Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 188: Tiếng gầm phẫn nộ của sư tử (P2)




Từ khi gia nhập vào thương đội, Hồ Mị Nhi đều cẩn thận theo sát Nguyệt Sư không dám rời xa, bởi vì ánh mắt của những người chung quanh làm nàng cảm thấy sợ hãi và bất an.

Nguyệt Sư vỗ nhè nhẹ tay Hồ Mị Nhi. Nguyệt Sư cảm nhận được sự căng thẳng của Hồ Mị Nhi, nhưng lại không biết làm cách nào để an ủi nàng.

Hồ tộc là một chủng tộc rất mẫn cảm, trực giác của các nàng thường chính xác lạ lùng. Mà lúc này, Hồ Mị Nhi lại cảm thấy nguy hiểm, cho nên nàng không dám rời xa Nguyệt Sư nửa bước, cứ bám sát bên người Nguyệt Sư.

- Ha ha, nhóc mệt chưa vậy? Giờ cũng trưa rồi, tới chỗ đám cây đằng trước nghỉ một chút vậy.

Đoàn trưởng cười cười với Nguyệt Sư, sau đó quay lại nói to với thương đội và lính đánh thuê của mình đến nghỉ tại đám cây cối đằng trước.

- Ôi, mệt gần chết luôn.

Nguyệt Sư cười nói, tuy ngồi trên lưng 'thú đà la' nhưng đi suốt một đoạn đường dài cũng làm Nguyệt Sư cảm thấy mệt mỏi.

- Ha ha, nhóc lần đầu đi xa nhà hả.

Đoàn trưởng quay đầu cười nói:

- Đường còn dài lắm, nhóc phải cố lên đi.

- Dạ!

Nguyệt Sư gật gật đầu.

Đi tới tán cây phía trước, mọi người đều dừng lại sau đó thương đội cùng với sự trợ giúp của lính đánh thuê bắt đầu bốc dỡ hàng hóa, hạ trại.

Làm xong, mọi người bắt đầu nấu cơm tại chỗ, chuẩn bị bữa trưa.

Nhóm được mấy đống lửa xong, mấy tay lính đánh thuê lấy ra đủ loại thịt bắt đầu nướng. Còn có mấy tên lấy hẳn chai rượu mang theo người ra. Rượu và thịt vĩnh viễn là thứ mà lính đánh thuê không thể thiếu.

- Nhóc, muốn làm một tí không?

Đang ngồi bên đống lửa uống rượu, đoàn trưởng nâng bình rượu của mình lên nói với Nguyệt Sư.

- Dạ không.

Nguyệt Sư khẽ lắc đầu, tuy râu của cậu dài nhưng vẫn chỉ là baby thôi.

- Đoàn trưởng nè, nó chỉ là thằng nhóc thôi. Sao lại mời nó uống rượu chứ?!

Ngồi bên cạnh đoàn trưởng, thủ lĩnh thương đội cười nói. Vị thủ lĩnh này tầm 30 tuổi, vừa nhìn tướng mạo của hắn đủ biết đây là một người sành sỏi, đối xử với mọi người rất khôn khéo.

- Khà khà.

Vị đoàn trưởng lúc này mới nhớ ra Nguyệt Sư chỉ là một đứa trẻ liền cười ngượng, sau đó bắt đầu chén tạc chén thù với đám người xung quanh.

Uống rượu bát lớn, ăn miếng thịt to. Đây là lính đánh thuê. Cuộc sống của bọn họ tuy rằng có phần thô lỗ, nhưng lại khiến mọi người có cảm giác phóng khoáng. Nguyệt Sư nhìn đám lính đánh thuê này, tự đáy lòng nó cảm thấy rất thích cuộc sống phóng khoáng như vậy.

- Để mọi người chờ lâu rồi. Bữa trưa đến đây.

Lúc này, đầu bếp mang một cái nồi lớn tới. Trong nồi là thức ăn chính của lính đánh thuê, thịt nướng chỉ là đồ ăn lót dạ rồi trước khi ăn cơm mà thôi.

Trong lúc mọi người ăn uống, Nguyệt Sư với Hồ Mị Nhi đều vẫn ngồi trên 'thú đà la' mà không xuống. Không phải Nguyệt Sư không đói, mà do dạo này toàn ăn đồ của ‘đầu bếp’ Cao Lôi Hoa nấu nên mấy món ăn của họ nhìn là nuốt không trôi rồi.

Chẳng qua, trước lúc đi, Nguyệt Sư cũng mang đầy thức ăn trong bao tay không gian rồi. Cho nên lúc này Nguyệt Sư với Hồ Mị Nhi bắt đầu hưởng thụ những đồ ăn mang theo.

- Xem ra đúng là công tử nhà giàu rồi.

