Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 63: Đánh tướng quốc




"A." Mạc Nhiễm Thiên làm sao tưởng tượng được Công Tử Lâm sẽ dùng đến chiêu này, pp bất ngờ bị hắn sờ, bị dọa đến mức kêu toáng lên.

"Ha ha ha, thật sự là cực phẩm, không biết một vạn lượng này có đáng giá hay không?" Công Tử Lâm nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang xấu hổ mà cười lớn.

Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng, nhẹ giọng trả lời: "Công tử muốn đem Cơ Nhi tặng người khác sao?" Trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.

"Ha ha ha, ngươi không cần lo lắng, người nọ có thể còn mạnh hơn bổn công tử gấp trăm lần." Công Tử Lâm thấy bộ dáng yếu ớt đáng thương của hắn, không đành lòng mà kéo tay an ủi.

"Đúng vậy, tiểu tử ngươi gặp đại vận, nhớ kĩ sau này khi được sủng ái phải nhớ tới chúng ta nha." Bình đại nhân nhe hàm răng vàng xỉn ra nhìn Mạc Nhiễm Thiên bằng đôi mắt chuột đầy tục tĩu.

"A, ý đại nhân là đem tặng Cơ Nhi cho người khác?" Mạc Nhiễm Thiên cố ý lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

"Ừm, thật thông minh! Cơ Nhi, ngươi biết bổn công tử muốn ngươi làm gì chưa?" Công Tử Lâm mỉm cười vì sự sắc sảo của hắn.

"Cơ Nhi không biết." Mạc Nhiễm Thiên giả đò xấu hổ, trong lòng lại buồn nôn muốn chết.

"Ha ha ha, sao lại không biết, đơn giản muốn ngươi hảo hảo hầu hạ hoàng thượng, sau đó giúp bổn công tử thổi gió bên tai người được không?" Công Tử Lâm càng xem càng cảm thấy Mạc Nhiễm Thiên xinh đẹp, không nhịn được cầm tay hắn bắt đầu vuốt ve.

"A, hoàng thượng làm sao có thể thích Cơ Nhi chứ, công tử nói giỡn rồi." Mạc Nhiễm Thiên cả người nổi da gà, không ngờ kẻ này tướng mạo đường đường, vẻ mặt chính khí, nhưng thật ra cũng là phường háo sắc.

"Ha ha ha, cái này phải xem Cơ Nhi ngươi đến cùng có thông minh hay không." Công Tử Lâm cười lớn, hai vị đại nhân nọ cũng càn rỡ cười theo.

Đúng lúc này, cửa mở, một nam tử bộ dáng giống thị vệ đi vào, bước tới trước mặt Công Tử Lâm ôm quyền nói: "Đại nhân, đã tra được, người phía trên là......" Nam tử ghé miệng sát vào lỗ tai Công Tử Lâm.

"Thật sao?" Công Tử Lâm biến sắc, lập tức ánh mắt nghiêm khắc nhìn thị vệ.

"Thiên chân vạn xác!" Thị vệ nói rất chắc chắn.

"Uhm, ngươi đi ra ngoài đi." Chân mày Công Tử Lâm đã nhíu lại cùng một chỗ.

"Đại nhân, xảy ra chuyện gì?" Liêu đại nhân liền vội vàng hỏi.

Công Tử Lâm nhìn Mạc Nhiễm Thiên sau đó trả lời: "Các ngươi có biết người vừa rồi đấu giá cùng bổn đại nhân là người phương nào không?"

"Là người phương nào?" Bình đại nhân hiếu kì hỏi.

"Tướng quốc Thượng Quan Nghi!" Công Tử Lâm lạnh lùng trả lời.

"A, thì ra là tướng quốc đại nhân, chuyện này..." Liêu đại nhân hoảng hốt đứng lên, nếu làm cho tướng quốc biết hai người bọn họ ở cùng một chỗ với Công Tử Lâm thì phiền toái lớn.

"Còn có một người!" Công Tử Lâm nói nửa chừng.

"A, chẳng lẽ? Đại lương tạo, vậy bổn quan cáo lui trước." Liêu đại nhân đã đoán được, trán bắt đầu đổ mồ hôi. Bình đại nhân nhìn thấy, trong lòng lập tức hiểu rõ, cũng vội vàng cáo từ. Hai người không chờ Công Tử Lâm giữ lại, đã ba chân bốn cẳng chạy mất.

