Hạ Thanh Linh sau khi nhìn thấy Từ Viện Sơ ở khách sạn, về tới nhà luôn trong tình trạng bất an, cô không muốn hai người bọn họ ở chung một chỗ trước mặt mình.
Dù bằng cách nào đi nữa cô nhất định phải khiến cho Từ Viện Sơ và Cố Minh Thần không thể cùng chung một chỗ.
Cách tốt nhất bây giờ chính là khiến cho Từ Viện Sơ mất việc, nhưng đuổi việc một nhân viên chính thức đâu phải cô ta muốn đuổi là đuổi được ngay.
Hạ Thanh Linh đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ mưu kế của mình: "Giúp tôi một việc...yên tâm xong việc tôi chuyển cậu." Đặt điện thoại xuống, cô ta nở nụ cười đắc ý.
....
Từ Viện Sơ sau khi tan làm, trở về phòng trọ mới biết trong tủ lạnh nhà cô sạch bóng không còn thứ gì có thể ăn được, đành lê đôi chân mệt mỏi ra chợ mua đồ về nấu ăn.
"Viện Sơ, mua thịt cho cô đi."
"Cháu ăn trứng thôi, để lần khác."
Cô nhìn lại ví tiền của mình, chẳng còn lại bao nhiêu, nếu cứ tiêu hoang đến tiền xe buýt cô cũng chẳng đủ đấy, đành ra hàng trứng mua vài quả về rán ăn chung với cơm qua ngày.
Từ Viện Sơ chẳng biết vì sao cuộc sống của mình lại khổ sở như vậy, cố gắng mãi cũng không khá nên được, nếu chân cô không bị thương, có lẽ bây giờ cô đã là một nhiếp ảnh gia, đi khắp nơi chụp ảnh chứ không gò bó một chỗ như thế này.
Chân cô đi lại vẫn tốt chỉ có điều không khỏe, mấy kiểu vận động mạnh sẽ không chịu được.
Cầm lấy túi trứng cùng mớ rau muống, cô đi ra khỏi chợ, nhìn bên đường cửa hàng bánh kem động kín người mà cô lại nuốt nước bọt.
Cùng lúc đó ở trên đường Cố Minh Thần đang dừng đèn đỏ, bất chợt nhìn thấy một cửa tiệm bán bánh kem, anh nhớ tới Từ Viện Sơ từng nói, có người cho cô ấy ăn thỏa thích bánh kem, cô ấy sẽ đi theo người đó, không biết bây giờ cô ấy còn cái suy nghĩ này không.
Anh rất muốn gặp cô ấy, so với trước kia và bây giờ cô ấy trông như thế nào, có phải đã trưởng thành hơn, hay vẫn tính xấu thích bắt nạt người khác, trong đầu Cố Minh Thần lúc này rất nhiều câu hỏi đặt ra.
"Pít...pít." tiếng bấm còi từ xe đằng sau, Cố Minh Thần lúc này mới hồi phục tâm trí, nở nụ cười có chút thê lương, lái xe về nhà.
"Tít...tít."
Cố Minh Thần theo số điện thoại mẹ cô cho gọi tới, nhưng gọi hồi lâu không thấy ai nhấc máy, anh gấp gáp gọi tới cả chục lần nhưng đáp lại anh vẫn là những tiếng chuông chờ kéo dài.
"Minh Thần, con làm gì đấy? xuống ăn cơm thôi."
"Dạ." Nghe thấy tiếng mẹ gọi, anh vứt máy lên giường, đi ra khỏi phòng xuống bếp cùng mẹ ăn cơm.
Từ Viện Sơ trở về nhà, kiểm tra điện thoại thấy có số lạ gọi tới cho mình, cô nhấn lại gọi thử nhưng không thấy ai nghe máy, miệng cô lẩm bẩm: "Gọi gì không biết?"
Nếu đã không nghe thì thôi, có việc gấp thì sẽ gọi lại, cô không quan tâm nữa, giờ việc cần thiết lúc này chính là đi làm đầy cái bụng ăn mày của mình.
Từ Viện Sơ từ lúc nên đây học và làm việc gọi điện về nhà rất đúng quy luật, mỗi tuần gọi ba lần vào ngày lẻ lúc 8 giờ 30, ăn cơm xong cô liền cầm lấy điện thoại gọi về nhà cùng mẹ tâm sự, hỏi bà về tình hình ở nhà, sức khỏe của mọi người trong gia đình.
"Mẹ chú ý nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, con ở trên đây rất tốt."
"Ừm, con gái bên ngoài một mình cẩn thận một chút." bà Lan nhắc nhở con gái, bà tuy lo lắng cho cô, nhưng lại không thể làm gì khác.
"Con biết, con tự chăm sóc mình tốt." Viện Sơ vừa nói vừa vui vẻ cười, để mẹ yên tâm. Hai mẹ con trò chuyện vài câu, mẹ cô nói có khách tới chơi tạm biệt cô rồi tắt máy.
Từ Viện Sơ tự nhiên cảm thấy có chút trống vắng, không biết làm gì tiếp theo, cần đây cô thấy trong người rất khó chịu, lo lắng bất an vô lý, không biết có chuyện gì sắp sảy ra không.
Cố Minh Thần sau khi ăn cơm xong, đi lên phòng kiểm tra lại điện thoại một lần nữa, thấy một cuộc gọi nhỡ từ số của Viện Sơ, anh hưng phấn nhấn lại, nhưng bên kia lại báo máy đang bận, kết quả cả tối hai người không biết bao nhiêu lần để nỡ mất cuộc gọi đến từ đối phương.
Anh nằm lên trên giường, im lặng nhìn trần nhà, đầu óc mơ hồ nghĩ tới quá khứ, và tương lai của mình. Sao trên đời này lại có những sự sắp đặt ngẫu nhiên tới vậy, nhưng lại có những cái vô lý đến khác thường, chỉ là muốn nói chuyện cùng cô ấy nhưng sao lại khó tới vậy?
Nếu đã ở cùng một thành phố, liệu rằng sẽ có cái gọi là định mệnh kia sảy ra không, vô tình chạm mặt cô ấy trên đường chẳng hạn.
"Viện Sơ, tâm của cậu như sao trời vậy, mình rất muốn nắm trong bàn tay, nhưng dù cố gắng tới bao nhiêu lại chẳng thể chạm tới, mình xem cậu như một người con gái bình thường, chứ không phải người bạn cùng mình tử nhỏ lớn lên" Cố Minh Thần cố nhắm mắt lại, quên đi cảm xúc trong tim mình, anh đã về nước một tuần rồi kế hoạch, dự định trước khi trở về đã nghĩ ra rất nhiều, nhưng bây giờ lại không thể thực hiện được.