Sau khi quen nhau, chuyến du lịch đầu tiên của bọn họ diễn ra vào cuối tháng mười. Đó là thời điểm nghỉ phép hàng năm của công ty Nam Hạ, cũng là lúc các môn học cuối kỳ ở trường Ninh Bắc tương đối ít. Hai người tranh thủ cùng nhau bay đến Cổ Lãng Tự vào cuối mùa hè và thuê một phòng trọ để ở lại năm ngày sắp tới.
Lúc đến nơi đã là bốn giờ chiều. Ngày hôm ấy thời tiết rất đẹp.
Phòng trọ mà Ninh Bắc thuê nằm bên bờ biển của đảo Cổ Lãng Tự, bên trong có đặt một chiếc giường lớn nằm đối diện với ban công hướng ra biển. Đương nhiên lúc cậu đặt phòng đã nhận được sự đồng ý của Nam Hạ.
Căn phòng ấy chỉ có mỗi một chiếc giường lớn, vậy nên chuyện gì sắp sửa xảy đến, trong lòng Ninh Bắc cũng rất rõ ràng.
Nam Hạ đã nói với cậu rằng, quan điểm của cô là lúc yêu nhau sẽ tùy theo xúc cảm mà chọn thời điểm chín muồi để quan hệ, miễn là có sử dụng biện pháp an toàn. Không cần thiết phải nghe người ta bảo một tháng là quá nhanh, một năm là quá dài, hay trước khi kết hôn thì không bao giờ được làm chuyện đó.
Ấy là quan điểm của cô, và cũng là nguyên tắc mà cô áp dụng vào thực tiễn.
Nhưng nếu như Ninh Bắc có cách nhìn nhận khác, Nam Hạ hoàn toàn bằng lòng ngồi xuống để cùng thảo luận và thương lượng, nhằm đạt được kết quả khiến cả hai đều hài lòng.
Ninh Bắc kiên quyết lựa chọn theo ý Nam Hạ: quan hệ vào lúc tình cảm đã phát triển đủ đầy.
Và giờ đây cậu cảm thấy hiện tại chính là lúc bọn họ đã sẵn sàng để quan hệ.
Suốt một tháng yêu nhau, hầu như mỗi ngày Ninh Bắc đều đến nhà Nam Hạ ăn tối. Cho đến giây cuối cùng của giờ giới nghiêm, cậu mới chạy nước rút 100 mét để trở về ký túc xá.
Những chiếc hôn cùng những lần đụng chạm như cưỡi ngựa xem hoa chẳng có mấy tác dụng an ủi, mà còn chọc cho đám pháo hoa bên trong cậu mỗi lúc một nhiều thêm.
Tuy nhiên, Nam Hạ không hề chủ động tiến xa hơn, Ninh Bắc chỉ đành tém lại. Cho đến lần này khi đặt phòng trọ, cậu đã dè dặt hỏi Nam Hạ rằng: liệu cậu có thể đặt một phòng đôi hay không. Nam Hạ hỏi cậu đã nghĩ kỹ càng chưa, cậu đáp: chỉ cần cô đồng ý thì cậu lúc nào cũng chấp nhận cả.
Nam Hạ trả lời một chữ “OK” trên Wechat.
Đêm hôm đó, Ninh Bắc đã bắn trong giấc mơ.
Vào lúc bốn giờ chiều hơn, Ninh Bắc xách vali đến nhà trọ mà bọn họ đặt trước. Chị chủ nhà đứng ở quầy lễ tân đưa hai người lên lầu.
Vừa đẩy cửa vào là một không gian sạch sẽ và ngăn nắp.
Những viên gạch lát màu xanh nhạt đính vào nửa dưới của bức tường cùng với sàn gỗ trắng xám càng làm tăng thêm phong cách Địa Trung Hải ở đây.
Cửa ban công đã được mở sẵn từ trước. Nam Hạ bước tới, nhìn thấy bên ngoài có một chiếc ghế bành bằng sắt khá to.
Vươn tay vịn vào lan can, cô có thể ngắm nhìn biển trời xanh ngắt nơi xa xa.
Gió biển dìu dịu mang theo làn hơi ẩm ướt bao bọc lấy Nam Hạ. Cô cứ thế thoải mái nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được một luồng nhiệt nóng xông thẳng đến mình.