"Hừ, đồ vô dụng!" Công Tử Lâm tức giận thở mạnh.

"Công tử, xảy ra chuyện gì sao?" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cười thầm, Công Tử Lâm này e là hiện tại đang rất rối rắm, nếu hoàng thượng biết người phía dưới là hắn, lại đoạt tiểu quan với người, vậy thì chuyện hay rồi.

Công Tử Lâm vẻ mặt âm trầm, không để ý tới Mạc Nhiễm Thiên, mà là để tay chống cằm, Mạc Nhiễm Thiên gắt gao nhìn hắn, chỉ thấy hắn đột nhiên mắt sáng lên ngẩng đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên, sau đó nở nụ cười: "Cơ Nhi, hai người phía trên một người là tướng quốc Thượng Quan Nghi, một người lại là hoàng thượng cực hiếm khi xuất cung, bây giờ bổn công tử đem ngươi tặng qua đó, ngươi hãy nhớ rõ, giúp bổn công tử nói vài lời hay ý đẹp, sau này bổn công tử tự nhiên sẽ hảo hảo tạ ngươi."

"A, hoàng thượng!" Mạc Nhiễm Thiên làm bộ giật mình, cái miệng nhỏ nhắn mở rộng.

"Ngươi không cần sợ hãi, dung mạo ngươi rất giống Mạc thái tử mà hoàng thượng si mê, người nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần nói với người thế này......" Công Tử Lâm đem Mạc Nhiễm Thiên kéo đến bên người, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm một phen.

"Cơ Nhi rõ chưa?" Công Tử Lâm nói xong buông tay Mạc Nhiễm Thiên ra.

"Dạ, công tử, Cơ Nhi nhớ kĩ." Mạc Nhiễm Thiên ngoan ngoãn gật đầu.

"Đi thôi, hoàng thượng hôm nay hăng hái như vậy, nhất định là thích ngươi." Công Tử Lâm kéo Mạc Nhiễm Thiên đi ra, mà Mạc Nhiễm Thiên đúng với ý nguyện, lần này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể dựa vào Công Tử Lâm, vừa có thể thử dò xét hoàng thượng.

Ngoài gian phòng bao ở lầu hai, hai gã thị vệ rất nghiêm túc đứng canh phòng.

"Tại hạ Thân quốc đại lương tạo Công Tử Lâm muốn gặp đại nhân ở bên trong, phiền toái đại ca giúp ta thông báo một tiếng." Công Tử Lâm lấy ra hai thỏi bạc đặt lên tay bọn họ.

"Đại lương tạo khách khí, để tại hạ đi hỏi một chút." Thị vệ cũng không phải đần, cũng đã quen mặt Công Tử Lâm, hắn tới đã nhiều ngày nay, hoàng thượng cũng nhiều lần tiếp kiến, lúc này nhìn mỹ nam phía sau hắn đã biết hắn có ý gì, vội vàng đi vào bẩm báo.

Chỉ chốc lát, thị vệ đi ra, phía sau đương nhiên là tướng quốc Thượng Quan Nghi vẻ mặt tươi cười.

"Ha ha ha, không ngờ Đại lương tạo lại ở chốn này, thỉnh, thỉnh." Thượng Quan Nghi khách khí mời hắn vào, khi thấy Mạc Nhiễm Thiên đằng sau hắn thì sửng sốt, sau đó một nét cười tà thoáng hiện lên.

"Cơ Nhi bái kiến đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên khom người thi lễ, rốt cuộc vẫn cảm thấy Thượng Quan Nghi này quá mức đáng sợ, mình không thể nắm bắt được.

"Thì ra là ngươi a, đứng lên đi." Thượng Quan Nghi cũng rất khách khí.

"Công Tử Lâm khấu kiến hoàng thượng!" Bên trong, Công Tử Lâm đã quỳ xuống trước mặt Tề Quân Hành đang ôm tiểu quan.

"Công Tử Lâm, ngươi làm thế nào biết trẫm ở chỗ này?" Tề Quân Hành ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi, sau khi thấy được Mạc Nhiễm Thiên ở đằng sau liền không cười nữa.

