Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 21




Trần Nhược Vũ khóc đủ rổi

Cô đứng dậy dụi mắt, móc khăn giấy ra lau mũi cùng mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng

Mạnh Cổ không lên tiếng, không nhạo báng cũng không an ủi, cũng không hỏi tới. Trần Nhược Vũ cảm thấy như vậy thật tốt, trong lòng cũng thấy thoải mái. Nhưng anh cúi đầu nhìn chằm chằm y phục là có ý gì? Trần Nhược Vũ len lén đưa mắt liếc anh một cái, không biết anh đang nghĩ gì

Mạnh Cổ chợt đứng lên, kéo cô đứng dậy, đi về hướng tiệm bách hóa.

Trần Nhược Vũ không dám hỏi nhiều, an tĩnh đi theo. Mạnh Cổ dường như đối với nơi này rất quen, không cần đi dạo mò mẫm, trực tiếp đi thang cuốn lên lầu, một đường chính xác đến chỗ nhãn hiệu chuyên bán hàng nam

Tiểu thư bán hàng mũi mũi tươi cười chào đón. Mạnh Cổ khoát khoát tay, tới khu chọn áo sơ mi, nhìn màu sắc cùng kiểu dáng, chọn ra một cái, hướng tiểu thư bán hàng nói size, nói một câu “Lấy cái này”

Tểu thư bán hàng thật nhanh tìm được size của anh, Mạnh Cổ chi tiền, cả quá trình hoàn thành trong một phút

Trần Nhược Vũ sững sờ, Ác bá tiên sinh mua đồ cũng thật lưu loát a

Nhưng sao tự dưng lại đi mua quần áo?

Mạnh Cổ đi một chuyến đến phòng thử áo, đem áo sơ mi mới mua mặc vào, đổi lại ném cái áo cũ vào túi tiểu thư bán hàng đang cầm, sau đó giơ nó lên, mang theo Trần Nhược Vũ đi

Trần Nhược Vũ ngây ngốc một đường, không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên muốn mua y phục?”

“Dơ rồi. Phải đổi”

Dơ rồi? Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, không kịp phản ứng

Cái gì vậy nè, cô chảy cũng không phải nước bùn “Đâu có khoa trương như vậy?”

Mạnh Cổ liếc cô một cái, cấu túi quần áo đưa cho cô “Tự nhìn đi”

“Xác định” cô thật có chút không phục, đem áo sơ mi của anh lật qua lật lại nhìn chung quanh “Không phải rất sạch sẽ sao? Cần gì phải đổi?”

“Nơi này. Em xem, có dấu dơ.”

“Đây nhất định không phải em làm, chính là anh tự không biết đụng vào đâu rồi”

“Ai, cô gái này, thật là tuổi con nhím. Y phục cũng không phải em bỏ tiền ra, em cãi cọ chuyện này làm gì”

“Tôi…” Chuyện liên quan đến mặt mũi, cô chính là theo bản năng cứu vãn hình tượng thôi

Đang muốn nói gì nữa, chợt nghe âm thanh của cô gái ở bên “Tiểu thư, bạn trai sao? Có muốn đến cho anh ấy xem thử găng tay cô mới xem một chút không?”

Trần Nhược Vũ ngẩng đầu lên nhìn, hỏng bét, đây không phải là người bán quầy chuyên bán đồ bảo dưỡng cho phái nam sao? Mới không chú ý, lại đã bị người ta nhận ra. Hơn nữa cô cùng Mạnh Cổ bị ngộ nhận là đôi tình nhân đi dạo phố rồi

Trần Nhược Vũ cười cười, khoát khoát tay, muốn kéo Mạnh Cổ đi nhanh. Nhưng tiểu thư bán hàng nay nhanh nhẹn tới gần: “Tiên sinh đến xem thử đi, mới vừa rồi bạn gái anh cố ý chọn đồ bảo dưỡng, món đồ này cũng rất tốt, tôi có thể lấy xuống cho anh thử”

Đàn gái không có hứng thú, liền lưu lại nam nhân, tóm lại buôn bán là nhất định phải làm

Trần Nhược Vũ nóng mặt, lúng túng nhìn Mạnh Cổ bị tiểu thư đứng quầy kéo đi. Người này bình thường rất tàn bạo, sao hôm nay bị người ta cướp giật đều không giãy giụa một cái?

Trần Nhược Vũ than thở trong tâm, nhắm mắt đi lên, muốn lôi Mạnh Cổ chạy di. Nhưng tiểu thư bán hàng đã đeo thử găng tay trên tay Mạnh Cổ. Sau đó xoa xoa một lúc, nói không thích mùi vị này. Anh quay đầu hỏi Trần Nhược Vũ: “Em mới vừa xem là cái gì?”