Bên một đống lửa cách đó không xa, một tay lính đánh thuê đang bưng bát cơm nhìn Nguyệt Sư cười khẩy. Các đồ vật không gian trên đại lục tuy rằng không phải quý cho lắm, nhưng nhà bình thường cũng khó có thể mua được.

Hơn nữa, việc Nguyệt Sư không ngồi ăn cùng với mọi người làm mấy tay lính đánh thuê xếp Nguyệt Sư vào loại công tử bột.

- Nếu là con ông cháu cha thì phải xử đẹp, không để lại dấu vết.

Một gã bên bếp lửa âm hiểm nói, gã là tay cung thủ mới đầu gặp Nguyệt Sư, lúc này gã nhỏ giọng nói với mấy tên bên cạnh:

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Tránh cho gia tộc nó tìm đến mình.

- Đúng vậy, không còn cách nào hơn.

Vài tên nhìn Nguyệt Sư cười ha hả nói.

Ngồi đối diện Nguyệt Sư, đang ăn đột nhiên Hồ Mị Nhi run cả người, cái cảm giác bất an lại càng lúc càng mạnh hơn, Hồ Mị Nhi ngẩng đầu nhìn xung quanh lo lắng.

- Sao vậy? Hồ Mị Nhi?

Nguyệt Sư thấy Hồ Mị Nhi cứ nhìn xung quanh thì nghi hoặc hỏi.

- Không biết nữa. Cảm thấy không ổn, giống như có gì đó chuẩn bị xảy ra.

Hồ Mị Nhi nói nhỏ với Nguyệt Sư.

- Yên tâm. Yên tâm đi. Cho dù có chuyện cũng đã có ta ở đây.

Nguyệt Sư vỗ vỗ ngực cam đoan.

- Vâng.

Hồ Mị Nhi gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu nhai đồ ăn.

************.

- Gần đến lúc rồi.

Ngồi bên bếp lửa, tay cung thủ thấp giọng nói với mười một vị ‘hảo huynh đệ’ của mình.

- Nhanh thôi, thuốc gần ngấm rồi.

Một gã đạo tặc ngồi cạnh tên cung thủ cười dâm:

- Thuốc này của ta, tuyệt đối không có vấn đề. Hãy chờ xem, ‘hàng’ chuẩn bị phát huy tác dụng rồi đó.

- Hắc hắc, hợp tác vui vẻ.

Tay cung thủ cười ha hả.

- ‘Hàng’ ngấm rồi!

Gã đạo tặc kia cũng cười ha hả, sau đó cùng mười một vị ‘hảo huynh đệ’ nhìn những người khác trong đoàn lính đánh thuê.

- Sao lại thế này, ta chóng mặt quá?!

Ở đó, một gã đang chuẩn bị ngoặm một miếng thịt nướng trên tay thì đột nhiên kêu lên. Vừa dứt lời, hắn liền ngã vật xuống đất bất tỉnh nhân sự.

- Joseph, ngươi bị sao vậy?

Một vị bằng hữu của gã lính đánh thuê vừa ngất xỉu vội vàng chạy lại, nhưng mới chạy nửa chừng thì hắn cũng đổ ầm xuống.

- Ta, ta…

Lại có người ngã xuống.

Ngay sau đó, tiếng người ngã vật xuống đất vang lên liên tục. Trong nháy mắt, toàn bộ lính đánh thuê đều đo đất, ngoại trừ vị đoàn trưởng đang còn ngồi.

- Không ổn! Trong cơm có độc! Yaahh!

Đoàn trưởng nhíu mày rồi quát to một tiếng, đấu khí hoàng kim bùng lên. Đoàn trưởng là một tay kiếm sĩ hoàng kim bậc năm. Trong mắt nhân loại thì rất là cường đại.

- Sao lại thế này!

Nguyệt Sư nghi hoặc nhìn cả đoàn người, thấy đoàn trưởng vận đấu khí liền nói:

- Đoàn trưởng, xảy ra chuyện gì?

- Nguyệt Sư, chạy mau đi.

Đoàn trưởng nhíu mày nói:

- Thức ăn đã bị người bỏ độc, không biết là ai làm. Lần này gặp phiền phức to rồi.

- Ha ha ha ha!

Nhìn mọi người hôn mê, mười hai tên nhóm cung thủ giả làm ‘sâu đo’ cũng chậm rãi đứng lên. Bọn chúng từ từ siết chặt vòng vây Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi.

- Các ngươi?!

Đoàn trưởng nhíu mày:

- Là các ngươi hạ độc?

- Đoàn trưởng, xin lỗi. Vì tài lộ, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy.

