Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh

Chương 13




Sau khi tên quấy rối Mặt Sẹo rời đi, Dương Kiệt phớt lờ Hứa Cường đứng bên cạnh, bắt đầu ngồi xuống ăn tiếp. 

 Đợi Dương Kiệt ăn uống no say, đeo balo khởi hành đến căn nhà Quốc tế Tinh Hải sắp xếp cho hắn. 

 Lúc này, Hứa Cường đang đứng chờ ở bên cạnh sốt ruột nói: "Thần y, cậu xem, bao giờ thì cậu mới cùng tôi đi gặp chị Lâm của chúng tôi? Không thì, bây giờ sắc trời hãy còn sớm, ngay hôm nay luôn nhé?" 

 "Hôm nay thì không được." 

 Dương Kiệt lắc đầu nói: "Hôm nay tôi mới đến thành phố Tương Đàm, mệt mỏi cả một ngày rồi, hơn nữa, sáng mai còn phải đi gặp một người. Mặc dù tôi không muốn đi lắm nhưng đây là do sư phụ tôi sắp xếp, dù có không muốn đến mấy cũng phải đi một chuyến. Đó gọi là phép lịch sự cơ bản, chậc… Phiền phức." 

 Nói xong, Dương Kiệt phớt lờ Hứa Cường, tự mình rời đi. 

 "Thần y, sáng sớm ngày mai cậu đi gặp người khác, tôi không có ý kiến. Vậy tối mai tôi lại đến đây đợi cậu được không?" Hứa Cường không chịu rời đi, chờ Dương Kiệt đồng ý mới thôi. 

 Dương Kiệt suy nghĩ một lúc, nói: "Tối mai tôi không có việc gì thật. Được rồi, vậy thì tối mai đi, nếu như tôi thật sự không có việc gì nhé." 

 "Ok, quyết định vậy đi!" Hứa Cường vui vẻ đáp. 

 Chờ Dương Kiệt rời đi, Hứa Cường ra lệnh cho bốn tên đàn em: “Mấy người các cậu thay nhau đi theo hắn. Nhớ kỹ, nếu có chuyện gì thì báo ngay cho tao. Tao có cảm giác hình như chị Lâm biết hắn, tên này không đơn giản như chúng ta tưởng." 

 "Bọn em hiểu rồi, anh Cường." Bốn tên đàn em đều là lính giải ngũ, trước kia ở đại đội trinh sát, bàn về khả năng theo dõi thì rất xuất sắc. Bọn họ không tin, có người có thể trốn thoát ngay trước mặt họ. 

 *** 

 "Tòa 18, khu 3, phòng 502, chắc là ở đây." 

 Dương Kiệt nhìn địa chỉ trên mảnh giấy, rồi lại nhìn con số 502 viết trên chìa khóa. 

 Hắn nhắm thẳng lỗ, tra chìa khóa, vặn một cái. 

 “Cạch”, cánh cửa mở ra. 

 Phòng tuy không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, có tivi, nồi cơm điện, đủ thứ. Hơn nữa, hình như vừa có người đến dọn dẹp, ngược lại không bẩn. 

 Dương Kiệt cất đồ đạc của mình trước, sau đó dọn dẹp căn phòng một chút, luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó mình chưa làm. 

 "Đúng rồi! Ngày mai, mình phải đi gặp vị hôn thê Diệp Khinh Tuyết của mình. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, không thể đi tay không được, rất mất mặt." 

 Dương Kiệt quyết định tặng cho đối phương một món quà gặp mặt. 

 “Nhưng tặng quà gì được đây?” 

 Dương Kiệt lại lo lắng, đối phương không chỉ là tiểu thư mà còn là một tổng tài lớn, có vẻ rất giàu có, hẳn là không thiếu thứ gì cả. 

 "Nếu cô ấy không thiếu những thứ trần tụ thì tặng cho cô ấy thứ mà cô ấy không có vậy!" 

 Đột nhiên, Dương Kiệt nghĩ đến một món quà tuyệt vời. 

 Bùa! 

 Nắm hết vận may của trời đất, ngưng tụ tinh hoa của ngũ khí. 

 Nó là vật hộ mệnh bên người tốt nhất, tất nhiên người bình thường không thể luyện bùa được. Trong xã hội hiện đại, bùa cũng giống như thiên thư, người thường không thể hiểu, chỉ có Dương Kiệt đã nhận được truyền thừa thượng cổ, tu luyện công pháp Huyền Môn chính tôn mới có thể hiểu được bùa chú. 

 Dương Kiệt muốn tặng Diệp Khinh Tuyết một tấm bùa hộ mệnh, dù sao cô cũng là vị hôn thê của hắn, hắn không thể bủn xỉn quá, vậy thì mất mặt lắm! 

