Cực Phẩm Thần Y

Chương 2184






Chương 2184

“Tên nhóc con dám to gan giở trò gian lận ở sòng bạc đang ngồi ở đâu. Tôi thấy tên nhóc này không muốn sống nữa rồi.”

Đúng lúc này, giám đốc sòng bạc Cao Bân Hy dẫn theo mấy tên mặc đồ đen to khỏe ngạo nghễ tiến vào. Giọng nói anh ta bỗng im bặt khi nhìn thấy xác mấy ninja đã chết thảm nằm trên đất. Anh ta chết lặng một hồi mới phản ứng lại được: “Đây… đây lại là chuyện gì đây?”

Ngay trước mặt mấy tên áo đen, Cao Bân Hy và người đẹp chia bài đứng nhìn đến ngây cả người. Tại sao… sao chỉ trong nháy mắt lại có… có nhiều người chết như vậy?

Hơn nữa, tên bạc bịp non choẹt vừa thắng 90 triệu đô kia, vẫn còn đang ngồi trên ghế ôm cổ của một người đẹp. Ôi, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mặc dù bọn người Cao Bân Hy cũng là bọn tàn nhẫn độc ác nhưng nhìn thấy cảnh này trước mắt vẫn sốc đến phải a lên một tiếng.

Lúc này, Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên nhìn về phía Cao Bân Hy và người đẹp chia bài, thấy bọn họ xông tới với súng ống, vũ khí trên tay, trông không có vẻ gì là chuẩn bị chung tiền cho khách. Xem ra sòng bạc này tính quỵt nợ 90 triệu đô rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nhược Uyên bỗng nhiên tối sầm lại. Dám quỵt tiền của Vũ Nhược Uyên này sao, người phụ trách sòng bạc này đúng là có mắt như mù.

Trần Gia Bảo khóe miệng cong lên một nụ cười bỡn cợt, nhưng sức tay của anh vẫn không hề thả lỏng, vẫn nắm lấy cổ Yoshimura Miyu y như cũ.

Nếu không phải Yoshimura Miyu là ninja từng được huấn luyện bài bản, đã luyện được kỹ thuật giữ hơi để nín thở được trong thời gian dài, nói không chừng, cô đã bị Trần Gia Bảo bóp chết rồi.

Cho dù là vậy, cổ của Yoshimura Miyu bị bóp nãy giờ cũng rất đau, da mặt vốn trắng nõn của cô ta đã chuyển cả sang màu đỏ thẫm.

Đột nhiên, kẻ đã mất sức chiến đấu là Furuta Hiroshi nãy giờ đang nằm trên đất bỗng ngồi bật dậy. Anh ta cởi áo trên người ném xuống đất, trên bụng anh ta là một quả bom điện tử hẹn giờ. Furuta Hiroshi cười như điên cuồng: “Trần Gia Bảo, quả bom trên người tôi đây đủ sức làm nổ tung con tàu du lịch này, phá hủy toàn bộ. Cho dù bắt tất cả người ở đây lót xác, tôi cũng phải giết cho được anh!”

Cao Bân Hy và đám người mặc áo đen đột nhiên biến sắc, hai chân run lên sợ hãi, trong lòng muốn khóc không ra nước mắt. Chẳng qua chỉ là kinh doanh sòng bạc thôi mà, tại sao còn gặp phải bom thế này?

Có điều, dù sợ thì rõ sợ, Cao Bân Hy vẫn không quên bản thân là giám đốc sòng bạc. Tuy rằng anh hiện vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo chuyện này là thế nào nhưng nhìn quả bom trước mắt thì anh ta không một chút do dự, nghiến răng la lớn: “Chạy mau lên, mau tìm một boong tàu trốn vào đi, sống được người nào hay người đó. Chạy chậm là không kịp nữa đâu…”

Đám to con mặc áo đen đã có phản ứng, họ đang chuẩn bị cùng Cao Bân Hy chạy trốn.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo cười ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng, không những không sợ ngược lại còn lộ vẻ khinh thường: “Muốn chết chung với tôi à, anh cũng can đảm đấy, đáng tiếc lại quá ngu xuẩn. Anh thật sự cho rằng quả bom này có thể giết chết được tôi à?”

Vũ Nhược Uyên vẫn ngồi yên tại chỗ, dáng vẻ vô cùng thư thái. Trong mắt cô cũng hiện lên nét khinh thường. Cô bảo Furuta Hiroshi thật biết nói đùa, ban đầu khi ở núi Phượng Hoàng, đối mặt với tên lửa ngợp trời, Trần Gia Bảo còn dám vung kiếm xông lên. Bây giờ chỉ có mỗi quả bom, có thể tạo sóng tạo gió gì chứ?

Cao Bân Hy và người đẹp chia bài đều sốc đến đơ ra, chẳng lẽ trên đời có người lại không sợ bom đạn? Không, hai bạn trẻ này chắc chắn sợ quá hóa khùng luôn rồi, nên mới nói năng linh tinh như vậy.

“Mày chết đi cho tao!” Furuta Hiroshi sắc mặt đáng sợ, trong mắt chỉ còn sự điên cuồng. Anh ta vươn tay muốn kích nổ quả bom trên người.

Bọn người Cao Bân Hy và người đẹp chia bài đã tuyệt vọng rồi. Khoảng cách gần như vậy, bọn họ căn bản là không thể chạy thoát, chẳng lẽ số trời định họ phải chôn thân nơi biển cả sao?

Đột nhiên, một sự thay đổi bất ngờ.

Một luồng khí sắc bén rực rỡ như mũi kiếm được bắn ra từ đầu ngón tay của Trần Gia Bảo, và ngay lập tức xuyên qua trán của Furuta Hiroshi. Một lỗ máu lớn bằng ngón tay cái xuất hiện.