Chương 2256
Yumi Nagai mở nắp đồ uống lạnh, uống hai ngụm, vẻ mặt ảm đạm nói: “Tần Thi Vân đã gặp được anh rể của cậu ấy, bây giờ lại ở cùng anh rể. Thật sự là xui xẻo.”
“Anh rể của Tần Thi Vân sao?” Một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, với nụ cười tỏa nắng nói: “Dù sao cũng chỉ là anh rể mà thôi. So với tài lực và thủ đoạn của cậu chủ, trực tiếp làm hài lòng anh rể của Tần Thi Vân, để cho anh ấy nói vài câu tốt trước Tần Thi Vân, hoặc là trực tiếp đánh anh ta để anh ta cút đi, còn không phải là chuyện đơn giản sao?”
Người này tên là Nakamoto Chiri, là chủ tịch câu lạc bộ Karate của trường đại học Đông Đô, có kiến thức sâu rộng về karate và được xưng là di sản văn hóa.
Hai người còn lại bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.
Yumi Nagai dùng tay bóp nát chai nước lạnh, như trút giận trong lòng, nói: “Nếu là anh rể bình thường thì chỉ có vậy thôi, nhưng Tần Thi Vân không hề che giấu tình cảm của mình với anh rể., và tên tiểu tử không nể mặt mũi của tôi anh ta kiêu ngạo như thiên hoàng, đúng là làm tôi tức chết đi được!”
“Em vợ và anh rể quang minh chính đại ở với nhau sao?”
Ba người Nakamoto Chiri lập tức kêu lên, trong lòng đang rất là hưng phấn, thật thú vị!
“Hả?” Yumi Nagai dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của ba người, và trên lộ ra vẻ không hề thích việc đó.
“E hèm…”
Nakamoto Chiri lập tức phản đáp lại, ho khan một tiếng, tức giận nói: “Thật sự là quá quất, thật sự là không chịu được nữa, nhân tiện, tên nhóc kia tên là gì?”
“Tên anh ta là Trần Gia Bảo.”
“Trần Gia Bảo?” Nakamoto Chiri lặp lại, rồi chế nhạo: “Một người đàn ông Việt Nam ở Đông Đô cũng dám cướp một phụ nữ của cậu chủ ở Nhật Bản, tôi phải móc đôi mắt chó của hắn ta. Tôi sẽ dạy anh ta một bài học nhớ đời vì dám làm như vậy và đưa Tần Thi Vân cho anh ta mang về.”
Yumi Nagai mắt sáng lên, cậu vươn tay đến vỗ vỗ cánh tay của Nakamoto Chiri rồi mỉm cười: “Không uổng công tôi đã đối xử tốt với anh, đi đi, nhưng hãy nhớ rằng, Trần Gia Bảo đến từ Việt Nam, miễn là anh đừng có đem chuyện anh giết hắn ta trở thành vấn đề trong mối quan hệ ngoại giao giữa Nhật Bản và Việt Nam, thì mọi chuyện còn lại đích thân tôi sẽ lo liệu.
Ngoài ra, anh phải giả vờ rằng anh nhìn không thuận mắt anh ta nên mới ra tay, và đừng nói liên quan đến tôi để tránh ý nghĩ xấu của Tần Thi Vân về tôi.”
“Tôi hiểu được, tôi hứa sẽ làm thật tốt!” Nakamoto Chiri tự tin vỗ ngực, nháy mắt với hai người gần đó rồi đi về phía Trần Gia Bảo.
Yumi Nagai không ở lại chỗ cũ nữa, khóe miệng nhếch lên một tia nhạo báng: “Trần Gia Bảo, dám làm mất hết mặt mũi của ta, ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận!”
Lúc này ở bên bờ hồ, Trần Gia Bảo ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ Tần Thi Vân bên cạnh, cười hỏi: “Hôm nay em muốn đi đâu?”
“Ta có thể đi đâu cũng được đúng không?” Tần Thi Vân hỏi.
“Tất nhiên.”
Tần Thi Vân thận trọng nói: “Vậy thì cùng em đi mua sắm, ăn uống, xem phim… như mọi thứ anh đã chơi từng làm với chị em, anh làm lại những việc ấy cùng em, được không?”
Cuộc nói chuyện này mơ hồ không rõ ràng lắm, Tần Thi Vân yên lặng nhìn Trần Gia Bảo, trong lòng cảm thấy lo lắng cùng mong đợi.
Trần Gia Bảo bình tĩnh cười nói: “Đương nhiên.”
Tần Thi Vân thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu định nói.