Cực Phẩm Tiểu Nhị

Cực Phẩm Tiểu Nhị - Chương 125: Bị Phát Hiện (2)





Tiểu Y giương cái miệng nhỏ nhắn, trừng đôi mắt to đen nhánh nhìn Lam Hòa, qua một lúc lâu sau nói: “Công tử gia, vì sao ngài vừa nghiến răng vừa nói những lời này vậy?”
Bộ dáng nàng vô cùng sợ hãi , cẩn thận liếc nhìn mặt Lam Hòa, sau khi lại không cẩn thận đi lòng vòng ở trên thân thể trần truồng của hắn, Lạc Tiểu Y cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt, một ý niệm trồi lên trong đầu: chẳng lẽ, công tử gia đang sử dụng mỹ nam kế với ta?
Miệng Lam Hòa giật giật, tiếng nghiến răng càng rõ ràng: “Phải vậy không? Ngươi không biết vì sao ta cắn răng à? Lạc Tiểu Nhất, ngươi có lời gì, tốt nhất hiện tại nên chủ động nói với bản công tử, nói cách khác, tối hôm nay ngươi chuẩn bị hầu ngủ cho bản công tử đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y, vọt một cái lại trở nên nóng bỏng. Không biết tại sao, khi lòng nàng bang bang nhảy lên thì cổ họng cũng phát khô một trận. Đồng thời, cặp mắt của nàng bất tri bất giác, đã híp lại thành một đường, ánh sáng trong mắt bắn ra, đều biến thành hình trái tim.
Oán hận véo một cái ở trên đùi mình, Lạc Tiểu Y buồn bực thầm nghĩ: Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, bây giờ là lúc ngươi hoa mắt thần mê sao?Tại sao ngươi luôn quên mất, ngươi là con gái, nhìn thân thể hắn, ngươi mới là người chịu thiệt.
“Sao lại câm mất rồi?”Giọng nói hơi trầm thấp khàn khàn của Lam Hòa vang lên.

Lạc Tiểu Y cắn môi dưới, tròng mắt nhanh như chớp đảo qua đảo lại. Thẳng đến khi Lam Hòa hừ một tiếng, nàng mới vội vàng nói: “Tiểu Y có việc gạt công tử.” Lạc Tiểu Y càng nói càng giận, rõ ràng đứng phắt dậy, hai bước vọt tới trước mặt hắn, chân nhỏ duỗi ra, đá hai cái vào bồn tắm: “Nhưng mà, công tử phải hỏi ta trong tình huống như vậy sao? Ngài.” Nói tới đây, Lạc Tiểu Y oán hận nuốt câu tiếp theo xuống bụng: “Công tử để thân thể trần truồng như vậy nói chuyện với ta, thật quá đáng.”
Lạc Tiểu Y giận dữ trừng mắt, trong đó hừng hực lửa giận, cặp mắt kia cũng “không quên” xem xét không ngớt trên người Lam Hòa, thỉnh thoảng còn liên tiếp nuốt nước miếng.
Nghe được tiếng nàng nuốt nước miếng, Lam Hòa không khỏi dở khóc dở cười, hắn mở mắt phượng, đôi mắt đen như mực mỉm cười nhìn lại Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y mất thật lớn khí lực. Mới dời tầm mắt khỏi thân thể kiện mỹ thon dài của hắn. Vừa dời đi, lại chống lại biểu tình cười như không cười của Lam Hòa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y lại đỏ lên, nàng quay đầu ra, tức giận nói: “Công tử cười cái gì?”
Lam Hòa không đáp. Thân mình giật giật, kích khởi một trận tiếng nước, sau đó tự nhiên nói ra: “Tiểu Nhất, lau lưng cho bản công tử.” Lạc Tiểu Y hừ một tiếng. Thập phần quyết đoán quay đầu đi, bước về bên giường ngồi xuống.
Khóe miệng Lam Hòa cong lên, mắt phượng hẹp dài nhìn Lạc Tiểu Y, thở dài một hơi nói: “Tiểu Nhất. Ngươi còn còn chưa báo cáo chuyện của ngươi xong đâu. Kỳ thật ngươi không cần nói quá nhanh, chờ sau khi Tiểu Nhất thành người của ta, bản công tử sẽ có rất nhiều thời gian thăm dò bí mật của Tiểu Nhất.”
Thân thể Lạc Tiểu Y cứng đờ. Nàng oán hận cắn môi dưới. Tròng mắt chuyển động nhanh như chớp. Sau khi vòng vo một lúc lâu. Miệng nàng bĩu một cái, lặng lẽ cười hai tiếng. Sau đó tay phải nhanh chóng ở trong lòng lấy ra một thứ gì đó quăng về hướng Lam Hòa!
Động tác của nàng thật sự quá l nhanh, Lam Hòa vừa phát ra một tiếng: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi làm cái” chữ quỷ còn chưa ra khỏi miệng, cả người liền chóng mặt choáng váng, ngã thật mạnh vào trong thùng tắm không thể động đậy.
Bất quá, tuy rằng toàn thân hắn chết lặng, nhưng thần trí vẫn còn rõ ràng. Đôi mắt phượng của Lam Hòa căm tức nhìn Lạc Tiểu Y, cắn răng oán hận thầm nghĩ: làm sao ta lại quên mất vết xe đổ chứ? Người này, tại sao luôn có nhiều thứ kỳ quái như vậy?
Lạc Tiểu Y nhìn thấy Lam Hòa nặng nề ngã lên bồn tắm, không nhúc nhích nhìn mình chăm chú, biểu tình chết lặng, không khỏi cười khanh khách.

