Cực Phẩm Thần Y

Chương 2446




"Tôi nghĩ anh sẽ không muốn hiểu đâu." Đạm Đài Thái Vũ nhịn không được bật cười, nói: "Bao lâu nữa thì anh có thể phục hồi thương tích?"

"Một ngày rưỡi nữa đi" Trần Gia Bảo thản nhiên nói.

"Nhanh như vậy?" Đạm Đài Thái Vũ Thần nhịn không được kinh hô ra tiếng, thương tích của Trần Gia Bảo rõ ràng nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, làm sao có thể hồi phục thương tích còn nhanh hơn cô được?

"Điều này có gì lạ sao?" Trần Gia Bảo nói: "Đừng quên, bản chất nghề của tôi là một bác sĩ Việt Nam, với kiến thức y học: của tôi, miễn là vẫn còn một hơi thở thì vẫn chưa chết, tôi có thể cứu trở về, bây giờ chỉ bị thương nặng mà thôi, không thể làm khó được tôi đâu.

Sở dĩ phải đến một ngày rưỡi nữa là bởi vì tôi muốn dành một ngày để khôi phục lại chân nguyên và sử dụng nửa ngày còn lại để điều trị thương thế, vì vậy mới mất đến một ngày rưỡi, đối với tôi mà nói là quá lâu."

Đạm Đài Thái Vũ Thần hết nói nổi rồi, "Thần Châu thất biến vũ thiên kinh" của cô đã đủ thần kỳ, trong phương diện chữa thương có hiệu quả kỳ diệu, cộng thêm có "Phật cốt xá lợi" gia tăng, mới có thể bảo đảm khôi phục lại hoàn toàn trong vòng ba ngày, thế mà không nghĩ tới Trần Gia Bảo so với cô còn nghịch thiên hơn, thật sự là không thể so sánh, vì so. không bằng.

Nghĩ đến đây, Đạm Đài Thái Vũ Thần ít ít nhiều nhiều có chút nhụt chí.

Trần Gia Bảo tiếp tục: "Chờ tôi hồi phục rồi, sau đó sẽ chữa thương cho cô, sẽ có thể giảm thời gian hồi phục thương thế. của cô xuống còn hai ngày"

Đạm Đài Thái Vũ chỉ cảm thấy càng ngày càng bị đả kích,

nghẹn nửa ngày, mới miễn cưỡng nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo” Trần Gia Bảo lắc đầu, thật ra, y thuật của anh cao minh hơn võ thuật của anh rất nhiều, ít nhất, về phương diện võ thuật thì có rất nhiều người lợi hại hơn anh, t ít người có thể

nhưng về mặt y thuật, anh tự tin là sẽ có vượt qua được anh.

Đạm Đài Thái Vũ hơi suy tư, nói: "Đúng rồi, chờ thương thế của chúng ta khôi phục rồi thì lập tức rời khỏi đảo Hải Ninh đi, trước tiên trở về phái Koga, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn." "Trở về làm gì?" Trần Gia Bảo nhìn "Ngọc Tỷ Truyền Quốc" trong tay, khóe miệng nhếch lên một tia cười khẩy, nói: "Trần Gia Bảo tôi luôn có ân báo ân, có thù báo thù, chờ thương thế của tôi tốt lên, tôi sẽ cho Thiên Mệnh Âm Dương Sư một bất ngờ, để cho ông ta biết Trần Gia Bảo lợi hại thế nào!" Đạm Đài Thái Vũ lắc đầu, hoàn toàn hết nói nổi rồi, thôi vậ nếu Trần Gia Bảo muốn tìm Thiên Mệnh Âm Dương Sư báo thù, vậy mình cứ đi theo Trần Gia Bảo điên cuồng một lần đi, cũng không thể thật sự trơ mắt nhìn Trần Gia Bảo chết trong tay Thiên Mệnh Âm Dương Sư.

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu nắm chặt thời gian ngồi xuống chữa trị vết thương.

Lại nói tới vào buổi sáng hôm sau, mặt trời mọc trên biển tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Terai Chika cả một đêm không ngủ, cô ấy đứng trên boong Tàu, nghe mười tiểu đội trưởng ở phía sau báo cáo, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, giận dữ khiển trách: "Một lũ vô dụng, tất cả đều là một lũ vô dụng, đến hai người bị thương nặng chạy cũng không xa mà ngay cả hai trăm người cũng không †ìm được, tôi tốn nhiều tiền nuôi các cậu như vậy thì được lợi lộc gì hả?"

Vẻ mặt mười tiểu đội trưởng phía sau không khỏi lúng túng, không nói được một lời.

Trong mắt Terai Chika hiện lên từng vẻ nghiêm nghị, nói: "Truyền xuống mệnh lệnh của tôi, lại điều thêm cho tôi một tiểu đội hai trăm người nữa tới đây, nếu hôm nay còn không. tìm được Trần Gia Bảo thì ngày mai lại tiếp tục điều tới thêm Đội lính đánh thuê Liệt Ưng cho tôi, tôi không tin, tăng hơn một ngàn lính đánh thuê cũng không tìm được Trần Gia Bảo!"

"Đúng đúng..."

Kuwada Ikue nhanh chóng phản đáp lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, sang bên cạnh gọi điện thoại xin người đến hỗ trợ.