Cực Phẩm Tiểu Nhị

Cực Phẩm Tiểu Nhị - Chương 29: Hiểu Lầm, Tất Cả Đều Là Hiểu Lầm!




Khóe miệng Lam Hòa co quắp, ngón tay hắn thu lại, không gõ mặt bàn nữa, sau khi nhìn đến Lạc Tiểu Y thật sự thở nhẹ nhõm một hơi thật dài, khóe miệng của hắn lại giật giật hai cái.

Thân mình Lam Hòa hơi hơi nghiêng về phía sau, lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, trong ánh mắt đen như mực nhìn không ra nửa phần cảm xúc biến hóa. Cứ như vậy bình tĩnh nhìn Lạc Tiểu Y, không biết sao, Lạc Tiểu Y phát hiện bản thân lại có điểm thở không nổi rồi!

Qua một hồi lâu sau, Lam Hòa chậm rãi mở miệng: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi tới tửu lâu còn chưa đến mười ngày phải không?”

Lạc Tiểu Y cả kinh, lập tức thẳng lưng một cái, cao giọng nói: “Đúng vậy.” Tiếp theo hông của hắn ha xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lập tức chất đầy nụ cười nịnh nọt: “Đều là công tử nhân từ, công tử đem ta lượm về, ban thưởng ta một miếng cơm ăn, ( chính là ta mệt đến chết đi sống lại, hàng tháng còn đổ nợ tám quan tiền! ) ta vô cùng cảm kích .”

“Ồ!”



Lam Hòa chầm chậm lên tiếng, hắn quay đầu đi, sau khi cầm lấy chén trà thưởng thức một ngụm. Có chút khó xử nhìn bên ngoài.

Lạc Tiểu Y mở to mắt nhìn hắn, bây giờ hắn còn suy nghĩ, chẳng lẽ tên Lam Hòa này là đang tìm cách xử trí ta thế nào sao?

Cũng không biết lúc nào, hai mắt hắn nhìn về phía Lam Hòa trở nên si ngốc. ***, tiểu tử này bộ dạng tại sao thật, thật *** đẹp mắt!



Mặt bên này, lông mi dài này, môi nhếch này. Ai ya, trái tim ta tại sao lại lung tung nhảy dựng lên rồi?

Tiếp theo, hắn nuốt nước miếng một chút, không được, còn chưa nuốt hết, lại nuốt thêm một chút!

Lạc Tiểu Y liên tục nuốt nước miếng, trái tim nhảy múa một trận, thiếu chút nữa hai mắt mờ mit ngã vào trong lòng người nào đó. Lam Hòa rốt cục quay đầu nhìn về phía hắn. Chống lại đôi mắt đen như mực thâm trầm này, người nào đó trầm mê trong sắc đẹp nháy mắt tỉnh táo lại. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, trách không được Khổng Tử viết: sắc đẹp nguy hiểm như độc xà! Ai ya, ta thiếu chút nữa đã bị độc xà cắn trúng rồi!


Lam Hòa tuyệt không biết, chỉ khoảng nửa khắc này Lạc Tiểu Y đã giãy dụa một vòng trong vẻ đẹp mê hoăc của hắn! Hắn lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: “Vừa rồi, vốn là muốn trừng phạt ngươi một chút, làm cho ngươi bị sợ hãi rồi!”

Lạc Tiểu Y sửng sốt, dùng công phu thật lớn mới hiểu được, hắn là nói chuyện đem mình vứt xuống dưới váy Lý đại tiểu thư!

Khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, Lạc Tiểu Y tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Lam Hòa! Di? Lam Hòa hắn đang hướng ta xin lỗi! Thì ra hắn còn là một người tốt, không đúng thì ra hắn cũng không phải ác độc như vậy. Cũng không đúng, thì ra hắn cũng không xấu lắm. Ừa, không xấu, từ này dùng hay, ta quả nhiên là thiên tài có thể làm ra câu thơ tuyệt diệu “Đẻ ra đồ chó má nhà ngươi” !



Trong lòng suy nghĩ lan man, Lạc Tiểu Y lập tức ngoác miệng cười, hắn tùy tiện nói: “Không có việc gì , ta đã sớm tha thứ người.” Rung đùi đắc ý một phen, Lạc Tiểu Y chống lại hai mắt đen kịt của Lam Hòa , khuôn mặt nhỏ nhắn nhấc lên, lỗ mũi hướng lên trời: “Ta là loại người nào? Ta là vô tiền khoáng hậu, độc nhất vô nhị Lạc Tiểu Nhất, công tử yên tâm đi, ta chính là người quân tử trong miệng Khổng phu tử, đối với tiểu nhân a, phụ nhân a, luôn luôn khoan dung.”(Myu:Y Y đúng là không sợ chết, ta nể.)


Hắn hưng trí bừng bừng, thao thao bất tuyệt nói tới đây, bỗng nhiên đang nói thì ngừng bặt lại, bởi vì chỉ khoảng nửa khắc này, Lam Hòa ngồi ở trước mặt hắn sắc mặt bỗng nhiên xanh lét, môi mỏng kia lại gắt gao mím lại, trong ánh mắt bắn ra quang mang nhiệt tình như thế, chính là quá nhiệt tình, làm cho hắn có một loại cảm giác như bị lửa thiêu.