Nam Hạ chẳng cần mở mắt ra.
Cô xoay người lại với nụ cười trên môi, rồi giơ tay ôm lấy Ninh Bắc.
Có một bàn tay đệm giữa lưng cô và lan can. Nam Hạ ngẩng đầu lên và lặng thầm hôn cậu.
Mái tóc ngắn có phần hơi cứng khẽ chọt vào mặt cô. Nam Hạ đưa tay lên vuốt tóc mái của Ninh Bắc.
Khi cô nhận ra vòng tay ôm cô của người đối diện siết thật chặt cũng là lúc dưỡng khí trong miệng cô đã bị rút hết sạch.
Dừng lại một chốc, Nam Hạ ngước lên nhìn Ninh Bắc.
Ánh mắt cơ hồ ẩm ướt của cậu khiến trái tim Nam Hạ đập loạn cào cào.
Một bàn tay từ từ lần mò xuống bên dưới.
“……Tiểu Bắc.”
Ninh Bắc khắc chế hơi thở gấp gáp của mình, đôi môi cậu hé mở:
“Chị ơi……”
Tấm rèm chắn lại những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn, đồng thời để lại những bóng người mờ mờ ảo ảo bên trong căn phòng.
“Em đã từng hôn chưa?”
Hai mắt hoe hoe đỏ, cậu trả lời một cách khó nhọc:
“Em chưa.”
“Vậy trước tiên hãy vuốt ve trước đã.”
Bàn tay khẽ vươn ra, làn môi tự động áp xuống không cần người chỉ dạy.
Nam Hạ nhìn lên trần và ôm lấy đầu Ninh Bắc trong lòng mình.
Theo sau đó là bóng người chồng chéo lên nhau, đan xen vào nhau để rồi cuối cùng hòa quyện lại làm một.
Ngày đầu tiên bên bờ biển, Nam Hạ đã cảm nhận được triệt để hết thảy sự ẩm ướt và nhiệt huyết của một ngày mùa hạ.
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã sẫm tối rồi, chỉ còn sót lại ánh đèn lờ mờ chiếu rọi từ ngọn hải đăng cách đó không xa.
Nhìn ba chiếc bao trên mặt đất, Nam Hạ không khỏi nhớ đến Ninh Bắc vừa nãy.
Lần đầu tiên chỉ khoảng một vài giây.
Mặc dù đã cố nhịn nhưng cô vẫn không thể không bật cười khe khẽ. Đó không phải là nụ cười chế giễu, mà chỉ đơn giản là vì trông thấy bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác lúc cún nhỏ nhà mình xin lỗi và cố gắng tìm lời giải thích. Song, giây tiếp theo khi lời còn chưa nói hết, cậu đã lại sẵn sàng một lần nữa.
Thế là có lần thứ hai. Và lần thứ ba.
Cậu ra tay chớp nhoáng và đánh bại Nam Hạ triệt để bằng thể lực tuyệt đối của mình.
Ái chà, cún con…
Nam Hạ cong mắt cười ngây ngốc.
Nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng mình, cô liền nhận ra Ninh Bắc đã áp sát từ sau lưng.
Nửa ngày trời không thấy cậu nói chuyện.
Song, đôi bàn tay cậu lại vòng ra phía trước ôm lấy bụng dưới của Nam Hạ. Mọi thứ diễn ra chẳng khác gì bản năng.
Ninh Bắc liếm tấm lưng của Nam Hạ.
Trời ạ! Cô tự cảm khái trong lòng.
Bàn tay cấu chặt ga trải giường, Nam Hạ có thể cảm nhận cơ thể mình đang không ngừng run rẩy.
Vào thời điểm lý trí mất kiểm soát, cô lại một lần nữa thể nghiệm sâu sắc sức mạnh của cậu em trai.
Lần thứ hai Nam Hạ tỉnh dậy là do Ninh Bắc đánh thức.
Cậu đã mặc xong quần áo rồi, giờ đang ngồi xổm bên giường và hôn lên chóp mũi của Nam Hạ.
“Chị ơi.” Cậu khẽ gọi.
Nam Hạ vừa chậm rãi mở mắt ra, liền nghe thấy câu hỏi của cậu:
“Chị ơi, em biểu hiện có tốt hay không?”
Vành tai Nam Hạ lập tức đỏ bừng. Cô kéo chăn bông qua khỏi vai để che nửa mặt dưới, đồng thời im lặng không đáp lời.
