Cực Phẩm Tiểu Nhị

Cực Phẩm Tiểu Nhị - Chương 37: Sắc Đẹp Khuynh Đảo Lạc Tiểu Y.




cái thế đạo gì a, tại sao mỹ nam hiếm thấy lại thi nhau xuất hiện? Đây không phải làm cho trái tim ta mỗi ngày đều vội vàng đu dây sao? Đu dây cũng chẳng sao, chỉ sợ mất khống chế khiến vị mỹ nam này tưởng ta động sắc tâm, bị hắn trong lúc tức giận mà xử luôn mạng nhỏ! “Để xuống đi, nước tắm một khắc đồng hồ sau hãy đưa tới.” Hắc y mỹ nam lạnh lùng mở miệng, giọng nói cũng giống như con người hắn, lạnh lung như băng, nhưng lại có sức quyến rũ vô cùng khó cưỡng, giống như bề ngoài của hắn vậy.

Lạc Tiểu Y đem trái tim nhảy nhót trên không trung của mình cất lại trong bụng, đem hộp đựng thức ăn cẩn thận đưa đến trên bàn, lại thập phần cẩn thận điều chỉnh tay chân về tư thế đi đường bình thường, lại ra lệnh cho con mắt của mình an phận nhìn xuống mặt đất.

Chuẩn bị tốt mọi thứ xong, Lạc Tiểu Y cúi đầu nhanh chóng thối lui ra cửa. Đứng bên ngoài cửa phòng thì đầu hắn càng hạ thấp, cung kính nói: “Vậy công tử chậm rãi dùng, tiểu nhân cáo lui!”

“Rầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại thật mạnh. Thấy cửa phòng đóng chặt, Lạc Tiểu Y nhịn không được đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh.

Phù, khó trách Khổng phu tử có viết: “Mỹ nhân ở Phương Bắc, khuynh thành khuynh quốc” , sắc đẹp như vậy, nếu ta là người giữ thành giữ nước, nhất định sẽ bị tiểu tử này làm cho khuynh đảo rồi!

Tiểu Quang kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Y từ trên lầu đi xuống, tiểu tử này rất kỳ quái, trên mặt run rẩy thoạt nhìn rất kích động, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo bộ dạng rất ủy khuất, hai mắt ngập nước, nhưng hai gò má đỏ bừng lại là biểu hiện cực kỳ hưng phấn .



Đang lúc Tiểu Quang còn nghi hoặc cao thấp đánh giá hắn, một tiếng hô ồm ồm vang lên: “Lạc Tiểu Nhất, nước tắm của khách đã chuẩn bị xong. Di? tiểu tử ngươi sao biểu tình kỳ quái vậy, chẳng lẽ độc bà nương nhà ngươi đã chết sao?”

Theo tiếng vọng của Lý đầu bếp, Tiểu Quang bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, biểu tình Tiểu Nhất như vậy, chính là vô cùng hưng phấn cộng với vô cùng buồn bực!

Nghe tiếng sấm oanh tạc của Lý đầu bếp, Lạc Tiểu Y rùng mình, tức giận ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn, hắn ưu thương nhìn mây đen bao phủ bên ngoài,thở ra một hơi dài rồi nói: “Các ngươi là loại người thô kệch, làm sao có thể hiểu được sự thống khổ của ta, một nhân tài trẻ tuổi nhã nhặn đây? Ai, ông trời không công bằng, sao lại nhiều mỹ nam vậy a!”



Lạc Tiểu Y còn đang đau buồn, thì bỗng nhiên bên ngoài cuồng hong rống giận, gió gào thét, đập mạnh vào cửa tửu lâu cùng màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng. Vù ——

Lạc Tiểu Y rõ ràng cảm giác được, toàn bộ tửu lâu nhoáng lung lay một chút!

Vút ——


Một đạo thanh ảnh xuất hiện, trong nháy mắt, Lạc Tiểu Y đã lui đến giữa cửa đại sảnh và hậu viện. Gió thật là khủng khiếp a , không biết tửu lâu này có chống đỡ được không. Vẫn là nên đứng ở chỗ này, tiến được lui được, lúc nguy hiểm, ta có thể chuồn nhanh!

Vì lo lắng cho cái mạng nhỏ, chỉ trong chớp mắt, Lạc Tiểu Y liền đem toàn bộ cảm tưởng về sắc đẹp ném ra sau đầu. Đôi mắt to nhìn bầu trời đen kịt bao la bên ngoài.

Khi hắn khẩn trương phòng bị, cuồng phong chậm rãi dừng lại, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì một trận”Lộp bộp” tiếng mưa rơi truyền đến.Tiếng mưa rơi càng ngày càng vang, càng ngày càng kịch liệt, cơ hồ là chỉ khoảng nửa khắc, ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng biến thành một mảnh mờ mịt.

