Cùng Anh Băng Qua Thiên Hà

Chương 20: Mãi mãi




Tối đến, Thanh Khuê cùng với Thiên gia tới một nhà hàng năm sao tham gia vào đám cưới con gái độc nhất vô nhị của chủ tịch Lương.

Không gian nhà hàng lấp lánh mang tone màu chủ đạo bạch kim, sang trọng bởi lối bày trí theo phong cách hoàng gia cổ điển. Vì Thiên gia với Lương gia có mối quan hệ khá thân thiết nên mặc nhiên bàn của gia đình cô được ngồi gần với sân khấu, cho thấy rõ một điều địa vị của Thiên gia trong buổi tiệc này không hề tầm thường.

Thiên Tử Phong ga lăng kéo ghế cho cô rồi bế cô công chúa nhỏ ngồi vào bàn. Nhìn xung quanh một lượt chỉ toàn thấy khách mời là những doanh nhân nổi tiếng. Một lễ cưới mang đậm nét quyền lực từ trước đến nay cô mới được thấy.

Chư quý quan khách dần dần có mặt đầy đủ. Rất nhanh cũng đã tới giờ lành để lễ cưới bắt đầu.

Cô dâu trong bộ váy cưới lộng lẫy bởi những viên kim cương từ từ cất bước chân vào bên trong, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người có mặt ở trong phòng. Cô dõi mắt nhìn theo cô dâu mãi không dứt cho đến lúc cô dâu và chú rễ đã nắm lấy tay nhau Thanh Khuê vẫn không thể rời mắt được.

Nhìn cô gái đó cô bỗng nhớ bản thân của bảy năm về trước. Ngẫm nghĩ lại không ngờ thời gian đã trôi qua quá nhanh.

Sau khi cô dâu và chú rễ thực hiện đầy đủ những nghi thức cơ bản của đám cưới xong liền xách tay nhau đi qua từng bàn mời rượu. Lúc này, thức ăn cũng mới được phục vụ tận tình dọn lên bàn. Thanh Khuê ngồi gấp thức ăn cho Nguyệt Dung, còn Thiên Tử Phong thì gấp thức ăn cho cô.

Ăn uống no say cô vẫn ngước mắt dõi theo hai nhân vật chính ngày hôm nay. Nụ cười trên môi của hai người họ cô ngồi từ xa cũng có thể cảm nhận được họ đang cảm thấy rất hạnh phúc, bất giác làm cho cô mỉm cười theo lúc nào không hay.

“Em cười gì thế?”

Từ lúc lễ cưới bắt đầu Thiên Tử Phong cứ thấy cô ngồi cười một mình bèn thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi.

“Hai người đó làm cho em nhớ đến chuyện hồi xưa của hai ta.” Thanh Khuê say sưa nhìn hai nhân vật chính ở trước tầm mắt. Vô tình thu hút ánh mắt của anh nhìn theo hướng cô đang nhìn.

“Em có muốn tổ chức đám cưới lại không?” Anh đột ngột hỏi.

Thanh Khuê ngồi bất động sau đó mỉm cười: “Cũng đã bảy năm rồi bây giờ đám cưới lại cho ai xem chứ?”

“Sao em biết không ai đi? Bây giờ, anh với em tổ chức lại đám cưới các đối tác lớn nhỏ của Thiên gia thiệp mời gửi tới tận tay, họ dám không đi sao?”



Thanh Khuê bất ngờ di chuyển mắt qua nhìn anh. Cô cứ nghĩ chuyện này chỉ là anh nói giỡn cho cô vui nhưng nhìn nét mặt của anh nghiêm túc như vậy chắc là không hề muốn đùa giỡn.

Thanh Khuê hạ tầm mắt, lưỡng lự: “Nhưng mà...”

“Em không cần phải suy nghĩ nữa. Mấy năm chung sống em cũng hiểu rõ tính anh rồi đó một khi đã quyết định làm chuyện gì rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

Thiên Tử Phong nghiêm mặt nói rất chắc chắn. Đối diện với sự cố chấp đó của anh cô lại càng không biết nên nói gì.

Nãy giờ hai người nói chuyện mọi người ngồi ở bàn cũng đã nghe thấy hết nhưng họ muốn xem coi phản ứng của cô ra sao trước đã rồi mới lên tiếng xen vào.

Mẹ của anh ngồi đối diện cô, hướng mắt về cả hai, hỏi: “Hai con định tổ chức lại đám cưới à?”

