Hai ngày sau Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Mạnh Cổ, anh đã nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, nói Trần Nhược Vũ đi lấy số
Có thể cùng Mạnh Cổ gặp mặt, Trần Nhược Vũ thật cao hứng. Cô đem chuyện này gạt đi, cố ý về nhà thay quần áo trước. Đổi vài bộ quần áo, ở trước gương soi trái soi phải, cuối cùng cũng hài lòng. Ra khỏi cửa, cúi đầu xem trên chân một chút, lại cảm thấy hình như không hợp với quần, vì vậy mở cửa, đổi đôi giày khác. Lần này rốt cuộc cũng hài lòng, mới thực sự ra khỏi cửa
Lúc đi tới trạm xem bus, cô nhìn thấy một đôi tình nhân. Trần Nhược Vũ chợt nghĩ, mình thật là có bệnh, khẩn trương như vậy làm gì. Mặc dù đã một thời gian không thấy anh, thì Ác bá tiên sinh cũng vẫn là Ác bá, chắc chắn không thay đổi. Cô thật sự không cần thiết trở nên kỳ kỳ quái quái
Xe bus tới, Trần Nhược Vũ lên xe, cẩn thận bảo vệ bữa tiệc lớn trong cái hộp cầm trên tay
Lần gặp mặt này, cô có tỉ mỉ chuẩn bị quà ra mắt. Phần lễ này cô tự nhận là không tệ, vừa nói xin lỗi vừa nói tạ lỗi, cũng không gọi là long trọng lắm, không khác lắm phong cách cư xử trước kia của cô với anh lúc trước. Trần Nhược Vũ tưởng tượng vẻ mặt của Mạnh Cổ khi thấy phần lễ này, được rồi, cô thừa nhận, thật sự thì cô cũng có hơi ác một chút, cô chỉ muốn Ác bá tiên sinh từ nay về sau không nói chuyện cô cắn anh nữa
Xe bus sắp đến bệnh viện, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Mạnh Cổ, anh nói tạm thời có một hội thảo, cần cô chờ một chút, nói cô đến phòng làm việc của anh ngồi một chút. Trần Nhược Vũ không muốn tới đó, cô đối với những y tá kia vẫn còn có chút khúc mắc, vì vậy cô nói mình đợi anh ở đình của vườn hoa bệnh viện
“Phòng ăn vườn hoa đó?” Chim hót, hoa thơm, chỗ cảnh sắc tuyệt đẹp
Trần Nhược Vũ không ngừng cười, giữa họ dường như có một mật khẩu riêng khiến cô thật cao hứng. Cô nói: “Vì để cảm ơn anh, em mang đồ ăn cho anh đây”
“Lại là bữa tối ngọt ngào?” Giọng nói kia lập tức khiến trong đầu Trần Nhược Vũ hiện ra vẻ mặt ghét bỏ cau mày của anh
“Không ngọt ngào nữa đâu. Dù sao thì anh cũng không thích đồ ngọt”
“Hừ, em biết rồi sao? Nếu biết anh không ăn ngọt, vậy lần trước em là cố ý chỉnh anh sao?”
“Là anh tự mình yêu cầu, em chỉ là bắt đắc dĩ bị buộc thôi” Rất tốt, hôm nay mồm miệng lanh lợi, rửa sạch sỉ nhục trước kia. Trần Nhược Vũ đối với biểu hiện của mình rất hài lòng
“Được rồi, không thèm nghe em nói nữa, anh đi họp đây. Em cứ ngồi trên ghế dài chờ đi”
“Được”
Hôm nay Ác bá tiên sinh hình như rất dễ nói chuyện, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất cao hứng, cô chờ Mạnh Cổ cúp điện thoại trước
Nhưng anh không cúp máy, lại đột nhiên hỏi: “Lần này mang cái gì theo?”
“Chờ anh thấy thì biết” Cô thật sự sợ nói bây giờ, anh sẽ không tới
“Kinh hỉ?”
