Chờ Mạc Nhiễm Thiên từ trong phòng Dạ Tích Tuyết đi ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên đã là một thân áo xám, mày rậm mắt to, trên mặt là một chòm râu hoa tiêu, sắc mặt khẽ biến thành vàng, nhìn qua giống như nam tử hơn kém bốn mươi tuổi. Còn Dạ Tích Tuyết ở dưới mắt phải dán một nốt ruồi đen, đem khuôn mặt vốn là tuấn mỹ dị thường phá hư hầu như không còn, làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy kỳ quái.
"Dạ đại ca, huynh tại sao dịch dung?"
"Ha ha ha, Tề vương háo sắc, huynh cũng sợ a, ha ha, như vậy có lẽ hắn sẽ cảm thấy mắc ói chăng." Dạ Tích Tuyết hướng Mạc Nhiễm Thiên nháy mắt mấy cái.
"Ác, thật rất mắc ói, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cười lớn, nốt ruồi đen kia đi theo lay động, thật rất kinh khủng, không muốn xem lần thứ hai.
"Ha ha ha, cùng Tiểu Thiên ở chung một chỗ lúc thấy tốt lắm." Dạ Tích Tuyết tinh mâu tỏa sáng nhìn hắn.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng vừa kéo, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nói: "Triển Ấp kia không phải đã gặp huynh sao? Sẽ không cảm thấy kỳ quái?"
"Ha ha ha, cái tên hèn nhát kia, ngày hôm qua chỉ nhìn hai mươi mỹ nam, làm sao còn chú ý huynh, còn nữa cho dù hắn nhận ra, cũng sẽ hiểu rằng huynh là sợ Tề vương coi trọng." Dạ Tích Tuyết tuyệt không lo lắng điểm này.
"Oh, kia đi thôi, Tứ đệ cũng mau tới, đúng rồi, Tề vương tại sao không có ở đây lâm triều lúc tiếp kiến chúng ta, mà là muốn buổi trưa đây? Lễ nghi này có vẻ không phù hợp lắm?"
"Hừ, còn không phải là xem thường Mạc quốc chúng ta sao! Lúc Thân quốc tới, Tề vương còn còn tự thiết yến khoản đãi. Aiz, thực lực nước ta yếu kém, cũng đáng xem thường rồi, huống chi chúng ta muốn cầu cạnh hắn." Dạ Tích Tuyết tinh mâu lộ ra oán giận.
"Sẽ có một ngày, Mạc quốc sẽ trở nên cường đại." Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe thì trong lòng buồn bực. Nhất thời lý tưởng hào hùng ở trong lòng.
"Đúng, qua cửa ải khó khăn này, huynh nghĩ hoàng thượng hẳn là cũng biết cái gì là trường trì cửu an (có tài năng mới ổn định được hòa bình lâu dài)."
"Aiz." Mạc Nhiễm Thiên thở dài sườn sượt đi ra phòng ngoài, vừa lúc đụng với Mạc Tử Viêm vội vã trở lại, sau khi thấy Mạc Nhiễm Thiên liền sửng sốt, khóe miệng co giật.
"Chuẩn bị xong rồi?" Mạc Tử Viêm nhìn nhìn lại Dạ Tích Tuyết hỏi.
"Như vậy hẳn là không thành vấn đề, Tiểu Thiên làm phó sứ cho ngươi, ta chính là hộ vệ của các ngươi, như vậy ba người chúng ta cũng có thể đi, binh lính cũng đã ở ngoài thành trú đóng, chỉ chờ ngươi cùng trở về." Dạ Tích Tuyết nói.
"Để cho bọn họ đi trước đi, ta muốn ở Tề quốc ở nửa tháng sau mới trở về, thuận tiện thăm dò rõ ràng chút tình huống." Mạc Tử Viêm lập tức nói.
"A, Tứ đệ, vậy đệ một người trở về có thể hay không quá nguy hiểm?" Mạc Nhiễm Thiên cả kinh.
Mạc Tử Viêm nhìn ánh mắt của hắn lập tức ôn nhu như nước, để cho Mạc Nhiễm Thiên lập tức nghĩ đến tối hôm qua hai người triền miên, không khỏi mắt to ngượng ngùng, không dám nhìn y, mà trên mặt bởi vì đã dịch dung, cũng không có hồng, có điều Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy trên mặt mình rất nóng.