Ninh Bắc cười tự mãn rồi lại hỏi tiếp:
“Chị ơi, chị có sướng không? Có chỗ nào làm chị đau khiến chị không thích hay không?”
Giờ phút này, Nam Hạ đã che kín toàn bộ khuôn mặt của mình.
Sao trong chăn bông lại nóng đến vậy nhỉ? Sao hơi thở của cô cũng nóng hầm hập không thôi?
Giây kế tiếp, Nam Hạ liền nhận ra mắt cá chân đang lộ ra khỏi chăn của mình đang bị người ta mân mê.
Cô hé chăn bông ra nhìn, liền trông thấy Ninh Bắc cúi đầu hôn lên chân cô.
Máu nóng dồn thẳng lên não ngay tức khắc. Theo bản năng, cô lập tức rút chân về.
Song, Nam Hạ lại nghe thấy Ninh Bắc thỏ thẻ:
“Chị ơi, chị đẹp quá!”
Nam Hạ nhất thời không thể thoát ra ngay được.
“Chỗ nào cũng đẹp! Mặt cũng đẹp, tóc cũng đẹp, tay cũng đẹp, bụng cũng đẹp, chân cũng đẹp, thậm chí là ngón chân cũng đẹp.”
“Ninh Bắc, em……”
Trái tim Nam Hạ đập nhanh như trống bỏi. Cô không biết phải nói gì để ngăn cậu lại.
Lúc này, Ninh Bắc mới chịu thả lỏng cổ chân cô ra, rồi giúp cô nhét nó lại vào trong chăn bông. Một lần nữa, cậu tựa vào đầu giường và hỏi:
“Chị ơi, chị nghỉ ngơi đã chưa? Đã rồi thì tụi mình đi ăn cơm nhé.”
Nam Hạ vừa xấu hổ vừa tức cười. Cô thuận chân đá cậu một cái.
Ninh Bắc mím môi nhoẻn miệng cười rồi bế Nam Hạ lên, ôm cô vào lòng.
Buổi tối dọn dẹp xong, hai người mang theo ít đồ ra ngoài đi bộ.
Theo kế hoạch, Ninh Bắc chọn một nhà hàng hải sản. Lần theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng hai người họ cũng đi đến một ngôi biệt thự. Đẩy cổng bước vào mới biết hóa ra đây chính là nhà hàng hải sản.
Những món mà nhà hàng có thể cung cấp thực không nhiều, nhưng hương vị của món ăn nào bọn họ gọi cũng đều rất tươi ngon. Đồ ăn không cần thêm nhiều gia vị, nhưng vị ngọt thịt của những nguyên liệu tươi sống cũng đủ kích thích và khuếch đại vị giác rồi.
Sau khi ăn uống thỏa thuê, hai người đi dạo dọc theo những con hẻm nhỏ trên đảo Cổ Lãng Tự. Thay vì chọn những địa điểm hút khách nổi tiếng trên mạng, Ninh Bắc nắm tay Nam Hạ tản bộ ở những nơi mà người dân địa phương sinh sống.
Những viên gạch ngói đỏ rực ban ngày giờ trở nên trầm tĩnh hơn dưới bầu trời đêm. Con đường lát đá xanh đen dưới chân lắng xuống hết thảy mọi tiếng động huyên náo ồn ào.
Thỉnh thoảng có làn gió mát lướt qua mái tóc của Nam hạ, ngoài ra thì không còn một âm thanh nào nữa.
Trong lòng buông lỏng mọi bộn bề, Nam Hạ thoải mái nhắm mắt lại…
…Yên tâm để mặc cho Ninh Bắc kéo tay mình hướng về phía trước.
“Chị ơi.” Ninh Bắc đột nhiên dừng lại và cất tiếng.
Lúc này, Nam Hạ mới mở mắt ra.
Trong đêm trăng hư ảo, ngũ quan trên gương mặt Ninh Bắc không mấy rõ ràng. Song, đôi mắt cậu như một mặt hồ phản chiếu bóng trăng sáng rực, lấp lánh những tia sáng trong veo.
Nam Hạ nhìn bậc thềm cao hơn lối đi bên cạnh Ninh Bắc. Cô thuận đà vịn tay cậu bước lên.
“Sao cơ?”
