Cực Phẩm Tiểu Nhị

Cực Phẩm Tiểu Nhị - Chương 138: Biến Cố





“Rầm” thân mình kềnh càng của Lý đầu bếp sau khi lắc lư mấy cái, rốt cuộc cũng không chịu nổi ngã lăn ra đất. Lam Hòa vội vàng tiến lên, đỡ Lý đầu bếp. Hắn trừng mắt liếc Lạc Tiểu Y, thấp giọng quát : “Nàng cứ luôn nghịch ngợm như vậy, nếu ông ấy sợ hãi quá thì biết làm sao?”
Lạc Tiểu Y giương cằm lên, cười hì hì nói: “Ông ấy chửi Tiểu Y là đồng tính, nói Tiểu Y là đồ lưu manh, công tử thật sự không để ý sao?” Lam Hòa hơi buồn cười, hắn vừa vận khí truyền vào huyệt Thiên Trung của Lý đầu bếp, vừa đỡ ông chuẩn bị rời khỏi sương phòng, lắc đầu cười nói: “Nàng nha nàng nha, giỏi lắm, lần này cũng đủ khiến ông ấy thương tâm mấy ngày rồi .” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của hắn đã tràn ngập nỗi vui sướng khi người khác gặp họa.
Lam Hòa đỡ Lý đại thúc vào trong phòng bếp, ngay khi ông vừa thanh tỉnh liền vội vàng rời đi. Hắn vừa cười hì hì vừa nhảy vào trong sương phòng nhưng thân ảnh Lạc Tiểu Y đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa trầm xuống, hai mắt lộ ra sát khí, quan sát xung quanh một lát, sau đó đẩy cửa sổ ra vội vàng nhảy ra ngoài.
Lại nói, lúc Lam Hòa vừa mới rời đi, vài tiếng động dị thường liền truyền vào tai Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y rùng mình, vừa mới đứng thẳng người, đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, dị thường mà ngoại trừ Lạc Tiểu Y ra, cho dù là Lam Hòa cũng không ngửi thấy truyền đến.”Thiên La hương! Là Thiên La hương đã thất truyền sao?” Thiên La Hương được xưng tụng là một trong tam đại kỳ hương đương thời, với sự linh mẫn của Lạc Tiểu Y , trong nháy mắt ngửi được mùi hương, liền lập tức mất khả năng hành động.

Một bóng đen phóng vào trong phòng, cõng Lạc Tiểu Y đã mê man lên, nhảy ra ngoài cửa sổ. Sau đó, bốn năm bóng đen theo sát phía sau bọn họ, phóng về phương xa.
Khi Lạc Tiểu Y tỉnh lại, nàng đã ở trong một gian phòng cực kỳ hoa lệ. Gian phòng kia cứ như cửa hàng tơ lụa, đốt Long Tiên Hương, Lạc Tiểu Y vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy ở giữa bức rèm che trên đỉnh đầu, có một viên Dạ Minh Châu to bằng ngón cái.
Đây chính là kỳ bảo nha. Lạc Tiểu Y nhảy xuống giường, hai chân chỉ mang tất đi tới đi lui trong phòng. Đối phương rõ ràng đã chế trụ toàn bộ nội tức của nàng.
Lắc lắc cánh tay vài cái, sau khi phát hiện thân thể mình vẫn mềm nhũn vô lực. Lạc Tiểu Y cong môi lên, đi từ từ qua một bên, bưng một chiếc ghế dựa lớn đặt trên bàn sách, sau đó lại bưng một chiếc ghế dựa khác mặt đối mặt đặt trên chiếc ghế kia. Lấy thêm một chiếc ghế nhỏ đặt trên hai cái ghế lúc nãy. Sau đó bò lên, duỗi thẳng cánh tay nhỏ nhắn hái viên Dạ Minh Châu kia.
“Lạc Tiểu Nhất thật có nhã hứng!”
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một trận gió lạnh bổ nhào lên người, đồng thời một giọng nói ưu nhã truyền tới: “Lạc cô nương thích viên Dạ Minh Châu này như vậy. Sao không nói? Tại hạ dâng tặng là được rồi.”
Tay phải của Lạc Tiểu Y hãy còn đưa lên đỉnh đầu, cố gắng nạy viên Dạ Minh Châu gắn trên xà nhà kia. Mặt nàng cúi xuống, cười hì hì nhìn thanh niên mặc áo gấm đứng bên cửa.
Người thanh niên này ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, nhưng mũi quá cao, đầu mũi còn cong xuống giống mỏ ưng, hợp với xương gò má hơi cao của hắn, ngoài vẻ tuấn lãng, còn có vài phần khắc nghiệt, không được tốt tướng cho lắm.
Chàng thanh niên phe phẩy chiếc quạt trong tay, không hề che dấu sự kinh diễm và tán thưởng trong mắt mình. Hắn nhìn Lạc Tiểu Y từ trên xuống dưới, than thở: “Lạc cô nương đúng là trời sinh đoan trang. Dù tại hạ thường thấy mỹ nhân. Giờ phút này tâm tình cũng phải dao động.”
Lạc Tiểu Y đánh giá người thanh niên kia vài lần, sau đó không để ý tới hắn nữa. Chuyên tâm ngẩng đầu nạy viên Dạ Minh Châu bị thợ thủ công gắn cứng vào xà ngang bằng những miếng vàng.