Nàng vỗ vỗ tay, chạy đến trước mặt Lam Hòa, ngồi xổm xuống, cười hì hì đưa tay phải ra, quơ quơ trước mắt Lam Hòa, vui vẻ nói: “Công tử gia, làm sao ngài luôn không nhớ vậy? Làm sao ngài có thể luôn bị tiểu nhân ám toán như thế?”
Vừa nói, nàng vừa vươn tay nhéo má trái Lam Hòa, sau khi nhẹ nhàng giật vài cái, nghiêng đầu đánh giá ngũ quan của hắn, lẩm bẩm nói: ” Bộ dạng công tử gia thật là đẹp, kỳ thật cũng không thể trách ta động một chút là nổi máu háo sắc được, thật sự rất dễ nhìn.”
Tiếng nói của nàng không nhỏ, Lam Hòa tự nhiên nghe được rõ ràng. Hắn có điểm muốn cười, bất đắc dĩ da mặt lại chết lặng, căn bản không thể làm ra cái biểu tình gì.
Lạc Tiểu Y xem xét Lam Hòa một lúc, bỗng nhiên nghiêng mặt đi, “Chụt” một cái thật mạnh ở trên mặt của hắn, động tác này, hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Lam Hòa và bản thân nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều ngẩn ngơ.
Một lát sau, hai tay Lạc Tiểu Y ôm mặt mình, thống khổ hét thảm lên. Kêu hai tiếng, nàng đứng phắt dậy, cởi giày ra, chân nhỏ đạp hai cái trên vai Lam Hòa, nổi giận đùng đùng nói : “Công tử gia, vừa rồi Tiểu Y là bị trúng mỹ nam kế của ngài, kỳ thật không có ý tứ gì, ngài có biết không?”
Sau khi đạp xong, nàng nhíu mày, tay che ngực, thì thào nói: “Lời này tại sao nghe qua có điểm gì đó là lạ? Kỳ thật, ta cũng có chút ý tứ với hắn.”
Lam Hòa lại buồn cười. Hắn nhìn thoáng qua chân nhỏ của Lạc Tiểu Y, thầm nghĩ: trước kia ta thật sự quá hồ đồ, nhiều đặc thù rõ ràng như vậy, ta cư nhiên hoàn toàn không phát hiện.
Chân nhỏ của Lạc Tiểu Y , đạp ở trên bờ vai trơn bóng của Lam Hòa, xúc cảm trắng mịn kỳ quái kia, khiến mặt nàng nóng lên từng đợt. Cảm giác mình thật sự có điểm gì đó là lạ. Lạc Tiểu Y vội vàng thu chân, mang giày vào.
Một lần nữa ngồi xổm xuống, Lạc Tiểu Y trừng lớn hai mắt nhìn về phía làn da Lam Hòa lộ ra bên ngoài bồn tắm. Nhìn nhìn, nàng bỗng nhiên vươn ngón trỏ ra, nhấn một cái thật mạnh trên cơ ngực hắn.
Vừa mới đè xuống, nàng vội vàng thu tay lại, giống như bị lửa đốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng, cũng không biết vì sao, cặp mắt của nàng càng thêm sáng lên.
Tay nhỏ bé do dự trên không trung một lúc lâu, sau đó rốt cuộc lại ấn lên cơ ngực Lam Hòa. Sau khi xoa bóp hai cái, tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Y đã sửa ấn thành sờ, sau khi sờ soạng hai cái, lại sửa sờ thành nhéo.