"Hoàng thượng, Công Tử Lâm đưa người này đến cho ngài, ha ha." Công Tử Lâm lập tức đem Mạc Nhiễm Thiên đẩy ra trước mặt hoàng thượng,"Hạ quan không hiểu chuyện, liền tranh giành với Thượng Quan đại nhân, cái này, là hạ quan đến trả vật về chủ cũ. Cơ Nhi, mau ra mắt hoàng thượng!"

"Cơ Nhi tham kiến hoàng thượng." Mạc Nhiễm Thiên đầu cúi thấp, giả bộ thẹn thùng liếc nhìn Tề Quân Hành.

"Đại lương tạo khách khí, sao có thể nói là trả vật về chủ cũ được, tiểu quan này cũng là ai ra giá cao thì hầu hạ người đó, trẫm cảm thấy một vạn lượng là quý, cho nên không ra giá nữa, hiện tại Công Tử Lâm ngươi được, tự nhiên sẽ hảo hảo thương yêu, ha ha ha." Tề Quân Hành cười ha ha, thuận tay nhéo má tiểu quan thanh tú ở bên cạnh, tiểu quan đó có lẽ căn bản không biết người bên cạnh mình là hoàng thượng, bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cả người phát run.

"Hoàng thượng giễu cợt, Công Tử Lâm mua tiểu quan này kì thật cũng là muốn tặng cho hoàng thượng, bậc tuyệt sắc này mới xứng hầu hạ hoàng thượng, hầu hạ hạ quan đó chính là hoa lài cắm bãi phân trâu." Công Tử Lâm tự mình làm thấp mình.

"Tuyệt sắc? Ha ha ha, người này có phần giống Mạc thái tử, nhưng so với Dương quý phi vẫn là không bằng, Công Tử Lâm, ngươi mang đi đi trẫm không có tâm tư." Tề Quân Hành không nhìn Công Tử Lâm cùng Mạc Nhiễm Thiên nữa.

Công Tử Lâm không ngờ tới hoàng thượng đến Câu Lan Viện lại không ham mê tiểu quan, nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi, đỏ mặt không biết làm sao.

Mạc Nhiễm Thiên cũng không ngờ, tên sắc quân này vậy mà lại không háo sắc, là mình không đủ đặc biệt sao, cũng khó trách, Dương quý phi là một mỹ nhân xuất sắc, mình như bây giờ quả thật không bằng y, giật mình, giả bộ khinh bỉ nói: "Hừ! Đại nhân, đi thôi! Hậu cung của Hoàng thượng có ba nghìn mỹ nhân, làm sao có thể coi trọng Cơ Nhi chứ, Cơ Nhi tốt hơn hết là hầu hạ ngài đi." Mạc Nhiễm Thiên tự an ủi mình.

"Cơ Nhi, không được nói bậy!" Công Tử Lâm bị Mạc Nhiễm Thiên dọa đến nhảy dựng lên.

"Cái gì nói bậy, hoàng thượng ra cung cũng là dân chúng bình thường, chẳng lẽ còn không cho phép người ta nói lời nói thật? Hoàng đế tốt đều yêu thương con dân, ta cũng không tin hoàng thượng hội bởi vì lý do này mà giết Cơ Nhi." Mạc Nhiễm Thiên bướng bỉnh nhìn Tề Quân Hành.

Tề Quân Hành đào thật sự không tức giận, mà đầy hứng thú nhìn khuôn mặt này, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt của hắn, lòng lại bối rối, mắt hắn rất giống với Vũ Tề, đôi mắt đầy trí tuệ.

"Công Tử Lâm a. Ngươi thật là biết chọn người, ha ha ha." Thượng Quan Nghi là người đầu tiên ha ha cười, "Hoàng thượng, tiểu gia hỏa này rất đáng yêu a."

Tề Quân Hành khóe miệng cũng lộ ra tươi cười: "Trẫm cũng không dám giết hắn a, bằng không trẫm chính là không thương yêu con dân, trẫm cũng không muốn gánh tội danh này, ha ha ha, được lắm, can đảm lắm, ngồi xuống đi."

Công Tử Lâm mừng rỡ, vội vàng kéo Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên lúc này mới rất không cao hứng ngồi ở bên cạnh hoàng thượng, mà Tề Quân Hành cũng lập tức nghiêng đầu chăm chú nhìn vào mắt hắn.