Lam Hòa hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít một hơi, hắn vô cùng tức giận nên động tác rất kịch liệt, Lạc Tiểu Y lo lắng nhìn ngực của hắn phập phồng, thẳng đến khi sắc mặt hắn chuyển thành bình thường, Lạc Tiểu Y mới vội vàng vuốt ve ngực bản thân, vô cùng thân thiết cười nịnh nọt nói: “Thật tốt quá, tiểu nhân vừa rồi thật lo lắng công vì quá tức giận, cứ như vậy mà “đi” luôn.”

Lam Hòa nhìn chăm chú vào hắn thật sâu, qua thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Lạc Tiểu Y, bản công tử vốn quyết định, hôm nay ngươi sau một hồi tìm được đường sống trong chỗ chết, liền không truy cứu chuyện cũ nữa.”

Lạc Tiểu Y nghe vậy, hai mắt xoát một cái long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn toả sáng, mũi chân kích động mài tới mài lui trên mặt đất, môi run run vài cái, hiển nhiên rất muốn cảm khái một hồi công tử đại nhân rộng lượng!

“Nhưng mà!” Theo giọng nói của Lam Hòa vừa chuyển như vậy, mắt to sáng trong suốt của Lạc Tiểu Y đột nhiên ảm đạm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bình tĩnh. Ánh mắt, sắc mặt này biến hóa cực nhanh, khiến Lam Hòa rất cảm giác muốn ca ngợi hắn.

Môi Lam Hòa lại nhấc lên, thanh âm thản nhiên nói: “Nhưng mà ngươi thật sự là quá mức đáng giận rồi, không nói đến chuyện ngươi chọc hai nàng bây giờ còn đang ở giữa tửu lâu, cũng không nói ngươi gây cho bản công tử vô số lời đồn. Chỉ tính lời ngươi vừa mới nói, bản công tử là tiểu nhân, khiến bản công tử hết sức tức giận.”


A?

Cái miệng đáng chết này!


Ai ya, sớm biết thế đã không nói văn hoa rồi, đã không nói cái gì Khổng phu tử kia. Kỳ quái, những người khác vì sao mỗi lần vừa nói đến Khổng Phu tử này, đều khiến bao nhiêu ánh mắt kính ngưỡng nhìn qua. Mà ta dùng một chút liền gây chuyện xấu?



Lam Hòa nhìn đến gương mặt hắn khổ sở, trong mắt to đen trắng rõ ràng tràn đầy hối hận cùng hoang mang, không biết vì sao, khóe miệng lại co rúm một chút.

Hắn lạnh lùng tiếp tục nhìn Lạc Tiểu Y, vẫn đợi cho hắn từ trong hối hận tỉnh táo lại, mở to hai mắt lo lắng đề phòng nhìn chính mình, mới chậm rãi nói: “Lạc Tiểu Y, chuyện ngươi làm sai thật nhiều lắm, bản công tử đếm cũng đếm không hết. Nghĩ tới nghĩ lui, bản công tử cuối cùng quyết định…”

Nói tới đây lời của hắn ngừng một chút, quả nhiên, trong không khí vang lên tiếng hít sâu vang dội của Lạc Tiểu Y. Lam Hòa nhìn chằm chằm hắn, thấy Lạc Tiểu Y sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, không khỏi thầm suy nghĩ: tiểu tử này tuy rằng bản sự gây chuyện, chọc phiền toái không ai sánh bằng. Tuy vậy cũng thật thú vị, nên làm sao xử lí hắn thật đúng là khó xử ta.

Đúng lúc này, Lạc Tiểu Y vẫn nhìn chăm chú vào hắn sắc mặt trắng nhợt, đau xót thầm nghĩ, không đúng, không đúng! Lý đầu bếp đều nói công tử nhà hắn thủ đoạn nhiều, hơn nữa chưa bao giờ lặp lại, ta đây đối phó hắn, hắn làm sao dễ dàng tha thứ cho ta? Thảm, thảm! Hắn khẳng định có hậu chiêu rất đáng sợ! Đúng rồi, sư phó từng nói qua? Thời điểm mấu chốt phải tiên hạ thủ vi cường!

Nghĩ đến đây, tay hắn mò mẫm trong lòng. Ngay lúc hắn đem một cái bọc nhỏ trong lòng vung lên đồng thời, Lam Hòa chậm rì rì nói: “Niệm tình ngươi trẻ người non dạ, cho ngươi thêm một lần, “ mới nói được đến đây, một mảnh sương trắng ụp hướng hắn, đồng thời, Lạc Tiểu Y vèo một tiếng lui ra rất xa!

Lam Hòa nói được một nửa, liền trừng lớn hai mắt không nhúc nhích. Chờ sương trắng tán đi thì chỉ nghe“Bịch” một tiếng thật lớn, thân hình cao lớn của Lam Hòa mạnh mẽ ngã xuống ghế, ghế dựa mất thăng bằng, lại nghiêng nghiêng ngã sấp xuống sàn nhà!