Lúc này thấy mình đã cao ngang Ninh Bắc rồi, cô bèn mỉm cười chúm chím.
Ninh Bắc cũng bật cười. Cậu ôm lấy hai bên má của Nam Hạ và nhẹ giọng hỏi:
“Chị ơi, chị có muốn được ôm không?”
Nam Hạ ngây ngốc:
“Ôm như thế nào?”
“Vừa ôm vừa đi đường.” Ninh Bắc đáp.
Ánh mắt Nam Hạ toát lên vẻ do dự, trên gương mặt cô nở một nụ cười đầy lo lắng cùng chờ mong.
“Vừa ôm vừa đi là như thế nào?”
Ninh Bắc mím môi cười khẽ:
“Thử là biết ngay thôi.”
Dứt lời, cậu liền bế cô lên bằng tư thế bế công chúa.
Nam Hạ vội vã ôm lấy cổ cậu để ổn định cơ thể. Giọng nói cô mỗi lúc một lớn hơn:
“Hay là thôi đi Ninh Bắc?”
Ninh Bắc bật cười thành tiếng.
Trong màn đêm yên tĩnh, thanh âm cậu tựa một hồi chuông ngân lảnh lót lan tỏa vào không gian.
Tiếp theo đó, bóng người cao lớn vụt chạy về phía đầu còn lại của con hẻm.
Tiếng gió rít quét qua tai Nam Hạ. Ninh Bắc bỗng trở thành sự tồn tại duy nhất mà cô có thể dựa vào.
Nhịp tim cô đập nhanh đến cuồng loạn, còn mái tóc tung bay theo gió thốc theo mỗi bước chạy của Ninh Bắc. Nam Hạ cười giòn tan một cách mất khống chế. Tay vẫn giữ cổ cậu thật chặt, cô hét lên thật to:
“NINH BẮC, CẨN THẬN MỘT CHÚT!”
Tiếng cười của Ninh Bắc càng lớn hơn. Giây phút cúi đầu xuống, cậu vững vàng hôn lên môi Nam Hạ…
…Rồi lại liều mạng chạy thật nhanh.
Đôi chân như lướt, cưỡi trên ngọn gió đêm vô hình, Ninh Bắc đưa Nam Hạ tiến vào thật sâu trong đêm tối.
Tiếng cười văng vẳng hòa cùng tiếng la hét và tiếng thở dốc được phóng đại cực hạn trong một đêm mùa hè. Có lẽ Nam Hạ mãi mãi không bao giờ quên được khoảnh khắc được rong ruổi cùng cậu theo cơn gió heo may.
Toàn bộ nhịp tim, mạch đập và hơi thở đều chân thật vô cùng. Hết thảy những chiếc hôn, những cái ôm và những tiếng cười đều không phải một giấc mộng.
Nam Hạ nhắm mắt lại, vùi mình trong lồng ngực của chàng trai.
Cô sẽ đi theo cún con của mình. Bất kể đường đi. Bất kể ngày về.
Ngày cuối cùng ở Cổ Lãng Tự, Nam Hạ và Ninh Bắc đã dành một buổi chiều bên trong một hiệu sách.
Nam Hạ ngồi ở khu vực đọc còn Ninh Bắc thì đi loanh quanh cửa hiệu.
Nắng chiều chiếu xuyên qua ô cửa sổ. Đối diện quầy thu ngân là một bức tường được dán đầy những thông điệp kèm lời chúc phúc. Ninh Bắc dừng chân để đọc kỹ nội dung trên đó.
Đa số là những lời nhắn nhủ của những cặp đôi yêu nhau, nào là tình cảm sắt son, nào là những cái tên dài thườn thượt. Một số người cũng viết về những cảm ngộ nhân sinh có dài có ngắn, nhưng chủ yếu là liên quan đến tình yêu.
Vốn dĩ Ninh Bắc cũng không phải một người có tính cách nghệ sĩ dị thường. Thế nhưng lúc nghiêng đầu nhìn về phía Nam Hạ đang ngồi an tĩnh đọc sách, cậu bỗng nhớ lại khoảng thời gian năm ngày bên nhau mà cả đời này cậu cũng sẽ không tài nào quên được. Một nỗi buồn chợt len lỏi từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn cậu, không vì bất cứ lý do gì.
