nhược Vũ, em bình thường không phải rất nhiều lời sao, nói đôi lời nghe chút đi.”
“Em nào có?” Trần Nhược Vũ không phục: “Anh quên, em chẳng phải vì quá buồn bực bị ném đi sao.”
“Không nói chuyện bán bảo hiểm thế nào?”
“Đối với nghiệp vụ quen thuộc của nghề bảo hiểm, có thể tùy vào tình huống của khách hàng, cụ thể mà làm ăn. Chẳng qua thành tích của em đúng là bình thường.” Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Chẳng qua khách hàng của em là ổn định nhất, hơn nữa khách cũ giới thiệu khách mới cũng rất nhiều, đó là bởi vì em nghiêm túc làm việc.”
“Ừ.” Mạnh Cổ tựa lưng vào ghế, dường như đối với thành tích sự nghiệp của cô không cảm thấy hứng thú.
Anh giống như mệt mỏi, Trần Nhược Vũ cũng không biết nói gì cho tốt. Vì vậy lại trở nên yên lặng.
Mạnh Cổ đột nhiên nói: “Trần Nhược Vũ, anh tâm tình không tốt lắm, em nói chút gì hạ khí đi.”
“Thời điểm như vậy không phải nên đi ăn chén mì nóng sao, sau đó vội vàng về nhà ngủ.”
“Quá mệt mỏi, không muốn động.”
Lý do này! Trần Nhược Vũ cau mày.
“Tâm tình không tốt ăn kẹo là được, nhưng em không mang kẹo sầu riêng.”
“Ghét vị sầu riêng.” Mạnh Cổ không chút khách khí biểu hiệt chán ghét mùi hương đó.
Trần Nhược Vũ trừng anh: “Vậy em không biết làm thế nào để điều khí, anh nên đi ăn cơm sau đó về nhà nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Cổ quay đầu nhìn cô, ngón tay xoa xoa mi tâm của cô “Dụ dỗ anh vui vẻ không phải sở trường của em sao?”
Trần Nhược Vũ cả kinh mở to mắt: “Em làm gì có năng lực này?”
“Anh vừa từ phòng phẫu thuật ra, tâm tình tệ đến cực điểm rồi, mệt chết đi. Nhưng thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái lên chút.”
Thật biến thái. Trần Nhược Vũ trừng anh, người này lại đem lo lắng của người khác làm trò giải trí.
“Anh còn nói nữa, anh đã nhận được tin nhắn, sao không gọi lại cho em?”
“Em đã có người đưa đón rồi, còn một đường tới tận cửa nhà, sau này vẫn còn có người chắp tay xin làm quản gia, anh xong rồi còn phải cầm khăn nóng đắp người. Hôm qua em còn cúp điện thoại của anh!” Anh nói tới lại thấy tức giận: “Cúp điện thoại của anh còn không chủ động gọi lại, anh dĩ nhiên không thể gọi trước.”
Anh đang cáu kỉnh sao? Người này thật đáng ghét. Trần Nhược Vũ thật muốn đánh anh.
“Nhanh đi ăn cơm.” Cô không để ý anh, lại không muốn bỏ qua cho anh.
“Không có khẩu vị.”
“Em gọi lại cho anh, anh đừng nhận, sau đó anh xem tâm tình tốt thì nghe điện, thế là có khẩu vị rồi.”
Mạnh Cổ bật cười, vươn vươn chân dài: “Anh đã nói em giỏi nhất là dỗ anh vui vẻ, phương pháp ngu ngốc vậy mà cũng nghĩ ra được, thật đúng làm anh cao hứng.”
“Bộp”, Trần Nhược Vũ rốt cuộc không nhịn được đánh anh.
Mạnh Cổ xoa xoa cánh tay, thầm oán giận nói cô bạo lực, sau đó thở phào, lại tựa lưng vào ghế không nói gì.
“Anh rốt cuộc không đi ăn cơm?” Trần Nhược Vũ có chút không nhịn được, thật muốn đánh cho anh một trận, nhưng cô nhẫn nại, lại hỏi anh: “Bao tử không đau sao?”
“Có một chút” Anh gật đầu.
“Vậy anh nhanh lên, tìm tiệm cháo hoặc tiệm mì, uống chút canh nóng sẽ thoải mái hơn.”
Cô kéo anh đi, nhưng anh chợt giơ hai tay lên, nói: “Trần Nhược Vũ, mới có hai sinh mạng chạy trốn khỏi tay anh. Anh không cứu họ.” Thanh âm của anh vừa trầm vừa thấp.
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, đối mặt với ánh mắt anh, trong đôi mắt kia không có đùa giỡn, không có nhạo báng, xác thật lại bi ai. Anh đang hết sức khổ sở.
“Trần Nhược Vũ, anh vốn muốn em trở lại thì có nhiều lời để nói lắm, nhưng tâm tình bây giờ thật quá tệ.”
