Cực Phẩm Thần Y

Chương 2151






Chương 2151

Áp lực trên người Lưu Ly đã giảm, điều này đối với cô ấy mà nói là đã đủ rồi!

Cô ấy quát nhẹ, tay giơ lên không, kiếm Hàn Sương lại bay vào trong tay cô ấy. Tiếp theo, dưới sự duy trì nội lực mạnh mẽ, kiếm Hàn Sương lại bay khỏi tay, phóng thẳng vào đám người mặc áo đen còn lại trên đỉnh núi.

Sóng gió đã qua!

Sau khi làn đạn tên lửa cuối cùng kích nổ trên không, Trần Gia Bảo ôm tấm thân mềm mại của Lưu Ly từ trên không rơi xuống.

Những người xung quanh đều vỡ òa trong tiếng hoan hô, trong mắt nhiều người, là Trần Gia Bảo và Lưu Ly đã cứu mạng họ. Họ rất cảm kích hai người.

Vũ Nhuận Nguyệt và Thu Vũ Liên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thu Vũ Liên kích động muốn xông tới nhào vào lòng của Trần Gia Bảo. Cô ta đột nhiên thấy Lưu Ly thì hơi do dự, chân định nhấc lên thì lại đặt xuống chỗ cũ.

Vũ Nhược Uyên trợn mắt và nói: “Cô là người phụ nữ của anh ta, sao lại không qua đó?”

Thu Vũ Liên lắc đầu và mỉm cười ngọt ngào: “Cô Lưu Ly mới là người nên đứng bên cạnh anh ấy. Tôi có thể làm tình nhân của Gia Bảo, thỉnh thoảng gặp anh ấy thì đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Ngốc không thể nói.” Vũ Nhược Uyên lắc đầu, thấy tức vì cô ta không chịu tranh đấu.

Mặt khác, trong mắt của Sầm Khiếu Uy lại loé lên một tia thất vọng, trong lòng anh ta càng tuyệt vọng. Làn đạn tên lửa chi chít như vậy cũng không giết nổi Trần Gia Bảo và Lưu Ly, chỉ e là suốt đời anh ta cũng không trả được mối thù này.

Dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, hai chân của Trần Gia Bảo vừa đặt xuống thì đột nhiên loạng choạng, cơ thể xém chút ngã nhào xuống đất.

Bỗng dưng có một đôi tay thon đỡ lấy anh: “Anh có sao không?”

Trần Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn, nhìn vào đôi mắt của Lưu Ly trong lòng, nơi cánh mũi ngửi thấy hương sen, anh mỉm cười: “Tôi không sao, nhưng còn cô, chống lại nhiều đạn tên lửa như vậy, cô có cảm thấy khó chịu không?”

Lưu Ly lắc đầu và buông Trần Gia Bảo ra, giữa hàng lông mày hiện lên sự khen ngợi và dịu dàng, cô ấy nói: “Lúc nãy anh làm tốt lắm.”

Trần Gia Bảo tỏ ra bất ngờ, tâm trạng vui mừng khôn xiết, xem ra nỗ lực của bản thân quả nhiên không uổng phí, anh chuẩn bị nói vài câu bông đùa.

Đột nhiên, giọng của Tôn Khai Sơn lại vang lên không đúng lúc: “Hai người không màng tính mạng cứu lấy anh ta, tinh thần gan dạ như vậy đúng là khiến nhiều người kính phục.”

Trần Gia Bảo quay đầu lại nhìn, giữa hàng lông mày hiện lên sự không vui, anh trợn mắt: “Miệng thì nói kính phục, lúc nãy tôi cũng đâu có thấy ông ra tay.”

Tôn Khai Sơn thành thật gật đầu và nói: “Tôi sẽ không ra tay cứu người, nhưng tôi sẽ khâm phục tận đáy lòng đối với người hy sinh cứu người khác. Coi như tôi không phải người tốt, nhưng tôi thích người khác làm người tốt. Tôi luôn cho rằng, trên đời này người làm chuyện tốt vẫn cần nhiều khuyến khích và quan tâm, người tốt càng nhiều thì mới có thể làm nổi bật tính độc nhất vô nhị của tôi chứ.”

“Toàn là lời nguỵ biện.” Trần Gia Bảo cười nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhưng rất có triết lý, khó mà phản bác lại.”

“Điều đó đương nhiên.” Tôn Khai Sơn cười ha hả: “Cậu Trần, tối có một yêu cầu quá đáng, hy vọng cậu có thể đồng ý.”

“Ông nói đi.”