Tay cung thủ nhìn hồ nữ sau lưng Nguyệt Sư cười dâm đãng:

- Một con hồ nữ, đủ cho anh em chúng tôi ăn uống no say nửa đời người còn lại rồi. Chúng tôi không thể không làm.

- Vì tiền mà các ngươi hạ độc chính những người anh em của mình sao?!

Đoàn trưởng giận dữ hét.

- Yên tâm đi, đoàn trưởng. Thuốc của ta chỉ làm các anh em ngất thôi.

Tên đạo tặc kia xoay xoay con dao găm trên tay nói:

- Bớt nói nhảm đi, việc chính là nhanh nhanh giải quyết thằng nhóc với con hồ nữ đó đã. Tránh đêm dài lắm mộng.

Gã đạo tặc vừa nói, mười hai tên lập tức di chuyển, nhanh chóng vây quanh Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi.

Nguyệt Sư lạnh lùng nhìn đám người này. Tay đã đặt lên thanh trường kiếm đeo bên hông, nhưng trong lòng thầm kêu khổ. Mặc dù nhân số không đông, nhưng ai cũng uy mãnh. Trình độ mười hai tên này cũng tương đương với cấp Bạch Ngân.

- Lên!

Tay cung thủ kéo trường cung bắn một mũi tên nhằm vào Nguyệt Sư. Mười một tên còn lại ngay sau đó cùng xông vọt về hướng Nguyệt Sư.

- AAA!

Lúc này, vị đoàn trưởng rống lên như hổ gầm, đấu khí hoàng kim tăng vọt. Tiếng leng keng vâng lên, thân ảnh vị đội trưởng hiện ra trước mặt Nguyệt Sư, cầm đại kiếm vung mạnh mẽ, chặn thế công của mười một người đồng thời đẩy lùi chúng.

Còn mũi tên kia cũng bị trường kiếm của Nguyệt Sư cản được. Thực lực của Nguyệt Sư là cấp Bạch Ngân! Mấy đứa nhỏ nhà Cao Lôi Hoa đều là thiên tài, mới hơn mười tuổi đầu đã đạt tới cấp độ Bạch Ngân. Hơn nữa con gái lớn Nguyệt Nhị còn có dấu hiệu đột phá.

- Phù phù!

Vị đoàn trưởng đỡ thế công của mười một người xong thì thở hổn hển, hai mắt nhìn vào mười hai người, sự phẫn nộ trong mắt thì khỏi phải nói.

- Đoàn trưởng, sao ngài lại che chở cho người ngoài chứ, cần gì phải vậy?

Tay cung thủ khuyên bảo. Đi theo đoàn đội lâu, bọn họ cũng biết rõ thực lực cao cường của Hoàng Kim kiếm sĩ, nếu bình thường thì cho dù mười hai người xông lên cũng không có một phần thắng. Chẳng qua, hôm nay thì khác, đoàn trưởng trúng thuốc rồi.

- Phù, phù, người ngoài?

Vị đoàn trưởng cười phá lên:

- Nó không phải là người ngoài của ta. Các ngươi còn nhớ rõ tên ta chứ?!

- Tên của đoàn trưởng là Lai Nhân Bố Lỗ Tư.

Mười hai người cùng đáp.

- Đúng vậy, là Lai Nhân Bố Lỗ Tư.

Vị đoàn trưởng khẽ thở dài một tiếng:

- Lai Nhân là họ của ta, cũng là chủng tộc vinh quang của ta. Grào!

Ông hét lớn lên. Bùm! Một luồng năng lượng cuồng bạo tạo thành luồng khí lưu xoay quanh bên trên vị đoàn trưởng. Ngay sau đó, cơ thể vị đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư này căng phồng lên như bơm dầy khí, mái tóc vàng cũng xõa tung ra. Bùm! Lại một tiếng nổ nữa, năng lượng đấu khí trên người Bố Lỗ Tư nổ mạnh làm cản trở tầm nhìn mọi người.

Ngay sau đó, một nam nhân mang theo những đặc thù của sư tử xuất hiện trước mặt mọi người, tóc dài màu vàng cùng với bờm sư tử, răng nanh sắc bén, cơ thể tràn đầy tính cuồng bạo, những điều này đều nói lên thân phận của vị đoàn trưởng đáng kính. Một thú nhân cuồng hóa, một cỗ máy giết người!

- Tộc Sư tử, Lai Nhân Bố Lỗ Tư!

Đoàn trưởng Bố Lỗ Tư ngẩng đầu cao ngạo lên gầm. Thú tộc cuồng hóa mà vẫn còn lý trí. Đây là đặc trưng của thú nhân bậc cao!

- Vương tộc của Thú tộc, tộc Sư tử!