“Ừ” cứ xem như thế đi
“Sợ là chỉ có kinh ngạc chứ không có vui”
“Đó là do tính tình anh quá không tốt, nên luôn không thấy vui vẻ thôi”
“Anh phải đi họp rồi”
“Vâng, em đi đây”
“Ừ” anh bên đầu dây kia còn dừng một chút, còn nói: “Có thể sẽ lâu một chút, chủ nhiệm nói chuyện rất dài dòng”
“Bác sĩ Mạnh, anh cũng rất dài dòng, đừng trách chủ nhiệm các anh”
“Cúp” Bị phê bình dài dòng, nam nhân này liền gọn gàng linh hoạt, lại có vẻ thô bạo cúp điện thoại
Trần Nhược Vũ tâm tình rất tốt, cất di động vào túi, chờ xe bus vào trạm. Tính khí bác sĩ Mạnh Cổ thật không tốt, nói chuyện một câu cũng không cao hứng
Bởi vì Mạnh Cổ nhất thời có cuộc họp, nên Trần Nhược Vũ cũng không sốt ruột, cô chậm rãi từ từ đi vào đình trong vườn hoa, xem nơi đó một chút, còn trêu đùa một con mèo núp trong bụi hoa,sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một chút, mới 20 phút. Cô ngồi vào cái ghế dài lần trước, nhìn chằm chằm bụi cây trước mặt đến ngây ngô
“Tiểu Vũ” Đang mộng du, nghe có người gọi, Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn, bỗng kinh hãi, là mẹ Mạnh Cổ
“Di…., Dì” Xong rồi, chứng sợ hãi người lớn của cô bắt đầu phát tác. Trần Nhược Vũ đứng lên đáp lời, phát hiện mình lại cà lăm
Mẹ Mạnh cười híp mắt đi tới “Ai nha, trí nhớ dì thật không tệ, nhớ không lầm người. Tiểu Vũ, cháu đến khám bệnh sao?”
“Không, không” Phòng khám bệnh cũng đã tan việc, nghĩ cũng biết là không phải khám bệnh
“Có bạn bè thân thích nhập viện sao?”
“Không có, không có”
Mẹ Mạnh tiếp tục cười hì hì: “Vậy là tới tìm Mạnh Cổ nhà dì sao?”
“Ác… Đúng vậy.” Trần Nhược Vũ bỗng cảm thấy chột dạ, suy nghĩ một chút lại giải thích một câu: “Cháu nhờ bác sĩ Mạnh giúp ít chuyện”
“Như vậy à.” Mẹ Mạnh hình như đối với việc đó là gì không có hứng thú, với việc tại sao Mạnh Cổ không tới, để cô một mình ngồi buồn bực ở đây cũng không thấy lạ, lại nói: “Dì phải chờ ba nó tan việc, vừa đúng lúc cũng đang nhàm chán, dì ngồi đây với cháu một chút, không ngại chứ?”
Cô sao có thể nói mình để ý? Vội vàng cười cười rồi gật đầu một cái, trong lòng bất đầu bất ổn
Mẹ Mạnh kéo Trần Nhược Vũ cùng nhau ngồi xuống: “Tiểu Vũ, lần xem mắt trước, có còn tiếp tục không?”
“A, đó là bạn bè bình thường thôi ạ.”
“Tiểu Vũ, cháu muốn tìm dạng đối tượng gì?”
“Chỉ cần là người tốt, đối với cháu cũng tốt.”Trần Nhược Vũ cũng không biết tại sao, chỉ cần nhìn về hướng mẹ Mạnh liền đỏ mặt
“Như thế nào mới coi là đối tốt với cháu đây?” Mẹ Mạnh mỉm cười tiếp tục hỏi: “Phải dịu dàng chăm sóc sao?”
“Vậy…. Cũng không hẳn. Chỉ, hợp là tốt rồi” Trần Nhược Vũ cảm giác mặt mình nóng lên vài phần. Cô cùng mẹ cũng chưa từng thảo luận qua loại vấn đề này. Nhưng thật ra, nghiêm túc suy nghĩ một chút, yêu cầu của cô thật không cao
“Ừ” Mẹ Mạnh gật đầu một cái: “Không có yêu cầu cao, mới thật là cao đấy”
Trần Nhược Vũ mặt có chút cứng “hắc hắc” cười gượng hai tiếng, một bên lại lúng túng gật đầu. Xong rồi, dì này có thể nghe được trong lòng người khác nghĩ gì sao? Cao thâm thế này thật khó lường, cô ứng phó không nổi đâu. Trần Nhược Vũ xem hoa, xem cây một chút, mong đợi Mạnh Cổ nhanh nhanh xuất hiện
“Mấy ngày trước, Mạnh Cổ cũng đi xem mắt đấy” Mẹ Mạnh đột nhiên nói. Đề tài này khiến lỗ tai Trần Nhược Vũ lập tức dựng lên
“Chỉ là đứa bé kia dì thật sự không thích” khuôn mặt Mẹ Mạnh có chút u sầu, có chút khổ não (Dì cứ nói thật là dì muốn chị ấy làm con dâu đi cho rồi !!!)