Mặt Trần Nhược Vũ đều xanh, anh còn diễn? Có cần tự nhiên như vậy hay không, thật sự coi là hai người đang dạo phố sao?’

Bên này, tiểu thư bán hàng đã ân cần nói tiếp “A, mới vừa rồi tiểu thư ấy có xem găng tay, bình thường tiên sinh thường dùng găng tay đúng không? Tiên sinh xem thử đi, mặt hàng này có vị rất tự nhiên, mùi dịu, là đặc biệt thiết kế cho bác sĩ nam”

“Như vậy à…” Mạnh Cổ kéo dài âm cuối, còn nhìn Trần Nhược Vũ một cái. Ánh mắt kia khiến Trần Nhược Vũ nghĩ mình đang tự đào hố chôn mình

Cô vô tội! Cô không có ý đồ bất chính nha!

Trần Nhược Vũ nắm lấy tay Mạnh Cổ, quay qua nói chuyện với tiểu thư bán hàng: “Ngại quá, chúng tôi có việc, không có thời gian, lần sau sẽ trở lại xem”

Cô dùng sức kéo Mạnh Cổ đi

Mạnh Cổ bị cô huyên náo cười “Lần sau trở lại?”

“Lời khách sáo, có hiểu lời khách sao là gì không” Trần Nhược Vũ cắn răng nghiến lợi

“Tại sao lại xem găng tay cho bác sĩ nam?”

“Chờ anh thấy phiền, liền đến nơi này tùy tiện xem một chút”

“Sao không xem găng tay cho bác sĩ nữ”

“Sao anh biết tôi không xem? Mỗi quầy tôi đều quét qua một lần” mặt cô đỏ rồi

“Vậy sao?” Mắt anh tươi cười, rõ ràng không tin

Trần Nhược Vũ bị buộc nóng nảy, bật thốt lên “Tư Tư nói muốn tặng anh găng tay, tôi chỉ là đi ngang tùy tiện xem thôi, anh hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều”

“Cô ta muốn tặng găng tay cho tôi?” Mạnh Cổ đứng lại: “Thật đúng là lợi hại, loại quà này người bình thường không nghĩ tới”

Trần Nhược Vũ có chút hối hận vì lỡ miệng, vội vàng bổ sung “Bác sĩ Mạnh, anh coi như không biết chuyện, đừng nói gì với cô ấy, cũng đừng nói gì với y tá a, Tư Tư rất có tâm tư, anh ngàn vạn lần đừng nói khó nghe”

Mạnh Cổ gật đầu: “Được, coi như tôi không biết chuyện này”

Trần Nhược Vũ có chút kinh ngạc khi anh dễ nói chuyện như thế, đây không phải tác phong của của anh. Vừa xác định giữ được bí mật, lại bị Mạnh Cổ lôi trở về “Chúng ta quay lại mua một đôi, em mua cho anh”

Cái gì? Trần Nhược Vũ bị dọa tới mức hai chân mọc rễ, đánh chết cũng không muốn “Tôi xong rồi, sao phải mua cho anh?”

“Như vậy khi Lương Tư Tư đưa cho tôi, tôi liền có thể lấy cái của em ra nói Nhược Vũ đã tặng quà nên không có biện pháp nhận thêm cái nữa. Như vậy chính là trước đó không biết chuyện cô ấy muốn mua, còn có lí do uyển chuyển để cự tuyệt,vậy em hài lòng chưa”

Hài lòng cái quỷ. Trần Nhược Vũ liều mạng lắc đầu

Đây rõ ràng là hãm hại trung lương, khích bác ly gián. Phá hư tình bạn mà.

“Vậy để tránh tình huống xảy ra, chúng ta không cần mua găng tay thay Lương Tư Tư, em cũng cần nghĩ biện pháp khuyên giải cô ta không cần làm việc lỗ mãng khiến người khác ghét” Mạnh Cổ cười lộ ra hàm răng trắng, khiến Trần Nhược Vũ thật nhớ về quá khứ

Con người này sao lại âm hiểm cùng giảo hoạt như thế.

“Tôi sẽ nói chuyện với Tư Tư, không cần mua găng tay đó, bảo đảm nhất định cố gắng khuyên cô ấy”Căn cứ vào đạo nghĩa bạn bè, cô cũng muốn đem diện mạo thật của Phách Vương Long tiên sinh này cho Tư Tư thấy rõ. Nam nhân này thật quá kinh khủng, điều kiện tốt như vậy, nhưng bằng tuổi này vẫn không có đối tượng cũng có nguyên nhân của nó

“Tốt, vậy thì cảm ơn em. Công tác tư tưởng cho Lương Tư Tư tiểu thư mời em làm giúp”

“Được, được, tôi biết rồi”

“Vậy chúng ta đi mua găng tay thôi”

À? Còn mua?