Vừa cố gắng nạy, Lạc Tiểu Y vừa hưng phấn nói: “Ngài thật sự sẽ đưa một ít Dạ Minh Châu cho Tiểu Y sao?” Người thanh niên cười ha ha, nói: “Đương nhiên.” Hắn lại bổ sung một câu: “Với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế của cô nương. Mấy viên Dạ Minh Châu này thì đáng gì?”
Hai tay Lạc Tiểu Y đều cố gắng vươn lên, vừa ra sức cạy viên Dạ Minh Châu trên xà ngang, vừa nói: “Vậy thì tốt quá. Ngài mau mau lấy Dạ Minh Châu ra cho Tiểu Y xem đi?”
“Tại hạ lập tức đi lấy ngay. Chính là Lạc cô nương à, tại hạ đã đáp ứng rồi, sao cô còn không đi xuống?”
“Nói nhảm, ta cạy sắp ra rồi. Đây là Dạ Minh Châu nha, càng nhiều càng tốt, ngài còn bao nhiêu viên? Không bằng cho Tiểu Y hết đi. Hì hì, rốt cuộc cũng lấy được rồi. Thật tốt quá.”
Trong tiếng cười hưng phấn, thân hình bé nhỏ của Lạc Tiểu Y đang đứng trên ghế bỗng lắc lư một cái. Nàng vừa muốn thi triển công phu nhảy xuống, lại bỗng nhiên phát hiện công phu của mình đã bị khắc chế, không thể vận chuyển chân khí.
“A a —— ta sắp ngã xuống rồi .” Trong tiếng thét chói tai, ghế dựa và cái bàn đều lắc lư theo Lạc Tiểu Y. Người thanh niên vội vàng nhét quạt vào hông, tiến lên mấy bước, gấp gáp nói: “Không sao đâu, cô nương mau nhảy xuống đi, tại hạ sẽ đỡ cô nương.”
Lạc Tiểu Y đang cực kỳ bối rối vừa nghe vậy, thân mình nghiêng một cái, ngã thật mạnh về hướng chàng thanh niên. Ngay khi chàng thanh niên kia vươn hai tay ra thì đồng thời, Lạc Tiểu Y mất thăng bằng, hai chân hất lên, ngã người ra phía sau. Nàng ngã về phía sau, mũi chân không tự chủ được dùng sức hất về phía trước. Trong nháy mắt, toàn bộ bàn ghế đổ về hướng chàng thanh niên đang mở rộng hai tay!
Thời cơ vô cùng chuẩn, với tư thế này, người thanh niên kia có muốn tránh cũng không tránh được. Trong tiếng rầm rầm rầm trầm đục, trong nháy mắt, ba chiếc ghế dựa và cả cái bàn vọt thật mạnh về hướng người thanh niên, thân mình người thanh niên kia gập lại, xảo diệu dùng sức mượn lực, tìm cách đẩy mấy cái ghế thì đồng thời, Lạc Tiểu Y bịch một tiếng, dùng sức ngồi đè lên thắt lưng của hắn, một cái chân nhỏ cũng ra sức giẫm, giẫm lên chân trái của chàng ta.
Rầm rầm rầm bịch, hai người và đống bàn ghế ngã xuống tạo nên một cơn chấn động nhỏ. Bên ngoài truyền đến tiếng quát dồn dập: “Ngũ công tử, ngài làm sao vậy?”

“Ai đó?” “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong tiếng quát ồn ào náo động, mọi người đẩy cửa phòng ra, lập tức tiến vào. Vừa mới thò đầu vào, mọi người đều ngẩn ra, không nhúc nhích nhìn hai người trong phòng.
Trên mặt đất, người thanh niên kia mới ngã xuống đất thật mạnh , hai tay đang ôm chân trái đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mà trên bụng hắn, Lạc Tiểu Y ngồi nghiêng người vẻ mặt mờ mịt, mắt to không ngừng chuyển động.
Ở trên trán người thanh niên, có một vết bầm xanh tím, mà hung thủ chính là chiếc ghế dựa rớt bên cạnh hắn. Chân phải người thanh niên bị cái bàn đè nặng, trên đùi phải còn bị hai cái ghế đè.
Khi mọi người còn đang ngây ngốc nhìn hai người trong phòng, thì chàng thanh niên ôm chân kêu đau kia tức giận nói: “Còn nhìn cái gì hả! Hừ! Mau vào nâng ta dậy, nhanh đi kêu Trần Thái y, chân trái của ta gãy xương rồi!”
Trong tiếng vâng dạ và chạy hộc tốc của mọi người, Lạc Tiểu Y dường như sực tỉnh. Nàng vội vàng đứng dậy, lui qua một bên. Nhìn nhìn bản thân sạch sẽ chỉnh tề, không dính một hạt bụi, lại liếc mắt nhìn người thanh niên chật vật không chịu nổi kia một cái. Con ngươi Lạc Tiểu Y lại không ngừng chuyển động: ***, ai bảo các ngươi mang ta tới đây? Đừng cho rằng ta không có công phu, sẽ không làm gì được các ngươi!
Tuy rất đắc ý, nàng vẫn thầm nghĩ: Trần Thái y? Người thanh niên này lại có thể điều động Thái y, rốt cuộc hắn là ai?