Chơi một hồi lâu, Lạc Tiểu Y vui sướng nở nụ cười. Mắt to của nàng cong thành một đường, cười khanh khách nói: “Đúng là mê người nha, tại sao lại khiến người ta muốn sờ tới sờ lui như của tỷ tỷ Hoa Lầu vậy?”
Lam Hòa nghe vậy, không khỏi chớp mắt, thần sắc trên mặt, nháy mắt âm trầm một chút, thầm nghĩ: tên này thậm chí ngay cả Hoa Lầu cũng từng đi qua?
Lạc Tiểu Y chuyển động quanh bồn tắm, nàng vừa không ngừng nhéo ấn ở trên ngực và lưng Lam Hòa, vừa cảm khái không thôi nói: “Hì hì, hôm nay nhất định phải sờ đủ. Trước kia luôn nghe các nàng nói thích đến thế nào, làm hại ta luôn cứ thấy công tử gia liền chảy nước miếng. Bây giờ thì tốt rồi, sờ đủ ta sẽ không thấy thèm.”
Không nhìn mây đen trải rộng trên mặt Lam Hòa, Lạc Tiểu Y vươn tay nhỏ bé, vỗ hai cái thật mạnh trên ngực Lam Hòa. Tiếng vang ” Bành bạch” thanh thúy truyền vào trong tai, không biết vì sao, Lạc Tiểu Y phát hiện mình có điểm khô nóng.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng di chuyển xuống phía dưới bồn tắm, chính là mới liếc mắt một cái như vậy, cái gì nàng cũng không thấy, vệt đỏ ửng đã lập tức trải rộng tới gáy nàng. Lam Hòa càng nhìn càng thấy thú vị, sự bực bội nhất thời tiêu tan không còn một mảnh, ngược lại còn cười dài thưởng thức vẻ mặt của nàng .
Lạc Tiểu Y vội vàng đứng lên, chạy đến cạnh bàn bưng ấm trà uống một hớp thật to, uống xong nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật cũng không có cái gì hay , ta, ta không chơi nữa.” ***, tim đập nhanh như vậy, còn xem tiếp sẽ nhảy ra khỏi mồm mất. Không chơi, không thể chơi nữa!
Ngay lúc Lạc Tiểu Y quyết định, bỗng nhiên bả vai ấm áp, hai tay căng thẳng, sau đó, một lực mạnh mẽ lôi kéo nàng xoay lại, thẳng đến khi nàng đánh lên một lồng ngực bền chắc. Tiếp theo, giọng nói ôn nhu, khàn khàn của Lam Hòa vang lên bên tai: “Vừa đốt một mồi lửa, liền không chơi nữa sao?”