Giọt mưa nện thật mạnh trên cửa sổ bằng lụa mỏng cùng cửa lớn, Tiểu Quang thở dài một tiếng, nói: “Ai, không biết mưa tới khi nào. Canh giờ sau mà chưa tạnh, ta chắc phải lội qua ngã tư đường ngập nước mới có thể về nhà được.”



Nhà Tiểu Quang ngay tại thành Lạc Dương, bởi vậy hắn thường xuyên cách vài ngày sẽ trở về nhà một chuyến.


Lạc Tiểu Y ở bên cạnh liếc mắt đồng tình nhìn Tiểu Quang, đang chuẩn bị thuận tiện nói với hắn vài câu. Chợt nhớ tới đại mỹ nam trên lầu còn đang chờ nước tắm để tẩy trừ, thân thể lập tức nhanh chóng quay lại, vội vàng hướng hậu viện chạy tới.

Dưới sự trợ giúp của hai người nữa , Lạc Tiểu Y đem nước nóng cùng thùng gỗ lớn đi lên lầu hai. Vừa đến gọi cửa, cửa phòng liền chi nha một tiếng mở ra. Tiếp theo, gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng của Chu công tử xuất hiện trước mắt Lạc Tiểu Y.

Lạc Tiểu Y hạ thắt lưng cười nói: “Công tử, nước tắm đến đây.”

Gật đầu một cái, Chucông tử đứng một bên, nhìn ba người đem thùng gỗ đưa vào, đem nước ấm đổ vào trong thùng. Nhìn đến mấy người kia làm xong, Lạc Tiểu Y cất hộp đựng thức ăn xong, cười cười lui đến cửa ra: “Công tử chậm dùng, tiểu nhân cáo lui.”

“Chậm đã!”

Lạc Tiểu Y cả kinh, cước bộ vừa bước ra cửa phòng liền ngừng giữa không trung một chút. Rầm rầm rầm phanh! ***, tim gan phèo phổi ta sao không nghe lời sai sử lại nhảy loạn lên như vậy a?


“Này tiểu nhị ca, hơn một khắc đồng hồ nữa ngươi hãy đến phòng ta một chuyến được không?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai. Sau đó, một bàn tay ấm áp cầm tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Y, sự tiếp xúc ấm áp này, tim gan Lạc Tiểu Y mãnh liệt nhảy lên nhảy xuống, cúi đầu nhìn lòng bàn tay ngân quang lóng lánh thì tim của hắn thoát khỏi ràng buộc, rầm rầm rầm hoan hô không ngớt!

Lạc Tiểu Y theo bản năng đem bạc cất vào trong tay áo. Nhìn đến hắn nhận bạc, Chucông tử rời đi nửa bước, thản nhiên nói: “Tốt lắm, bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài.”

Lạc Tiểu Y tim đập mạnh và loạn nhịp rời khỏi cửa phòng, hai mắt trừng tròn xoe tròn xoe .




***, tiểu tử này vì sao muốn ta phục vụ? Còn muốn cho ta bạc? Chẳng lẽ, hắn cũng giống Lưu Thập Nhị, nhìn trúng sắc đẹp của ta ? Ai ya , Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, ngươi bây giờ trong mắt người như hắn, là quá bình thường. Hắn cho dù muốn chọn, cũng là chọn trúng chưởng quầy!

Vừa nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên đánh rùng mình, ngay sau đó, hắn lại vỗ miệng của mình một cái!

Miên man suy nghĩ, một khắc đồng hồ rất nhanh liền trôi qua. Lạc Tiểu Y hít một hơi thật sâu, đi tới trước cửa phòng Chu công tử .

Giống lần trước, hắn vừa mới đến gần, cửa sương phòng liền chi nha một tiếng mở ra, thân ảnh Chucông tử cao lớn lạnh lùng xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn. Chống lại khuôn mặt dễ làm người khác thất thần kia, Lạc Tiểu Y cười, hạ thắt lưng nói: “Công tử, tiểu nhân đến đây.”

Chu công tử gật gật đầu, ra hiệu hắn ngồi xuống trên ghế, thuận tay đóng cửa lại bước đến ngồi đối diện với hắn.”Ngươi tên là gì?”

Đến rồi!

Hắn vì sao lại hỏi tên ta ? Chẳng lẽ ta giống như trong mấy vở tuồng cổ, là con rơi của vương tôn công tử nào bên ngoài sao?Ai ya, ta sao có thể không rõ lai lịch của bản thân được! Dừng lại dừng lại,nhất định là có chuyện gì khác đây.