“Cái đó, đã ước định rồi?” Trong lòng Trần Nhược Vũ căng thẳng, hiếu kỳ hỏi
“Vẫn chưa. Ba nó thích, dì không thích, cho nên không ước định”
Lời đáp này, khiến Trần Nhược Vũ không biết nên đánh giá thế nào. Chẳng lẽ hôn nhân trong nhà bác sĩ Mạnh là do cha mẹ ước định?
Cô không khỏi muốn hỏi tiếp chuyện Mạnh Cổ: “Chuyện kết hôn này, không phải là nên xem ý tứ của bác sĩ Mạnh sao? Quan trọng nhất là anh ấy thích, không phải sao ạ?”
Mẹ Mạnh lười híp mắt cười: “Đúng vậy,, đúng vậy, quan trọng nhất là nó thích, nhưng nó không có phản ứng a. Cho nên dì liền cùng cha hắn nói thông một chút”
Nói cho cùng chính là người ta chưa có nghiêm chỉnh phản ứng chuyện xem mắt, hai ông bà đã tranh hết mình rồi sao?
Trần Nhược Vũ cảm thấy Mạnh Cổ thật đáng thương, ngộ nhỡ anh ấy thích, trong nhà lại không đồng ý thì làm sao?
“Dì, dì cảm thấy cô gái kia không tốt chỗ nào?” Cô quyết định giúp Mạnh Cổ thăm dò ý tứ một chút
“Cô ta quá yếu ớt, vừa nhìn là biết không chịu nổi khổ rồi”
Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, Mạnh gia bọn họ là đầm rồng hang hổ ư, gả vào còn phải chịu khổ? Mà mẹ Mạnh liền nhìn cũng là nũng nịu không làm việc, còn ghét bỏ cô gái yếu ớt khác
“Dì, thập niên bây giờ không giống trước, rất nhiều việc thủ công nghiệp đều có công nghệ cao làm thay, cho dù không quá khỏe cũng đâu có sao, có thể mướn người giúp việc hoặc người làm theo giờ. Thật ra thì đàng gái có chịu khổ được hay không không quan trọng, cái chính là hai người sống với nhau sau này thế nào. Bác sĩ Mạnh thích cô ấy mới là điều kiện tiên quyết nha, hơn nữa hai người sống cùng nhau, dĩ nhiên có thể chịu được cực khổ rồi”
Mẹ Mạnh cũng không tức giận, vẫn cứ híp mắt cười “Dì không nói chuyện khổ cực, mà là làm vợ của bác sĩ sẽ khổ cực. Mạnh Cổ cùng cha nó rất giống nhau, cho nên cái khổ này dì là người rõ ràng nhất. Có thể chịu được cực khổ, đương nhiên sẽ không cảm thấy khổ, như vậy hai người có thể sống vui vẻ. Không chịu nổi khổ, sẽ cảm thấy ngày này qua ngày khác đều rất khổ, như vậy hai người đều có áp lực, sao lại hạnh phúc được?”
Trần Nhược Vũ há miệng, không nói gì được. Được rồi, chủ đề có chiều sâu như thế cô thật sự không thảo luận được, cô thật không tưởng tượng nổi sẽ có bao nhiêu khổ. Cô cảm thấy nhiều lắm thì Mạnh Cổ có miệng lưỡi hơi độc một chút, cả ngày nói chuyện không dễ nghe, nhưng nếu anh ta yêu cô ấy, cũng sẽ không như vậy. Không nói lời độc ác cùng với không có mấy lời phát giận, anh ta chính là con người sáng sủa, khôi hài, hơn nữa người đàn ông săn sóc với bệnh nhân, quan tâm như anh, đối với bà xã cũng sẽ không kém
Trước kia cô thấy anh rất tệ, cảm thấy nếu là phụ nữ đều không ai ưa anh, cho nên anh bị vứt bỏ cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng cô cũng cảm thấy anh vô cùng tốt, nhiệt tình giúp người, có lòng trách nhiệm, cố gắng trong công việc, bệnh nhân cũng rất mến anh, Cho nên, bây giờ mẹ anh nói cùng anh sống qua ngày sẽ khổ, cô lại thấy bất bình thay anh
“Thật ra thì chuyện này, quan trọng nhất là bác sĩ Mạnh có thích hay không. Nếu như hai người yêu nhau, vậy cũng nhất định sẽ kiên cường. Dì, dì đừng có gấp gáp kết luận như thế, cho bọn họ cơ hội nhiều một chút” Cô là người ngoài, có thể nói được chỉ có bấy nhiêu thôi
Mẹ Mạnh vừa cười: “Tiểu Vũ lo lắng dì làm mẹ chồng ác độc, khi dễ con dâu sao?”
