"Thẩm Tố hôm nay mày có phải gấp gáp chạy về nhà nữa không?"
Từ Viện Sơ ngồi trong quán cafe nhìn bạn tốt dò hỏi, lần nào ra ngoài cậu ta cũng vội vàng lúc cô đang cao hứng kể chuyện thì điện thoại của Thẩm Tố lại kêu lên, sau đó liền mất tích.
"Hôm nay tao gửi con cho bà ngoại mày yên tâm." Thẩm Tố đang cầm cốc nước lên miệng uống, nghe thấy lời này của Viện Sơ trên môi nở nụ cười ái ngại, lấy chồng xong cô mới biết cuộc sống hôn nhân thật phức tạp, giờ chỉ ước giống như Từ Viện Sơ được thỏa mái bay bổng.
"Tao mà thấy mày bỏ con giữa chợ một lần nữa, tao nghỉ chơi với mày luôn."
Có mỗi một đứa bạn thân mà chẳng ra sao Từ Viện Sơ chu môi nhìn ra bên ngoài đường, chợt nhìn thấy bóng người khá quen phía bên kia đường, anh ta không ai khác chính là kẻ thù mới trong tiềm thức của cô, nhớ tới lương tháng này của mình đôi mắt khẽ nhíu lại.
"Này Viện Sơ mày đi đâu vậy?" Thẩm Tố thấy Viện Sơ tự nhiên chạy nhanh ra ngoài khó hiểu gọi theo đằng sau.
"Mày chờ tao một tí, tao đi làm chuyện lớn." Từ Viện Sơ nói xong, khom người chạy tới tiếp cận mục tiêu là chiếc xe vắng chủ của Uông Dạ, đang cô đơn đứng một mình, trong tay cô cằm sẵn son môi nở nụ cười đắc ý liếc nhìn xung quanh xem có ai không, sau đó bắt đầu công cuộc làm họa sĩ của mình.
Nhìn tác phẩm của mình, cô không ngừng hài lòng vỗ tay tán thưởng, rồi rút lui, yên vị ngồi ở trong quán, ánh mắt cô luôn hướng về chiếc xe kia chờ xem phản ứng của chủ nhân nó.
Uông Dạ đi vào bên trong quán mới vài phút mua cốc cafe nóng, không ngờ vừa đi ra đã nhìn thấy trên xe mình bị người khác vẽ bậy lên, anh đến gần sờ lên vết sơn kia xem thử mới biết là son môi, quay người khắp nơi tìm kiếm xem người nào khả nghi đi làm cái trò trẻ con này với mình.
Từ Viện Sơ từ đằng xa miệng cười vui vẻ không khép lại được, thù này coi như cô đã trả xong chỉ tiếc cái thỏi son môi của mình chưa dùng được bao lâu đã phải vứt đi.
"Này Viện Sơ mày vừa ra ngoài nhặt tiền rơi đấy à?" Thẩm Tố nhìn nụ cười trên môi người đối diện, không hiểu tại sao cậu ta bỗng nhiên vui tới vậy.
"Còn hơn nhặt được tiền."
Thấy anh ta không vui, chính là hạnh phúc của cô, người đàn ông từ trên trời rơi xuống này muốn đấu với cô sao, anh ta chưa đủ phẩm hạnh đó.
...
"Viện Sơ lên phòng sếp tổng có việc."
"Chị JeLy là việc gì đấy ạ?"
"Chị không rõ."
JeLy đi rồi để lại Từ Viện Sơ ngơ ngác đứng nhìn, sếp tổng không phải tên mắt mù đấy à, anh ta gọi cô lên là có chuyện gì? hay chuyện hôm qua cô làm anh ta đã phát hiện ra?
"Chị Na Tâm, nếu có ai đó nhân lúc chị đi vắng làm hỏng xe chị, chị có thể tìm ra người đó không?"
"Nếu camera hành trình trên xe không hỏng, có thể tìm ra."