Mạc Nhiễm Thiên khó chịu trừng mắt nhìn hắn, Tề Quân Hành sửng sốt sau đó cười ha ha nói với Thượng Quan Nghi: "Ái khanh, hôm nay trẫm đụng phải một người không sợ chết."

"Cơ Nhi, còn không nhận lỗi với hoàng thượng!" Công Tử Lâm cũng là mồ hôi lạnh rơi.

"Hoàng thượng, xin lỗi, Cơ Nhi nói những lời khó nghe, ngài là đại nhân phải có đại lượng, tha cho Cơ Nhi đi." Khẩu khí của Mạc Nhiễm Thiên không giống như là xin lỗi.

"Làm càn!" Khuôn mặt Thượng Quan Nghi đột nhiên trở nên âm trầm, hai tròng mắt sắc bén giận dữ lườm Mạc Nhiễm Thiên, "Đừng tưởng rằng không trừng phạt ngươi, ngươi có thể vô cớ gây loạn, đây là nơi nào, để cho một nam thị nho nhỏ như ngươi giương oai?"

"Ha ha ha, nơi nào! Đây không phải chính là Câu Lan Viện sao, dù thế nào, đi vào nơi này còn có người tốt sao? Tự mình làm mất mặt thì trách Cơ Nhi sao, nếu không phải cuộc sống thúc bách, ta cũng sẽ không tới nơi này chịu ủy khuất, hoàng thượng thì sao, tướng quốc thì sao, đi tới nơi này không phải đều giống nhau ư, các ngươi còn có thể cao sang sao!" Mạc Nhiễm Thiên bị Thượng Quan Nghi chọc giận, tất cả những lời trong miệng đều nói ra cả.

"Ba!" Trên mặt Mạc Nhiễm Thiên bị tát một cái. Mạc Nhiễm Thiên không ngờ rằng Thượng Quan Nghi lại đánh hắn, đương nhiên cũng không có phòng bị, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nghi, sau đó cả khuôn mặt lửa giận bừng bừng bốc cháy.

"Ngươi tm dám đánh ta!" Mạc Nhiễm Thiên phản ứng lại, một quyền đấm qua, còn Thượng Quan Nghi cũng chưa bao giờ gặp phải tiểu quan đanh đá như vậy, chỉ cảm thấy khóe miệng đau nhói, Mạc Nhiễm Thiên đã đấm vào bên má trái y, hại y lảo đảo đến thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Mạc Nhiễm Thiên vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục nhào tới, đem Thượng Quan Nghi đang muốn đứng dậy đẩy ngã xuống đất, đấm y.

"Điên rồi!" Công Tử Lâm hiện tại đã bị dọa đến mức hai tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài, song cuối cùng vẫn kịp phản ứng, đem Mạc Nhiễm Thiên đang nổi điên kéo ra mà nói: "Cơ Nhi, mau dừng tay, ngươi điên rồi a, ngươi đánh tướng quốc đại nhân a. Ai." Công Tử Lâm chỉ cảm thấy mọi chuyện hỏng hết rồi.

Mạc Nhiễm Thiên bị kéo ra rồi vẫn hung tợn nhìn Thượng Quan Nghi đang từ mặt đất đứng lên mà nói: "Tướng quốc đại nhân không phải người, chẳng lẽ là quỷ sao!"

"Ngươi, ngươi?" Thượng Quan Nghi từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị người ta đánh, càng làm cho y buồn bực chính là kẻ đánh y lại là một tiểu quan, nhất thời tức giận đến ngay cả lời cũng nói không ra.

Lại nhìn hoàng thượng Tề Quân Hành vẫn ngồi im không nhúc nhích, ý cười nơi khóe miệng kia có chút lạnh, chờ Thượng Quan Nghi đứng lên, hắn mới quay sang nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Ái khanh, đem hắn kéo ra ngoài giết đi." Tề Quân Hành rất tiếc nuối nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái, giống như định cho hắn tội chết.

"A, hoàng thượng, Cơ Nhi tính tình nóng nảy, nhưng người không xấu." Công Tử Lâm cầu xin giúp Mạc Nhiễm Thiên.