Cô quay sang nhìn bà chưa gì đã bị anh cướp mất lời cô trước.

“Dạ phải. Con định một tháng tới sẽ tổ chức đám cưới ở bãi biển gần nhà của tụi con.”

Thanh Khuê sửng sốt lại quay phắt sang nhìn anh. Chưa gì mà đã tính toán hết thời gian, địa điểm tổ chức lễ cưới rồi. Coi bộ trong chuyện lần này cô không có tiếng nói.

“Mẹ thấy bãi biển đó cũng rất đẹp. Con cứ lo về khâu chuẩn bị những thứ cần thiết cho lễ cưới đi, còn về khâu khách mời cứ để mẹ với An Ngọc lo liệu.”

Hết thật rồi...vậy là cô sẽ phải chuẩn bị làm cô dâu thêm một lần nữa...

...

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Quả thật đây là đám cưới lần thứ hai của cô nhưng cô lại là người thảnh thơi nhất trong Thiên gia. Hầu như những gì xuất hiện trong đám cưới đều do một tay Thiên Tử Phong sắp xếp. Nhìn anh sáng giải quyết công việc ở công ty, về nhà thì tất bật chuẩn bị đám cưới bất giác Thanh Khuê cảm thấy rất hạnh phúc.



Để không phụ công sức của Thiên Tử Phong và mọi người trong Thiên gia. Cứ cách một ngày Thanh Khuê sẽ đi tân trang nhan sắc. Cho đến trước khi ngày cưới diễn ra cô phải trở thành một cô gái xinh đẹp nhất có thể.

...

Thấm thoát ấy vậy mà ngày trọng đại nhất của đời cô cũng đã tới. Thanh Khuê ngồi thẳng lưng trước gương cho thợ trang điểm tập trung chuyên môn makeup. Một lúc sau, ở trước gương cô đã trở thành một cô gái xinh đẹp động lòng người.

Nhìn ngắm bản thân trong gương bất chợt tim cô đập loạn xạ tưởng đâu đã rớt ra ngoài.

“Thiệt tình đây đâu phải là lần đầu tiên mày trở thành cô dâu đâu chứ.”

Cô tự trấn an bản thân nhưng càng trấn an cô lại càng hồi hộp hơn. Dù nói là vậy nhưng đám cưới của bảy năm về trước so với đám cưới lần này quả thật rất khác biệt.

Lúc ấy, cô với anh tới với anh cũng chỉ vì sự cố, hoàn toàn không có tình yêu ở bên trong. Nhưng lần này trải qua bảy năm chung sống cả hai đã có tình cảm với nhau, trong trái tim đã xem đối phương là một nửa không thể thiếu sẽ cùng mình đi đến răng long đầu bạc.

“Mama, bà nội kêu con vô nói với mama là đã tới giờ rồi.”

Nguyệt Dung trong bộ váy màu trắng hoa nhí nhìn vào trông như một thiên thần nhỏ giáng thế. Thanh Khuê triều mến nhìn cô con gái.

Đúng rồi đám cưới lần này còn có sự góp mặt của cô công chúa nhỏ này nữa. Ngoảnh nhìn lại quá khứ thật khiến cho người ta ngỡ ngàng vì mọi thứ đã quá thay đổi ngoài dự đoán.

Cô cầm tay Nguyệt Dung đi ra bãi biển.

Gió biển nhẹ nhàng lướt qua làn da của cô. Trước mặt là cảnh biển tuyệt đẹp từ từ thu gọn vào người đàn ông lịch lãm, điển trai đứng chờ cô bước tới.

Thanh Khuê chưa đi đến nửa đường anh đã nhanh chóng tiến tới, nắm tay cô, cùng cô bước lên sân khấu. Trước sự chứng kiến của toàn thể mọi người cả hai bắt đầu bày tỏ những lời bản thân cất giấu sâu dưới đáy lòng, trao cho nhau lời thề nguyện trăm năm, trao cho nhau chiếc nhẫn cưới và cuối cùng là trao cho nhau nụ hôn nồng cháy.

Tình yêu là một phép màu của tạo hoá, gặp được nhau là duyên, đến với nhau là nợ. Dù cho mở đầu có như thế nào chỉ cần cả hai đều có tình cảm rồi thời gian sẽ chứng minh cho ta thấy mọi thứ ta làm đều xứng đáng