Mười hai vị ‘hảo huynh đệ’ nhìn trạng thái thú nhân của đoàn trưởng mà sửng sốt. Đoàn trưởng Bố Lỗ Tư của bọn họ không ngờ lại là thú nhân cuồng chiến sĩ. Phải biết rằng lúc bình thường đoàn trưởng đã là Hoàng Kim kiếm sĩ đỉnh phong, bây giờ lại là Lai nhân cuồng hóa thì chí ít cũng đạt đến Đại Kiếm Sư cấp sáu!

- Liều mạng, dù sao hắn cũng đã trúng độc, không kiên trì được lâu đâu!

Vẻ hung ác hiện lên trong mắt tay cung thủ, sau đó hắn nâng cung lên bắn một mũi tên lên nhằm vào Lai Nhân Bố Lỗ Tư, mục tiêu là trái tim của ông. Mũi tên lóe lên ánh lục quang, hiển nhiên là đã tẩm kịch độc! Tay cung thủ này quyết hạ độc thủ!

Mười một người kia thấy tay cung thủ ra tay thì nhanh chóng siết chặt vũ khí chém vào những chỗ hiểm trên người Bố Lỗ Tư. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mười hai gã này đã đi với nhau thì sao có kẻ nào là lương thiện chứ?

Vũ khí của mười hai người cứ nhè tới những vị trí mà Bố Lỗ Tư khó phòng thủ đâm chém.

- Ha ha, come on baby, come on baby …!

Bố Lỗ Tư cười lớn một tiếng, đối mặt với mười một gã đánh thuê này ông vẫn không chút hoang mang, giơ đại kiếm lên, miệng khẽ niệm:

- Thú thần cùng tồn tại với ta!

Đợi đến khi mười một người xông đến trước mặt, ông mới hét lớn một tiếng, tay cầm trường kiếm vẽ thành một vòng tròn, một hơi chặn luôn thế công của mười một thanh kiếm.

Cấp bậc Kiếm Sư với Bạch Ngân đúng là chênh lệch rất lớn, cho dù là mười một người vẫn không đỡ được kiếm phong của Bố Lỗ Tư! Mười một người hoàn toàn bị sức mạnh của Bố Lỗ Tư đẩy bật ra sau!

Nhưng vào lúc này, mũi tên mà tay cung thủ bắn ra cũng bay đến nơi. Mũi tên kịch độc cắm trúng ngay đùi của Bố Lỗ Tư.

- Hống!

Hai mắt Bố Lỗ Tư đỏ lên, thú nhân sau khi cuồng hóa thì gặp máu càng điên cuồng lên!

Bố Lỗ Tư tấn công như điên.

- Nạp mạng đi!

Bố Lỗ Tư hét lớn một tiếng, phóng mạnh thanh đại kiếm về phía gã cung thủ đằng xa! Đồng thời Bố Lỗ Tư cũng phóng theo thanh đại kiếm.

- Hắc hắc!

Gã cung thủ thấy Bố Lỗ Tư lao về mình cũng không thèm né tránh mà chỉ cười âm hiểm. Kịch độc mà gã bôi trên mũi tên đâu phải hàng lởm. Cho dù Bố Lỗ Tư có là thú nhân dũng mãnh đi chăng nữa thì cũng không thể chống đỡ được bao lâu!

- Choang!

Tay cung thủ giơ trường cung lên đỡ đại kiếm của Bố Lỗ Tư. Nhưng sức mạnh từ thanh đại kiếm cũng chấn bay gã ra xa rồi ngã mạnh xuống đất.

Nhưng khi gã nhìn thấy Bố Lỗ Tư thì lại bật cười!

- Hự!

Quả nhiên không ngoài dự tính của gã, Bố Lỗ Tư đang lao về phía gã thì… Phịch! Một tiếng đổ nhào xuống.

- Ha ha!

Tay cung thủ đứng lên, rồi rút đoản kiếm bên hông ra:

- Chỉ biết dùng thân thể mà không biết xài đầu óc, cái đồ tứ chi phát triển mà óc quả nho, cho dù ngươi có năng lực của Đại Kiếm Sư thì đã sao?!

Tay cung thủ giơ cao thanh kiếm rồi đâm mạnh xuống Bố Lỗ Tư đang nằm trên mặt đất!

Mắt Nguyệt Sư đỏ lên. Mọi việc phát sinh quá nhanh, Nguyệt Sư còn chưa có thời gian để phản ứng.

Chờ lúc Nguyệt Sư phản ứng thì tay cung thủ đã chém xuống Bố Lỗ Tư!

- Ahhhhhh!!!!!!!

Hai mắt Nguyệt Sư long lên sòng sọc, cậu bé ngẩng đầu lên rống to. Sau đó không thèm nghĩ ngợi gì thêm, rút trường kiếm bên hông xông thẳng tới tay cung thủ …