Cực Phẩm Tiểu Nhị

Cực Phẩm Tiểu Nhị - Chương 97: Vận Khí Không Tốt





A a? ?

Lạc Tiểu Y ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đau khổ, ngơ ngác nhìn lên nam tử trước mặt!

Hắn trầm tĩnh nhìn Lạc Tiểu Y chăm chú, trên gương mặt cực kỳ tuấn tú vẫn không có chút biểu tình, môi mỏng mân thành một đường, mày nhíu lại. Khuôn mặt như vậy, nhìn không ra nửa điểm động xuân tình nào.

Nhìn Lạc Tiểu Y khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ bị dọa sợ đến ngây người, con heo băng khẽ cong môi mỏng, gian nan nặn ra một cái biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười: “Vị cô nương này, xin dẫn đường đi, chúng ta nên đi gặp nhạc phụ đại nhân.”

Lạc Tiểu Y nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái!

Con heo băng trước mắt có đầu có chân có bóng, xem ra không phải quỷ! Xoa nắn đôi mắt một chút, rồi lại gắt gao nhắm mắt lại nhu nhu, ***, tại sao còn chưa biến mất? Chẳng lẽ ta thật sự không có bị ảo giác?


Sự thật này thực nghiêm trọng! Phi thường phi thường nghiêm trọng!

Con heo băng cư nhiên tưởng thật! ***, chẳng lẽ trước kia mỗi lần ta liếc mắt đưa ghèn hắn ta lại rút kiếm ra, chỉ bởi vì ta là nam nhân thôi sao? Kỳ thật, hắn vẫn âm thầm thích ta?!

Mắt to Lạc Tiểu Y càng chớp chớp vui mừng, xoay chuyển mau lẹ, khóe miệng con heo băng lại càng giật giật lợi hại.



Rốt cuộc, tiểu mỹ nhân trước mắt tựa hồ đã tỉnh táo lại. Nàng ngơ ngác ngậm cái miệng nhỏ nhắn đang há hốc lại, đưa tay phải ra sững sờ ôm miệng nhỏ của mình, lại chớp mắt vài cái, yếu ớt hỏi: “Công tử gia, công tử đáp ứng lấy tiểu nữ làm vợ rồi sao?”

Cắn mạnh âm một chút ở hai chữ “Làm vợ”, Lạc Tiểu Y khiếp sợ yếu đuối nhìn hắn, vẻ mặt khát vọng cùng ái mộ, cố gắng áp lực sự vui mừng.

Nhìn thấy vẻ hơi khó xử chợt lóe lên trên mặt con heo băng. Trái tim Lạc Tiểu Y mừng như điên nhảy bật lên: Oa ha ha ha, tiểu tử này tưởng là có thể thu nạp ta! Hừ, ngươi nằm mơ!

Người như Chu công tử, tính cách nghiêm túc thủ lễ, một lời nói ra đáng giá ngàn vàng. Hắn ngơ ngác nhìn mỹ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, trong lòng rõ ràng: nếu như mình nói ra chữ “ ừ” kia , thì một cái gánh nặng khó có thể giải thoát sẽ đặt ở trên lưng hắn. Việc này thực sự quá trọng đại!

Lạc Tiểu Y trông mong nhìn Chu công tử. Sau khi nhìn đến vẻ mặt chần chờ của hắn. Hai hàng nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi hốc mắt. Nàng vội vàng khẽ chào. U oán nói thật nhỏ: “Là tiểu nữ khó xử công tử rồi, tiểu nữ, “ nói tới đây, nàng đã khóc không thành tiếng, đưa tay áo lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng chạy thẳng về phía trước, trong nháy mắt liền mất dạng.

Sững sỡ nhìn bóng dáng Lạc Tiểu Y biến mất. Sắc mặt Chu mỹ nam lúc xanh lúc trắng, khi thì hiện lên một chút đỏ ửng. Trong nháy mắt này, đủ loại cảm xúc phức tạp khôn kể trồi lên trong lòng hắn.

Thẳng qua một hồi lâu, hắn mới đuổi theo, nào biết đâu rằng đuổi theo cả hai con phố, cũng không thấy thân ảnh giai nhân. Buồn bã mất mát đứng ở giữa ngã tư đường, Chu mỹ nam thầm nghĩ: cho dù bộ dạng nàng như Lạc Tiểu Y thì thế nào? Cho dù ngươi hoài nghi bản thân nàng là Lạc Tiểu Y thì thế nào? Ngươi a ngươi a, nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới nhìn đến một nữ tử có thể khiến ngươi động tâm. Sao ngươi không đồng ý rồi hắng làm rõ sự tình, mặc kệ nàng là ai. Chỉ cần nàng là nữ tử, ngươi lấy nàng làm vợ cũng được mà.


Chạy qua ba bốn con đường tắt. Lạc Tiểu Y mới dừng cước bộ lại, vươn tay áo lau đi mồ hôi trên rán. Mồ hôi này cũng không phải là vì chạy, mà là bị dọa nên chảy ra.