 Vật liệt để luyện bùa tốt nhất, đương nhiên là ngọc. 

 Có điều tu vi hiện tại của Dương Kiệt vừa mới tiến vào Luyện Khí cảnh tầng thứ nhất, tuyệt đối không thể một lần viết bùa lên một miếng ngọc, hắn chỉ có thể lấy lùi làm tiến, chọn giấy vàng thay cho ngọc trước, làm lá bùa dùng một lần. 

 Lá bùa chỉ có thể sử dụng một lần, hiệu quả cũng kém xa bùa bằng ngọc nhưng lại dễ luyện chế hơn. 

 Quan trọng nhất là vật liệu rẻ. 

 *** 

 Phố cũ Thành Tây, hai mươi năm trước là trung tâm thành phố của Tương Đàm, chẳng qua về sau phố thương mại không ngừng mọc lên, trung tâm thành phố cũng dần di chuyển về phía Đông, nơi này Tây dần dần trở thành ngoại ô của thành phố. 

 Cũng bởi vì nguyên nhân này mà rất nhiều phong tục địa phương ở đây vẫn được bảo tồn. 

 Những vật dụng tôn giáo như giấy vàng, hương nến, chu sa rất khó mua ở những nơi khác nhưng ở đây có thể tìm thấy mấy cửa hàng quy mô không nhỏ. 

 Sâu trong con phố cũ, chính là phố đồ cổ tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Tương Đàm. 

 Hàng ngày có rất nhiều người đến phố đồ cổ săn tìm bảo bối, có kẻ đến với giấc mơ làm giàu, hòng tìm được một món đồ hàng thật chôn vùi trong vô số hàng giả, tất nhiên kết cục thường rất thảm. 

 Tất nhiên, ở trong phố đồ cổ vẫn còn một số cửa hàng lâu đời. Mặc dù những cửa hàng này không lớn nhưng cổ kính, bên trong quả thực có vài món đồ thật. 

 Chỉ là nếu không có người trong vòng giới thiệu, sợ rằng ngay cả bóng dáng của mấy thứ đồ tốt này cũng không thấy. 

 Đồ cổ là thứ người xưa cầm trên tay để thưởng thức, trong đó hầu hết là ngọc, nếu có thể mua được một hoặc hai miếng ngọc quý với giá thấp, luyện chế ra bùa ngọc, hiệu quả nhất định sẽ tuyệt vô cùng. 

 Đáng tiếc, Dương Kiệt sờ túi, trên người mình chẳng còn bao nhiêu tiền hết. 

 Phố cũ vừa mới lên đèn, tỏa sáng rực rỡ, người đến người đi. 

 Dương Kiệt tùy ý đi loanh quanh, trong tay cầm một túi giấy vàng, ít chu sa và mấy cây bút lông. Túi đồ này tốn của hắn hai trăm tệ, khiến hắn đau lòng một lúc lâu. 

 Bây giờ vẫn còn sớm, Dương Kiệt đi dạo quanh con phố đồ cổ nổi tiếng này một chút. 

 Đường phố ở đây mang phong cách cổ kính, từ trong ra ngoài, mô phỏng theo kiến ​​trúc đặc trưng của thời nhà Minh, cửa hàng kiến trúc càng tinh tế thì hàng hóa bán bên trong càng đắt tiền. 

 Đồ cổ thật và giả khác nhau, Dương Kiệt chỉ cần vận linh lực đến hai mắt là có thể thấy được một số khác biệt, đồ cổ thật sẽ có một chút màu tím, còn đồ giả thì không. Dưới tử khí chính là quý khí, màu càng đậm thì giá càng cao. 

 Chỉ cần vận một chút linh lực, Dương Kiệt có thể dễ dàng phân biệt được đâu là thật đâu là giả. 

 Hắn còn có tâm tính sửa mái nhà dột, cẩn thận tìm kiếm các quầy hàng trên đường đi, nếu may mắn nhặt được một bảo bối, nói không chừng có thể sẽ giải quyết được tình cảnh khó khăn hiện tại của mình. 

 Tuy nhiên, khiến hắn thất vọng chính là, từ đoạn này đi xuống, cả hai bên đường con phố này, toàn bộ đều là hàng giả, không có một món nào là hàng thật. 

 "Mấy thương nhân bây giờ khôn ngoan thật đấy, một món hàng thật cũng không có! Những thứ này nhất định là do họ tự làm giả!" 

 Dương Kiệt muốn đi xem những cửa hàng đồ cổ lớn trang trí lộng lẫy kia, nhưng sau đó lại nghĩ, những thứ ở đó nhất định rất đắt tiền, dù là hàng thật cũng không đời nào bán rẻ cho hắn.