"Ha ha ha, Tiểu Thiên đừng quên, Tứ đệ biết võ công, một người đi lại nhanh hơn, không cần lo lắng." Mạc Tử Viêm thanh âm cũng nhu hòa không ít, điều này làm cho Dạ Tích Tuyết bên cạnh nhăn mày, hai người này lúc nào lại trở nên gắn bó keo sơn như vậy rồi?
Sau nửa canh giờ, dưới sự hướng dẫn của Ngự sử Triển Ấp ở Tề quốc, ba cái hòm ngọc lục bảo lớn, mười mấy cái hòm hoàng kim châu báu bị chuyển đến Tề quốc Vương Cung, hai mươi mỹ nam kia cũng biết hôm nay là ngày quy chúc của mình (thuộc về sở hữu của người khác), mọi người đem trang phục mình sửa sang đến đẹp đẽ vô cùng, hy vọng có thể gặp được chủ nhân không tệ.
Mạc Tử Viêm một bộ màu tím cẩm phục bó sát, đầu đội phát quan màu tím, một viên màu trắng trân châu sặc sỡ loá mắt, cưỡi ở trên con tuấn mã cao lớn, nhìn qua tuấn mỹ phi phàm, uy phong lẫm liệt, y cũng không thể làm mất danh dự Mạc quốc.
Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể đi lại bên cạnh con ngựa của y, còn Dạ Tích Tuyết đi phía sau hắn.
Mạc Nhiễm Thiên từ ra tam quốc trạm dịch một khắc kia lại bắt đầu chú ý đến Triển Ấp cùng Yến nhi hai người, chỉ thấy Triển Ấp vẻ mặt tối tăm nặng nề, mà Yến nhi lông mày nhíu chặt, hiển nhiên không rõ Triển Ấp vì sao nhìn cũng không nhìn hắn, mà Mạc Nhiễm Thiên trong lòng thì âm thầm buồn cười.
Dịch quán vốn cách hoàng cung không xa, chỉ trong thời gian uống cạn chun trà, một đoàn người dài đã vào cửa chính diện hoàng cung, Mạc Tử Viêm xuống ngựa đi lại, Mạc Nhiễm Thiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện Tề quốc hoàng cung so sánh với Mạc quốc lại càng to lớn khổng lồ.
Đi vào cửa cung là một quảng trường lớn vô cùng, chánh điện phía trước nhất kia cũng muốn đi mấy phút đồng hồ mới đến, chớ nói chi là chánh điện phía sau, hai bên chi chít phòng ốc, sơn son thếp vàng, khí thế bất phàm.
Bốn phía Ngự Lâm quân thỉnh thoảng đi lại tuần tra, để cho Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy hoàng cung Tề quốc so sánh với Mạc quốc muốn nghiêm túc hơn.
"Tứ đệ?" Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nhẹ giọng kêu lên.
"Suỵt." Mạc Tử Viêm bị hắn gọi giật mình, vội vàng bảo hắn chớ có lên tiếng.
"Làm sao vậy?" Mạc Tử Viêm nhìn chung quanh một chút rồi nói nhỏ.
"Đệ tìm được sư huynh của đệ chưa?" Mạc Nhiễm Thiên phỏng đoán sáng nay y nhất định vừa đi tìm người.
"Ừ, huynh yên tâm, ta đã gửi gắm qua." Mạc Tử Viêm cho là Mạc Nhiễm Thiên sợ.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng kéo lên nói: "Dù sao cũng phải cho ta gặp người mới được chứ nhỉ?"
"Ha ha ha, không vội, hắn là thống lĩnh Ngự Lâm quân, dường như ngày nào cũng ở trong cung. Huynh tùy tiện hỏi thăm một chút sẽ biết." Mạc Tử Viêm đối với hắn lộ ra nụ cười sủng ái.
Mạc Nhiễm Thiên gật đầu, tiếp theo sau đó nhìn về phía trước, lúc này chánh điện đã gần ngay trước mắt.