"Cầu người như thế làm gì, chết thì chết chứ sao, ta cũng không muốn sống nữa, quốc gia thối nát này, hoàng đế thì được ăn ngon mặc đẹp, dân chúng ở biên giới lại nghèo rớt mùng tơi, cha mẹ ta sợ Cơ Nhi chết đói, mới cho Cơ Nhi đến kinh đô kiếm ít tiền, không ngờ ngay cả hoàng đế đều là hôn quân, sống còn có ý nghĩa gì, công tử, cám ơn ngươi mua ta, vốn tưởng rằng Cơ Nhi may mắn được hầu hạ người, hiện tại chỉ e phải để kiếp sau rồi, tạm biệt!" Mạc Nhiễm Thiên bi thống nói xong, mắt to lệ lưng tròng nhìn mọi người một vòng, sau đó lao tới tấm ván gỗ phía sau cửa, trong lòng hắn là đang đánh cuộc.

"A." Hai tiểu quan trong phòng kinh hãi hét lên, Tề Quân Hành long nhan biến sắc. Nhưng trong lúc Mạc Nhiễm Thiên sắp đụng đầu vào tấm gỗ, Thượng Quan Nghi bên cạnh mới vừa đứng lên được lại lập tức lao ra, Mạc Nhiễm Thiên tiến thẳng vào lồng ngực y, đau đến mức y phải ngồi sụp xuống, Mạc Nhiễm Thiên trong lòng y lại đang cười như mở cờ trong bụng.

"Ngươi, ngươi cứu ta làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên vẫn cả giận quát: "Chẳng lẽ chê ta chết như vậy quá tiện nghi cho ta, muốn đem ta nghìn đao vạn chém?"

"Khụ khụ khụ, ta nói, ta nói ngươi người này không thể tỉnh táo một chút sao!" Thượng Quan Nghi cảm thấy vừa rồi thật nguy hiểm, tính tình tiểu quan này cũng không phải nóng nảy bình thường.

"Tỉnh táo ư? Ghê tởm, ngươi bảo ta làm sao tỉnh táo, u u, cha mẹ đều sắp chết đói, hiện tại lại đụng phải đám ác nhân các ngươi, u u ô." Mạc Nhiễm Thiên tự cảm thấy mình thật sự là tài giỏi.

"Khụ khụ, được rồi được rồi mà, đừng khóc, có gì từ từ nói, trẫm muốn nghe một chút xem trẫm là loại hôn quân gì." Tề Quân Hành bị Mạc Nhiễm Thiên mắng đến mức hãi hùng khiếp vía, chẳng lẽ trong mắt dân chúng mình lại là một hôn quân, trong lòng nhất thời trở nên lạnh lẽo.

"Được rồi mà, Cơ Nhi, đừng khóc, hoàng thượng cùng tướng quốc đều không so đo, ngươi cứ từ từ nói." Công Tử Lâm đã sợ đến mức dây thần kinh cũng mềm nhũn ra rồi.

"U u......" Mạc Nhiễm Thiên khóc thật thương tâm, mặc dù nước mắt đều không có, nhưng bộ dạng hắn lau nước mắt vẫn làm cho người khác yêu thích.

"Buồn cười thật, bổn tướng cũng không so đo với ngươi nữa, còn khóc cái gì?" Thượng Quan Nghi thấy hoàng thượng dường như cảm thấy hứng thú với hắn, cũng chỉ đành đem ân oán cá nhân gác tạm sang một bên.

"Hừ, đồ khốn nạn!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận nhìn Thượng Quan Nghi, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao, làm cho Thượng Quan Nghi sửng sốt, vẻ mặt trở nên cổ quái.

"Ha ha ha, ái khanh, xem ra trẫm là hôn quân, ngươi là khốn nạn a." Tề Quân Hành buồn cười nói, nhưng điều này cũng làm cho Mạc Nhiễm Thiên biết Tề Vương quả thật không phải hạng người tầm thường, một vị quân vương lại không để bụng chuyện mình mắng hắn, độ lượng như vậy, làm cho Mạc Nhiễm Thiên âm thầm bội phục. Công Tử Lâm bên cạnh cũng âm thầm kinh hãi a, có quân vương như thế, quốc gia không muốn lớn mạnh cũng không được. Lại nghĩ về Thân quốc mặc dù quốc lực đang ở tầm trên hai nước còn lại, nhưng đám ma quỷ trong cung cũng thực làm người ta lo lắng.

