Cực Phẩm Thần Y

Chương 1160






Chương 1160

Tiêu Ngọc Tuyết lắc đầu cười: “Đừng có mơ mộng hão huyền, tôi không tin anh có khả năng đánh cờ tướng thắng cha tôi.”

“Hay là chúng ta đặt cược, thấy sao? Nếu tôi thua, tôi sẽ dạy cho cô một môn võ công hoặc võ kỹ, còn nếu tôi thắng thì sao?”

Tiêu Ngọc Tuyết ánh mắt chợt sáng lên, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của người con gái vốn mạnh mẽ, vỗ tay cười: “Được rồi, được rồi, đây là tự anh nói, nếu anh thua thì dạy cho tôi một môn võ công.”

“Thế nếu tôi thắng thì sao?” Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi lại.

“Anh sẽ không thắng được!” Tiêu Ngọc Tuyết rất tự tin vào tài đánh cờ tướng của cha mình, cô ta nói: “Nếu anh thắng, tôi có thể tùy ý chấp nhận với anh một điều kiện, anh thấy sao?

Tùy ý chấp nhận một điều kiện? Không phải là Trần Gia Bảo muốn làm gì thì làm sao?

Ngụy Phong Lăng đột nhiên cảm thán, Tiêu Ngọc Tuyết có phải chơi lớn quá rồi không?

Tiêu Thiên Tắc lúc đầu chỉ một nở nụ cười nhạt, nhìn xem Trần Gia Bảo và Tiêu Ngọc Tuyết đấu võ mồm, nhưng sau khi nghe xong những lời đánh cược này, khóe miệng ông ta chợt cứng đờ, nếu ông ta thua thì không phải là con gái bảo bối của ông ta cũng thua theo luôn hay sao?

Ngay lập tức Tiêu Thiên Tắc bừng bừng khí thế chiến đấu mãnh liệt.

“Ha ha.” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, nói:“Chuyện này là do tự cô đã nói, sau đó đừng có hối hận mà nuốt lời.”

“Bổn cô nương có béo lên được tí nào nhờ nuốt lời với anh sao? Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi.” Tiêu Ngọc Tuyết đương nhiên không tin Trần Gia Bảo có thể thắng được.

“Để tôi cho cô thua khâm phục khẩu phục.” Trần Gia Bảo mỉm cười, đối với Tiêu Thiên Tắc đột nhiên nói: “Ngài Tiêu, xin mời ngài đi trước.”

Khi câu nói này nói ra, Ngụy Phong Lăng và Tiêu Ngọc Tuyết cũng phải kinh hãi.

Cái gọi là một bước trước, từng bước trước, Trần Gia Bảo còn dám để cho đối phương đi trước, anh thật sự là tự tin tới như vậy sao?

Bên bờ ao, dưới tán cây liễu xanh mướt, làn gió chậm rãi thổi qua làm những tán cây rung rung, nhưng bầu không khí dần dần trở nên nghiêm túc.

Tiêu Thiên Tắc cười nói: “Cậu Trần, cậu rất có tự tin.”

Trần Gia Bảo mỉm cười nói: “Bởi vì tự tin là bí quyết thành công đầu tiên.”

“Nếu cậu đã tự tin như vậy, rất tốt, tôi cũng sẽ như cậu mong muốn, chỉ hy vọng thực lực của cậu có thể sánh ngang với sự tự tin của cậu.” Tiêu Thiên Tắc lắc lắc đầu cười, người trẻ tuổi thành danh quá sớm sẽ giống như Trần Gia Bảo. Tự đánh giá cao bản thân mình và luôn cảm thấy rằng mình rất lợi hại không có gì không thể thực hiện được. Vậy cũng tốt, nếu Trần Gia Bảo đã có tự tin như thế, ông ta sẽ dốc toàn lực đối phó, đánh cho Trần Gia Bảo thất bại thảm hại mà trở về, làm hao mòn bớt những góc cạnh của Trần Gia Bảo!

Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Tắc là người dẫn đầu đi nước cờ trước, bước đầu tiên là một con pháo đầu quá kinh điển và phổ biến.

“Tôi sẽ không làm ngài thất vọng.” Trần Gia Bảo ngưng cười, đi theo ứng đối đánh cờ.

Ban đầu, cả hai ngập ngừng đối đầu nhau trên bàn cờ trong khi sắp xếp theo những thói quen thành thạo của riêng mình, bên trên tưởng chừng như tình thế đã êm đẹp nhưng bên dưới lại rối ren với đao kiếm ẩn hiện khắp nơi.

Ngụy Phong Lăng và Tiêu Ngọc Tuyết đều không nói lời nào, kiềm chế cảm xúc nghiêm túc nhìn hai người họ chơi cờ.