"Tứ hoàng tử Mạc quốc đến!" Một thanh âm thái giám nhỏ mà vang kêu lên, Mạc Tử Viêm lập tức đối với Mạc Nhiễm Thiên nháy mắt, một trước một sau vào điện, Dạ Tích Tuyết phía sau chỉ huy hai mươi mỹ nam đuổi theo.
Vừa vào chánh điện, đoàn người Mạc quốc cúi đầu vẫn đi về phía trước, mà Mạc Nhiễm Thiên hiển nhiên không biết điểm này khác biệt, ngẩng đầu nhìn hướng tiền phương, lập tức trong lòng sợ hãi than, chỉ thấy sau long ỷ kia là bức hoành phi cửu long đằng vân đồ sộ, tựa hồ là dùng hoàng kim tạo ra, chói chang rực rỡ, hoa lệ vô cùng, dưới bức bình phong là một cái long ỷ bằng vàng sáng chói, trên đó đang ngồi một nam tử trẻ tuổi thần sắc nghiêm trọng nhìn mình, Mạc Nhiễm Thiên bị làm cho sợ đến lập tức cúi đầu, trong đầu vẽ ra Tề vương Tề Quân Hành tướng mạo. (lời tác giả: tiểu công số 1 do mama Kiếm Vũ Giả nhận nuôi!)
Không thể phủ nhận Tề Quân Hành là một mỹ nam tử hiếm thấy, mặt như quan ngọc, khí phách tuấn mỹ, một đôi long nhãn sắc bén vô cùng, môi mỏng như khắc, vóc người vĩ ngạn ưu mỹ, cả người phát ra loại hơi thở cuồng vọng đế vương.
Mạc Nhiễm Thiên bị đôi long mục kia nhìn chằm chằm thì khẩn trương vô cùng, tâm nghĩ sẽ không phải là hắn nhận ra mình đi, nghĩ đến điểm này không khỏi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cũng không dám ngẩng đầu nữa.
"Tham kiến Tề vương, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Ở dưới sự hướng dẫn của Mạc Tử Viêm, đoàn người Mạc quốc đã toàn bộ quỳ xuống hô to, Mạc Nhiễm Thiên cũng không ngoại lệ, quỳ gối phía sau Mạc Tử Viêm.
"Ha ha ha, bình thân, Tứ hoàng tử thật là tuấn mỹ như cũ a." Ngoài ý muốn, trên ghế rồng Tề Quân Hành khẩu khí tốt lạ thường.
"Đa tạ Tề vương ca ngợi, Tử Viêm không theo kịp một phần vạn Tề vương a, Tử Viêm lần này phụng mệnh Ngô Vương đi tới quý quốc, đặc biệt dâng lên hai mươi mỹ nam Mạc quốc, châu báu hai mươi hòm, Tề vương xin vui lòng nhận cho." Mạc Tử Viêm đứng dậy lớn tiếng nói, nhưng không dám đứng thẳng, vẫn khom lưng, chính là biểu hiện kém người một bậc, Mạc Nhiễm Thiên cũng im lặng không nói lời nào, ngầm quan sát hai hàng đại thần Tề quốc. Nghĩ rằng sự sắp xếp này xem như chỉnh tề, xem ra Tề vương cũng không phải là quá coi thường Mạc quốc.
"Được rồi được rồi, dẫn tới để cho trẫm nhìn một cái." Tề vương nghe được hai mươi mỹ nam, lập tức long mục lóe ra dâm quang, lần này vừa lúc bị Mạc Nhiễm Thiên bắt gặp, trong lòng không khỏi khinh bỉ tên sắc vương này, thầm nghĩ nhìn người thật không thể nhìn bề ngoài, nhìn bề ngoài của hắn cảm thấy hắn hẳn là một hoàng đế nghiêm túc, đầy hứa hẹn, không nghĩ tới vừa nghe mỹ nam liền lộ ra nguyên hình, có thể thấy tương lai khổ sở của mình rồi.
Hai mươi mỹ nam bị mang theo đứng ở Tề vương trước mặt, mà Tề vương lại càng từ trên ghế rồng đứng lên, vội vàng đi xuống, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên không nhịn được khóe miệng giật giật.