“Không, không” Trần Nhược Vũ vội khoát tay “Cháu là nói, nên cho bọn họ cơ hội chứng minh, bọn họ có thể chịu được cực khổ”
Mẹ Mạnh cười cười gật đầu “Cũng đúng, chúng tôi là những người già, suy nghĩ vấn đề không giống góc độ của người trẻ tuổi. Chỉ là dì cũng không cần phải làm người ác, cô ta cùng Mạnh Cổ chung đụng một đoạn, đương nhiên cũng sẽ có kinh nghiệm”
Đúng, đúng… Lần này Trần Nhược Vũ cật lực gật đầu, từ trong đáy lòng đồng ý. Cái này cùng suy nghĩ của cô giống nhau, lúc Lương Tư Tư nói muốn theo đuổi Mạnh Cổ, cô chính là nghĩ như vậy
Nói đến Lương Tư Tư, Trần Nhược Vũ có chút khổ sở, cũng không biết đến tột cùng cô ấy nghĩ thế nào. Gần đây dường như cũng không nhắc đến bác sĩ Mạnh, trước kia luôn nói bác sĩ Mạnh thế này, bác sĩ Mạnh thế kia, để cho cô biết không ít tin bát quái, hiện tại bất chợt không nói, chẳng lẽ Mạnh Cổ nói gì với cô ấy rồi?
Mạnh Cổ đi xem mắt rồi, cô có nên nói với Tư Tư không? Tư Tư rốt cuộc có ý gì với Mạnh Cổ? Cô ấy có thể cũng bị Mẹ Mạnh ghét bỏ vì không thể chịu khổ hay không? Ừ, thật ra thì Tư Tư đúng là cái gì cũng không biết làm. Họ ở cùng phòng, nấu cơm, dọn nhà đều là một mình cô làm
Trần Nhược Vũ đang suy nghĩ, chợt nghe mẹ Mạnh nói: “Đói bụng rồi”
Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn, mẹ Mạnh đang lấy từ trong túi ra một túi bánh bích quy nhỏ, bà lấy ra nhìn một chút, bĩu môi có chút ghét bỏ, nói: “Cháu xem, rõ ràng là ông ấy hẹn dì ăn cơm, kết quả làm dì đợi đến đói bụng. Dì còn phải tự chuẩn bị lương khô, nếu không đợi đến khi lão già đó nhớ tới dì, dì đã ở đây đói chết mà đợi ông ấy rồi”
Trần Nhược Vũ không biết lời này nhận thế nào, liền gật đầu không lên tiếng. Mẹ Mạnh chỉ chớp mắt, thấy hộp cơm bên cạnh Trần Nhược Vũ: “Tiểu Vũ, cháu mang theo gì thế?”
“A, cái này, vì bác sĩ Mạnh giúp cháu ít việc, cháu mang tới cho anh ấy ăn”
“Tự làm sao?” Loại này, chắc hẳn không phải mua bên ngoài
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, có chút co giật, lúc này đem hộp cơm giấu đi có thích hợp không? Cô không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Là cháu tự làm”
“Cho dì nhìn thử.”