“Thình, thịch” trái tim còn đang đập dồn dập, sau khi Lạc Tiểu Y hô hấp thật sâu vài lần, mới nháy nháy mắt to, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Bà nội nó, con heo băng làm sao vậy? Bộ dáng kia của hắn dường như là tưởng thật! Hắn đã hoài nghi thân phận chân thật của ta, dường như lại còn coi lời nói đùa của ta là thật! Chẳng lẽ, tiểu tử này vốn đã thích ta rồi sao?

Đầu óc Lạc Tiểu Y có điểm choáng váng, suy nghĩ nửa ngày, hắn đơn giản là trốn vào một chỗ im lặng, lại giả dạng thành nam tử. ***, như vậy vẫn thoải mái hơn. Mặc dù bộ dạng những người đó trông mong nhìn ta, hai mắt phát lục quang rất thú vị, nhưng cũng không an toàn cho lắm.

Mơ hồ, nàng cũng có chút sợ hãi lại gặp phải con heo băng. Nam nhân tính cách như vậy một khi làm thật, hậu quả sẽ thập phần nghiêm trọng .

Ở ngã tư đường lắc lư nửa canh giờ, tâm tình Lạc Tiểu Y lại khôi phục như cũ. Oa ha ha ha, tiểu tử heo băng này, lần trước ta nói cho hắn biết, ta là một hoàng hoa khuê nữ, hắn sửng sốt không tin, còn cười nhạo ta. Lần này coi như là ta báo thù. Oa ha ha ha.

Đối với Lạc Tiểu Y mà nói, lần thay nữ trang hành động vừa rồi, không thể nghi ngờ đã thành công lớn. Chẳng những nhận được mười lượng bạc, còn làm cho Chu mỹ nam luôn luôn lạnh như băng, hàn như kiếm thất thố. ***, cuộc mua bán này xem như lãi to!

Ngâm nga bài hát, một lần nữa nện nước hình chữ bát, Lạc Tiểu Y vui vẻ lắc lư.

Lạc Tiểu Y lúc này, mặt đỏ lên, thân như dương liễu, giống như tiên tử trên trời!

Đang phiêu đãng hết sức nhẹ nhàng thoải mái, một chiếc xe ngựa đi qua bên người bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo, một giọng nữ quen thuộc êm ái truyền đến: “A, đây không phải là tiểu nhị ca ở Thiên Lý Hương sao? Không phải ngươi đi làm việc cho Lam đại chưởng quỹ à? Thì ra là làm việc trong thành Lạc Dương?”



Theo sau ba câu hỏi liên tiếp, rèm xe ngựa sơn son, đẹp đẽ quý giá vô cùng được mở ra, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đưa ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia ôn nhu như nước nhìn chăm chú vào Lạc Tiểu Y, trong đôi mắt to long lanh, lại bắn ra một cỗ hàn quang hoàn toàn bất đồng với biểu tình!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y tái đi, hắn theo phản xạ lui về phía sau vài bước, môi đỏ mọng không thể khống chế run rẩy. Nữ nhân trước mắt này, dù thiêu thành tro hắn cũng nhận ra, nàng này là Nguyệt nhi! Nguyệt nhi bị hắn làm hại thản ngực lộ nhũ ở trước công chúng, hãm than vào Ngụy vương phủ!

***, ta tính sai rồi! Các nàng chẳng những không có việc gì, còn thành thiếp thất của Ngụy vương! Thảm, ta đúng là tự đào hố chôn thân rồi!

Trong lúc nguy nan, trốn là thượng sách! Ý nghĩ này nháy mắt trồi lên trong óc, nó mới vừa xuất hiện, Lạc Tiểu Y liền phát hiện phía sau thân mình, có chừng mười mấy người đàn ông cao to đang chậm rãi tới gần. Những người cao thủ này vận đồng phục, có lẽ là hộ vệ của Ngụy vương phủ.

Nguyệt nhi cười duyên, nàng thả người từ trên xe ngựa nhảy xuống, duyên dáng thướt tha đi tới hướng Lạc Tiểu Y. Theo sát sau nàng, một nha hoàn cũng từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi mau hai bước, đỡ cùi chỏ Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi lắc lắc đầu, ra hiệu nàng ta lui ra phía sau. Nàng đi từ từ đến hướng Lạc Tiểu Y, vui sướng nhìn vẻ mặt của kinh hoảng của hắn, cười hì hì nói: “Di, vì sao tiểu nhị ca lại run rẩy, chẳng lẽ ngươi sợ? Hì hì, tiểu lão đại ca, nói cho cùng ngươi vẫn là bà mối của ta mà, ngày đó nếu ngươi không giúp một tay, ta cũng sẽ không được phu quân sủng ái, sống những ngày tháng vinh hoa phú quý này!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y trắng bệch, hai mắt rưng rưng, hai chân run run không ngớt. Hắn chậm rãi lui về phía sau, nhưng hắn vừa lui ra phía sau, mười mấy người kia dần dần khép lại quanh hắn. Mọi người vây xem chung quanh, thấy tình thế không ổn, đều nhân cơ hội chuồn mất, lưu loát sạch sẽ.