Cô nghe Na Tâm nói xong, hay chân như muốn quỵ xuống, sao cô lại không nghĩ ra cái này, hôm qua còn tô vẽ vui lắm, đứng trước xe ve này vẽ kia giờ thì hay rồi, mặt sắc nét như vậy, anh ta không nhận ra chỉ có mắt mù. Khả năng camera bị hỏng là rất ít, cô đã nhìn qua xe anh ta hình như mới mua bóng loáng thế cơ mà.
"Cốc cốc."
"Mời vào."
"Cô bò lên đây?"
Uông Dạ thấy Từ Viện Sơ tới, nhìn cô một lượt giọng không vui, vừa rồi cho người gọi xuống là 8 giờ, cô ta đứng đây là 9 giờ, cô ta leo thang bộ cũng không chậm tới mức này.
"Uông tổng gọi tôi lên đây, có gì muốn căn dặn." Cô lờ đi câu hỏi của anh ta, không muốn trả lời câu hỏi đó.
"Hôm qua cô có tới đừng X không?"
"Không có đêm qua tôi nhà ngủ." Từ Viện Sơ có chút chột dạ, mặc kệ anh ta có biết hay không, bản thân nhất quyết sẽ không nhận do mình làm.
"Thế à?" Uông Dạ đưa tay lên cằm, như đang nghiền ngẫm.
"Anh hỏi vậy để làm gì?"
"Hôm qua tôi thấy một người rất giống cô ở đó, nếu cô khẳng định mình ở nhà thì chắc tôi nhìn nhầm rồi."
Uông Dạ khuôn mặt trở lên hứng thú, nhìn Từ Viện Sơ càng sâu hơn, hôm qua trở về anh kiểm tra lại băng ghi hình trong xe, thấy khuôn mặt của cô gái này rất rõ nét, hôm nay gọi cô ta tới chủ yếu muốn thử xem, cô ta có bao nhiêu phần hối cải, hóa ra lại là một người lươn lẹo như vậy, nếu cho cô ta xem lại hình ảnh kia không biết cô ta sẽ dùng cách gì để chối bỏ, nhưng Uông Dạ chưa muốn vạch trần ngay lúc này, bởi như vậy sẽ mất vui.
"Uông tổng hẳn là nhìn nhầm, người với người trên thế gian này rất nhiều." Từ Viện Sơ thấy anh ta nói vậy cũng hùa theo nói, chỉ cần anh ta không vạch trần bản thân sẽ vẫn an toàn.
"Được rồi, trở lại làm việc đi."
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta.
"Viện Sơ cậu có việc gì mà lại lên đây?"
Vừa đi ra khỏi cửa đụng ngay Cố Minh Thần cũng vừa từ thang máy đi ra, thấy Viện Sơ ở đây anh có chút ngạc nhiên, đây là phòng tổng, không hiểu vì sao cô lại bị gọi tới đây.
"Mình có chút việc thôi, cậu vào trong đi." Không muốn để lộ ra chuyện mình làm, cô đành tìm lý do qua mắt Cố Minh Thần, nếu để cậu ta biết, không biết sẽ bị cậu ta giáo huấn đến bao giờ.
Nhìn kiểu nói chuyện của Từ Viện Sơ, vẻ mặt Cố Minh Thần dấy lên nghi ngờ, nhìn theo bóng lưng cô đi vào thang máy mới quay đầu lại hướng phòng Uông Dạ đi tới.
"Anh Uông Dạ."
"Minh Thần ngồi đi." Uông Dạ đang đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài suy nghĩ vài chuyện linh tinh, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền quay lại nhìn.
"Cô gái kia sao lại đến đây." Cố Minh Thần ngồi xuống bàn uống nước, trong lòng vẫn lo lắng chuyện Từ Viện Sơ lên đây, không biêt cô ấy có gặp phải chuyện gì bất lợi không?
"Tôi tìm cô ấy có chút việc muốn hỏi thôi." Uông Dạ đi tới bàn uống nước ngồi xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn, rót nước cho Cố Minh Thần, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt trả lời.
Thấy Uông Dạ không muốn nói nhiều về chuyện này, Cố Minh Thần cũng không muốn hỏi thêm, đành mang suy tư này cất vào trong lòng, chuyển sang chủ đề mà mình dự định sẽ nói khi tới đây.