Lần này xong rồi, cho cũng không được, không cho cũng không được. Trần Nhược Vũ nhắm mắt, đem hộp cơm mở ra
Mẹ Mạnh cúi đầu xem xét, có chút sững sờ
Một bữa cơm của chân
Chân gà, chân vịt, chân heo
Trần Nhược Vũ thật không có đất dung thân. Mạnh Cổ không muốn cô mời cơm, cô liền nghĩ ra chiêu này, làm chút món ăn để anh tự ăn. Làm các món kho đủ loại chân, để cho anh gặm, ý cô là có thù cắn khẽ.(giống như là trả thù thì cắn nhẹ một chút thôi ấy) .Tóm lại, mặc dù thô tục hẹp hòi, quê mùa, nhưng cô cũng rất hả giận, vừa nịnh bợ vừa hả giận, cô thật hài lòng
Nhưng phần tạ lễ “Đặc biệt vui mừng” này của cô còn chưa đưa, liền bị mẹ của người ta phát hiện, Trần Nhược Vũ cảm thấy thật lúng túng
“Nhìn qua thật ngon, dì có thể dùng chút không? Đói bụng quá à.” Mẹ Mạnh không chút khách khí, lấy khăn giấy ra chuẩn bị lau tay
“Ác…” Cô có thể nói không được sao? “Ở chỗ này có phải có chút không tiện không?”
Phu nhân Phó viện trưởng ở đình hoa bệnh viện gặm móng còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng mẹ Mạnh đã xuống tay. Bà cầm một khối chân heo gặm hai cái liền khen tay nghề Trần Nhược Vũ không tệ
Trần Nhược Vũ ở một bên nhìn bà ăn, trong lời mong Mạnh Cổ lâu tí nữa hãy tới, đừng xuống mà nhìn thấy một màn như vậy
“Cháu làm thế nào?” Ăn còn chưa đủ, Mẹ Mạnh bắt đầu hỏi thăm cách làm
Trần Nhược Vũ bắt đầu giới thiệu, mẹ Mạnh nói với cô kinh nghiệm nấu ăn của bà, đề tài này làm Trần Nhược Vũ có hứng thú, cuối cùng cũng bỏ xuống lo lắng, mà hàn huyên
Nói hết mười món ăn, Mẹ Mạnh cao hứng vô cùng: “Tiểu Vũ, cháu cũng ăn đi, bọn họ không biết bao giờ mới xong”
Trần Nhược Vũ vừa nghĩ, dù sao món ăn cũng đã động đến, cũng không sao nữa rồi, hơn nữa cô đúng là có chút đói. Vì vậy cô cũng không khách khí, cầm móng gà bắt đầu gặm
Một già một trẻ đang rất cao hứng, chợt nghe âm thanh đàn ông kêu: “Tiểu Đông”
Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn, nguy rồi, phó viện trưởng đại nhân tới. Bị phát hiện cô mang theo bà xã của ông ấy, làm tổn hại hình tượng mà ngồi ở chỗ công chúng gặm chân gà, có phải là tội lớn không? Mặc dù cái ghế này có diện tích chênh lệch chút ít, mặc dù thật ra thì xung quanh chẳng có ai (không ai giữa trưa nắng ngồi ngắm hoa như chị đâu ạ!!!). Còn nữa, cô có thể giải thích là do bà xã của ông ấy cầm đầu không, mà cô chỉ gặm có hai cái thôi?
Mẹ Mạnh hoàn toàn không có tính ưu nhã để xương xuống, cầm khăn giấy lau tay lau miệng, cười híp mắt nói: “Anh bận xong rồi? Mau tới nếm thử một chút món Tiểu Vũ làm, ăn thật ngon”
Còn nếm? Sẽ không phải là nếm thật chứ?
Trần Nhược Vũ đang tuyệt vọng, thì Mạnh Cổ xuất hiện
Vẻ mặt anh kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới cha mẹ mình cũng ở đây. Trần Nhược Vũ nhìn theo tầm măt của anh, nhìn một chút hộp đồ ăn ở giữa cô và Mẹ Mạnh, còn có túi nhựa chứa xương
Tâm tình tuyệt vọng của Trần Nhược Vũ chuyển thành thấy chết không sờn. Cô cùng họ Mạnh nhất định là quá xung khắc rồi, cho dù là nam nữ, già trẻ. Mỗi lần gặp đều có việc xảy ra
Cô nhìn thấy hai vị Mạnh tiên sinh, một già một trẻ đi tới, hai người đều nhìn hộp đồ ăn của cô. Trần Nhược Vũ biết, trong cái hộp kia chỉ còn lại một móng gà, và một cái là móng vịt.
Năng lực thực chiến của mẹ Mạnh thật vô cùng mạnh mẽ.
Trần Nhược Vũ giương mắt chống lại ánh mắt Mạnh Cổ. Mặt anh cười như không cười hỏi: “Đây chính là đem vui mừng đến cho anh?”
Tác giả có lời muốn nói: chương sau bác sĩ Mạnh Cổ có phần đùa giỡn.