Cậu không thể giải thích được vì sao cậu lại có cảm giác muốn khóc, mặc dù hai người bọn họ vẫn đang tốt đẹp cực kỳ.
Đi về phía quầy thu ngân, Ninh Bắc hỏi xin một tờ giấy ghi chú màu vàng cùng một cây bút viết.
Đứng trước bức tường thông điệp, Ninh Bắc lại chuyển dời sự chú ý sang Nam Hạ.
Nó giống như rút ra dũng khí để viết nên tình cảm đã ấp ủ bấy lâu nay.
Vậy nên, cậu bèn cúi đầu và viết xuống một dòng chữ ngay ngắn trên giấy ghi chú:
“Cún con chỉ có một mùa hạ.”Đây có lẽ là lời hứa của Ninh Bắc với Nam Hạ. Vĩnh viễn trong lòng cậu chỉ có một mình chị mà thôi.
Dù vậy, cậu cũng không mong cầu sự hồi đáp và cam kết tương tự từ phía Nam Hạ.
Đặt bút trở lại ống đựng bút, Ninh Bắc dán tờ giấy ghi chú vào giữa mớ lời chúc như cánh rừng bao la bạt ngàn.
Rồi cậu lùi về đằng xa, nhìn nó một lần sau cuối…
…Sau đó xoay người rời đi.
Nam Hạ đã đọc sách được một lúc lâu trong cửa hiệu. Thấy trời cũng đã chập choạng tối, cô bèn đóng quyển sách lại, rồi đi chọn thêm hai quyển nữa. Ninh Bắc muốn ra quầy trả tiền giúp cô, Nam Hạ cũng đi theo sau cậu.
Sau khi chọn thêm một vài tấm bưu thiếp ở quầy thu ngân, Ninh Bắc gộp chung hóa đơn lại để thanh toán một lần.
Lúc xoay người lại, cậu liền trông thấy Nam Hạ vừa đặt bút xuống bên cạnh bức tường thông điệp.
Trái tim cậu lập tức treo lơ lửng. Mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc lắng xuống với tốc độ ánh sáng. Trong mắt cậu giờ chỉ còn lại dáng hình của cô.
Ninh Bắc chậm rãi đi đến bên cạnh Nam Hạ với chiếc túi đựng sách trong tay. Vừa ngẩng lên thì ập vào mắt cậu là một dòng chữ đẹp đẽ được viết ngay bên dưới dòng chữ ban chiều cậu vừa mới viết.
Trong phút chốc, nước mắt cậu đã ngân ngấn. Dù tầm nhìn có mờ đến đâu, cậu vẫn đọc được rõ ràng.
Bên dưới hàng chữ
“Cún con chỉ có một mùa hạ”, Nam Hạ đã viết thật tỉ mỉ:
“Ngày hạ cũng chỉ có một chú cún con.”Thời khắc này, tất cả mọi lời nói đều thật dư thừa. Chỉ cần một ánh nhìn, hết thảy những tình cảm chất chứa trong lòng đều được tỏ rõ.
Ninh Bắc buông bàn tay phải, chiếc túi ni lông đựng sách liền rơi bộp xuống đất.
Cậu tiến lên hai bước, cúi đầu và ôm lấy má Nam Hạ.
Chiếc hôn đến thật tự nhiên, chẳng cần phải kiêng dè.
Ánh hoàng hôn ấm áp bao bọc cơ thể hai người. Mùa hạ của cún con vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Đây là một câu chuyện lãng mạn giữa một chú cún và mùa hạ của mình, cũng là tình cảm trung thành của chú đối với mùa hạ.
Nam Hạ khẽ hôn những giọt lệ nơi khóe mắt của cậu. Cô nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta về nhà thôi nào, cún con ơi.”
Ninh Bắc cũng gật đầu:
“Mình về nhà thôi, chị.”
Đôi bàn tay đan vào nhau thật chặt, Nam Hạ không còn thấy đau như lúc trước nữa.
Kim đồng hồ vẫn không ngừng quay. Bốn mùa xuân hạ thu đông vẫn tuần hoàn. Nhưng chưa ai từng dừng chân lại.
Mà những người yêu nhau đã sớm nắm chặt bàn tay, rồi sau đó mất hút trong một đêm mùa hạ vĩnh hằng, dọc theo con ngõ lát đá xanh đầy lặng lẽ.
[HẾT]