“Tôi thực sự phải mua găng tay, những cái cũ đều đã dùng hết rồi”

Thật hay giả? Trần Nhược Vũ có chút sững sờ

Mạnh Cổ nhìn cô cười như vậy: “Mới vừa rồi em chiếm tiện nghi của tôi, lấy găng tay này coi như bồi thường”

Chiếm tiện nghi? Bồi thường?

Một cái ôm này cũng quá đắt chứ?

Trần Nhược Vũ lại bắt đầu lắc đầu “Tôi không có tiền”

“Tôi có, cho em mượn trước” Mạnh Cổ biểu hiện rất rộng rãi

“Cái nhãn hiệu đó không tốt, không phải anh mới vừa ngại nó hôi sao? Chúng ta đổi cửa hiệu khác, hiện tại cũng muộn, tôi đói bụng rồi, mời anh ăn cơm, khi nào mua sẽ đưa qua cho anh” Cô không muốn tốn một đống tiền đâu

‘Mùi không tốt cũng là bề ngoài, chất lượng găng tay cũng không tệ lắm, vẫn là nên dùng cái này”

Một câu nói đem Trần Nhược Vũ chặn trở lại. Đúng là bại gia chi tử mà, găng tay cũng phải mua đồ đắt tiền như vậy? Nhưng cô kháng nghị không có hiệu quả, cuối cùng vẫn là bị Mạnh Cổ kéo trở về

Toàn bộ hành trình mua găng tay, sắc mặt Trần Nhược Vũ không có chút thay đổi, dù sao cô không bỏ tiền, cũng không có ý định thừa nhận thiếu khoản tiền này. Mạnh Cổ cũng không nhìn sắc mặt cô, cười dẫn cô ra ngoài

“Tốt lắm, kế tiếp là bữa tối. phòng ăn trong vườn hoa kia ở đâu? “ Anh nổ máy, chuẩn bị lên đường

Trần Nhược Vũ thầm liếc anh một cái. Anh không né tránh nhìn lại

“Bác sĩ Mạnh, tôi nợ anh một bữa ăn tối, đúng không?” Cô giơ lên một ngón tay, nhấn mạnh mấy chữ

Mạnh Cổ gật đầu

“Anh lại muốn được thưởng thức phòng ăn với vườn hoa ngọt ngào đúng không?”

Mạnh Cổ lại gật đầu

“Được” Trần Nhược Vũ cũng gật đầu một cái “Lên đường”

Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ tới tiệm bánh mì gần bệnh viện. Mua một túi bánh mì bơ, một túi bánh mì nướng, rồi đến cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh, mua hai chai nước suối

Mạnh Cổ đi theo cô, cuối cùng ngồi xuống trong ghế dài trong đình ở vườn hoa bên cạnh bệnh viện, trong tay bị nhét một cái bánh nhân hỗn hợp, cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt

“Phòng ăn có chim hót, hoa thơm, cảnh sắc mê người?”

“Đúng”

Anh lại nhìn cái bánh bao “Bữa tối ngọt ngào?”

“Đúng” Trần Nhược Vũ đưa tới một chai nước suối “Thức uống cũng rất tốt cho sức khỏe.”

Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, đem nước nhận lấy rồi “Tại sao của tôi là đậu đỏ, của em lại là bánh mì nướng”

“Bác sĩ Mạnh muốn ngọt ngào mà, chỉ cần năm đồng tiền cũng đã cao cấp theo phong cách Châu Âu, xứng với bác sĩ Mạnh. Của tôi là bánh mì nướng số lượng nhiều, tham ăn no bụng, hợp với tôi. Thật ra bánh bao mắc hơn, chỉ là sợ bác sĩ Mạnh ghét bỏ nên mặt nặng mày nhẹ” Trần Nhược Vũ nói xong, đem túi bánh mì nướng mở ra, bắt đầu dùng bữa.

Mạnh Cổ cười: “Trần Nhược Vũ, thật sự tôi nên khen ngợi em”

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”

Mạnh Cổ lộ ra hàm răng trắng bóng “Em thật là keo kiệt đến đáng yêu. Làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Là không có lời nói độc ác nào nữa sao? Trần Nhược Vũ ngậm miếng bánh mì lườm anh một cái

Mạnh Cổ còn cười, mở ra bánh bao đậu đỏ, cũng ăn

Anh không nói chuyện, Trần Nhược Vũ lại bắt đầu cảnh giác. Cô lén nhìn anh vài lần, ai nha, anh lại ăn rất ngon, không phải nói không thích đồ ngọt sao?