Thượng Quan Nghi khóe miệng giật mạnh, sau đó cơn đau trên mặt kéo đến, y nhìn Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói: "Thân thể nhỏ gầy, nhưng khí lực thật ra cũng không nhỏ!"

"Hừ! Ta cũng rất đau!" Mạc Nhiễm Thiên vuốt mặt mình, không dám dùng sức, sợ lau mất lớp phấn dịch dung.

"Các ngươi đi ra ngoài đi!" Tề Quân Hành đột nhiên nói với hai tiểu quan trong phòng đang run sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, hai tiểu quan nọ lập tức nhanh chân bỏ chạy.

"Ngươi tên Cơ Nhi?" Tề Quân Hành ngồi đối diện Mạc Nhiễm Thiên.

"Dạ." Mạc Nhiễm Thiên rất nhu thuận gật đầu, nếu người ta không để bụng, mình cũng không thể làm bộ quá, mục đích đã đạt được, phải thay đổi chiến thuật thôi.

"Nói một chút xem lời vừa rồi của ngươi là có ý gì, trẫm thật đúng là không biết trong quốc gia của mình còn có vùng quê nghèo như vậy?" Tề Quân Hành cau mày hỏi.

"Nhà của ta ở sơn thôn gần biên giới Mạc quốc và Tề quốc, hằng ngày săn thú kiếm sống, vì vùng quê hẻo lánh, lại không có con đường nào tử tế, cho nên thôn dân rất ít khi đến trong thành. Muốn bổ sung nhu yếu phẩm hàng ngày đều phải trèo đèo lội suối cả tháng, nhưng hiện tại săn thú càng ngày càng khó, có mấy thôn dân còn bị dã thú ăn, u u, cuộc sống của mọi người càng thêm khó khăn, hoàng thượng có tiền tới nơi này tìm tiểu quan, tại sao không có tiền tu sửa con đường, làm cho đám thôn dân cũng có thể dễ dàng vào thành." Mạc Nhiễm Thiên nói như vậy đơn giản là có tư tâm.

Tề Quân Hành mày nhíu thành một đoàn nói: "Trẫm có nghe nói qua biên giới hai nước không ít thôn trang nhỏ lấy săn thú để kiếm sống, nhưng trẫm không ngờ cuộc sống của bọn họ gian khổ như vậy, xem ra chứng thật là một vấn đề, tướng quốc, giúp trẫm để ý, ngươi ngày mai tìm hộ bộ điều tra một chút, con đường giữa nước ta cùng Tề quốc quả thật không tốt, chi bằng tu sửa một chút, cũng tiện cho việc thông hành giữa hai nước, cũng xứng nơi đó đích thôn dân."

"Cám ơn hoàng thượng, hoàng thượng thánh minh!" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng quá kích động, không nghĩ tới Tề Vương lại coi trọng việc này, mình cũng là nghe Dạ Tích Tuyết ngẫu nhiên nhắc đến người dân vùng núi mới nghĩ đến, không ngờ rằng Tề Vương yêu dân như vậy, con đường giữa hai quốc gia khai thông, tất nhiên sẽ xúc tiến việc trao đổi giữa hai nước, vừa tiết kiệm thời gian, là có trăm cái lợi mà không có lấy một cái hại.

"Vi thần hiểu được! Ngươi tiểu tử này, xoay chuyển đến mau, bây giờ liền biến thành hoàng thượng anh minh rồi?" Thượng Quan Nghi nhìn Mạc Nhiễm Thiên mặt mày hớn hở, châm chọc hắn.

Mạc Nhiễm Thiên khinh khỉnh nhìn y: "Ai cần ngươi lo, Cơ Nhi là trong lòng có cái gì thì nói cái đó, hoàng thượng thật sự trân trọng dân chúng, Cơ Nhi đương nhiên là khen ngợi, hừ."

Mọi người ngắm khuôn mặt tuấn tú sinh động của Mạc Nhiễm Thiên, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, đột nhiên ba người đều cười ha hả. Riêng Mạc Nhiễm Thiên chứng kiến việc này, trong lòng so với bọn hắn cười càng vui hơn.