Anh cúi đầu, nhìn hai tay mình. Trần Nhược Vũ chán nản, không biết an ủi anh thế nào.
“Anh cho là làm bác sĩ lâu đối với những chuyện như vậy đã chai lì, nhưng đạo hạnh của anh còn chưa đủ, phẫu thuật thất bại ra ngoài, nhìn ánh mắt người thân của họ tuyệt vọng lại gào khóc, anh thật khổ sở.” Anh tự lẩm bẩm, hai mắt nhắm lại: “Tay của anh, không cứu được họ.”
Trần Nhược Vũ vỗ vỗ vai anh, nhưng vẫn không biết nên nói gì cho tốt. Cô suy nghĩ một chút, chợt lục ra trong túi một thứ.
Cô lấy chiếc găng tay ra, sau đó kéo tay Mạnh Cổ qua, sờ sờ (Sàm sỡ), sau đó đeo găng tay lên tay anh. Mạnh Cổ nhìn, không kháng cự. Cô giúp anh chà xát găng tay, xoa bóp, khiến hơi ấm thấm đến da tay.
“Có phải sau khi khử độc không bôi kem dưỡng? Tay cần phải giữ tốt. Tay bác sĩ rất quan trọng, cái người này, có biết rõ, anh chính là bác sĩ, nghĩ mình là thần tiên sao?Anh còn trẻ, còn có nhiều y thuật muốn học, anh cố gắng cứu họ, bọn họ biết. Hai người không cứu được, nhưng không phải còn cứu được rất nhiều người khác sao?”
Mạnh Cổ không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn cô, lại cúi đầu nhìn cô đang giúp anh xoa nhẹ găng tay.
“Làm bác sĩ, sao có thể yếu đuối như vậy, áp lực như vậy cũng không giải quyết được, về sau anh làm thế nào phẫu thuật cho nhiều người khác đây? Giống chúng em bán bảo hiểm, thường bị người khác cự tuyệt còn cúp điện thoại, có người còn dùng lời dung tục mắng, nếu em cũng yếu đuối vậy, cả điện thoại căn bản cũng không cần gọi.”
“Em nào có yếu ớt, thần kinh của em cùng chân voi thô như vậy.” Mạnh Cổ không nhịn được chen vào, âm thanh nhỏ khiến Trần Nhược Vũ không nghe rõ.
“Anh nói cái gì?” Trần Nhược Vũ xoa hết một tay, đổi sang tay khác: “Dù sao thì, anh làm bác sĩ nên chăm sóc mình cho tốt, cái gì không có khẩu vị sẽ không ăn cơm, không có tâm tình liền ăn vạ không về nhà, chuyện như vậy không thể lại xảy ra, biết không? Chăm sóc tốt bản thân, mới có thể chăm sóc bệnh nhân a. Tiền lương bác sĩ cao như vậy, khổ cực một chút là đúng rồi, có áp lực cũng là bình thường. Như vậy phải cố gắng vượt qua chứ sao.”
Cô càng huấn càng không có giới hạn, liền lôi cả tiền lương cao của Mạnh Cổ ra. Mạnh Cổ nghe huấn một hồi nhíu nhíu đầu, một hồi lại cau mày.
Thật vất vả xoa cả hai tay, Trần Nhược Vũ cầm lấy hai tay anh nhìn một chút, rất hài lòng. “Tốt lắm, anh xem, hiệu quả cũng không tồi. Tay anh lớn như vậy, thật lãng phí, phải xoa đến ba lần mới tốt được.” Nói đến thật có điểm thương tâm, găng tay hàng hiệu này thật quá phung phí rồi.
Cô thu dọn xong bánh bao, kéo anh, vênh mặt hất hàm, lên giọng sai khiến: “Đi ăn cơm. Cơm nước xong về nhà, về nhà liền tắm đi ngủ. Ngủ một giấc tinh thần phấn chấn liền trở về làm bác sĩ đẹp trai.”
Mới vừa kéo vừa bước đi, lại cảm thấy mánh khóe căng thẳng, có một lực lôi cô ngược lại.
Cô quay đầu nhìn lại, tay Mạnh Cổ ráng sức, lôi cô vào trong ngực. Trần Nhược Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt tối sầm, anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trần Nhược Vũ nháy nháy mắt, cảm nhận đôi môi mềm mại của anh. Anh không giống như lần trước lướt nhẹ qua, ngược lại tăng thêm sức, lưu luyến không rời.
Trần Nhược Vũ cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, cô chỉ theo bản năng, giơ tay lên ôm cổ anh, hé ra đôi môi.
Tác giả có lời muốn nói: quả nhiên, chương trước bác sĩ Mạnh không xuất hiện mọi người thật không nhiệt tình a, chương này bác sĩ Mạnh tái xuất, phản ứng của mọi người có thể nhiệt liệt một chút không đây?
Edit nói: Hôn rồi, hôn rồi (*)tung bông, tung bông(*)