Các đại thần Bên cạnh cũng là mắt rực nhìn hai mươi mỹ nam này, trừ mấy người cá biệt cười lạnh ở ngoài, tất cả đều là đồ háo sắc.
Tề vương đi tới hai mươi phía trước mỹ nam, lại lần lượt từng cái một khuôn mặt ngắm nhìn, trong đại điện yên lặng như tờ, nhìn một màn tức cười này.
Chờ Tề vương nghiên cứu một lần xong, sau đó khóe miệng nụ cười kéo ra, chuyển hướng người thứ nhất bên tay phải đại điện nói: "Tướng quốc đại nhân, giúp trẫm xem một chút, những mỹ nam này ai giống Thái tử Mạc quốc?" Thì ra là Tề Quân Hành kể từ khi trở về từ Mạc quốc, liền tự tay vẽ một bức tranh, đem Mạc Nhiễm Thiên vẽ giống như đúc, để trong tẩm cung, để các đại thần người người cũng được chứng kiến Mạc Nhiễm Thiên phong thái.
Nam tử phía trước bước ra khỏi hàng, xoay người lại, Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn, trước mắt lần nữa sáng ngời, đây chính là Tề quốc tướng quốc Thượng Quan Nghi hai người Thủy Hỏa nói đến! ( lời tác giả: tiểu công 2 do mama Hải Thiên Tuyết Sử nhận nuôi!!)
Mạc Nhiễm Thiên chỉ cảm thấy người này rắn rỏi săn chắc, đôi mắt đẹp ẩn chứa kiên quyết, môi đỏ mọng răng trắng tinh, cả người phát ra hơi thở xa cách lãnh đạm, bất quá hắn giờ phút này cười nhìn xuống Tề vương sau cũng đi tới trước mặt hai mươi mỹ nam, sau đó nụ cười ẩn lên, hai hàng lông mày cau lại, mọi người nhìn sang, ánh mắt kia lại càng nhiếp hồn người khác.
Mạc Nhiễm Thiên cười nhìn một màn này, thì ra mình nổi danh như vậy, nhìn tới giá trị của mình không thấp a, không khỏi vừa ngẩng đầu nhìn nhìn vị hoàng đế trầm mê đối với mình, không ngờ Tề Quân Hành lại đang gãi cằm nhìn hắn, hại hắn giật mình, tim càng đập loạn, rốt cuộc bị bại lộ ở chỗ nào?
"Tứ hoàng tử, Mạc thái tử hiện tại bệnh tình có khá hơn chút nào không?" Tề vương cùng Mạc Tử Viêm bắt chuyện.
"Cảm ơn hoàng thượng quan tâm, thái tử điện hạ rất tốt, bệnh cũng khá." Mạc Tử Viêm cung kính nói.
"Trẫm vốn tưởng rằng đây là cơ hội của trẫm, không nghĩ tới thái tử lại không có tới, aiz, tiếc nuối." Tề vương ngửa đầu than tiếc, cảm giác kia thật làm cho người ta cảm thấy hắn đáng thương cũng rất si tình.
"Cái này, thái tử điện hạ không có tới, nhưng nếu như Tề vương lần này không giúp nước ta, thái tử điện hạ sẽ bị Thân quốc đoạt đi." Mạc Tử Viêm lập tức đi vào vấn đề chính.
"Ha ha ha, Tử Viêm thật thích nói giỡn, thái tử điện hạ ngu người có ngu phúc, đi Thân quốc cũng chưa chắc không tốt a." Tề vương cười xong đem Mạc Tử Viêm nâng dậy, khuôn mặt anh tuấn âm trầm xuống, cùng mới vừa rồi cho Mạc Nhiễm Thiên ấn tượng đầu tiên hoàn toàn bất đồng, thật giống như một chút trở nên lãnh khốc vô tình, đây là một người cỡ nào mâu thuẫn!
Mạc Tử Viêm gương mặt tuấn tú cũng biến đổi theo, cân nhắc một chút chậm rãi nói: "Tử Viêm cầu Tề vương cứu Mạc quốc, Mạc quốc nếu là diệt, Thân quốc trở thành lớn mạnh nhất, đối với Tề quốc cũng rất bất lợi a. Xin Tề vương nghĩ lại!" Mạc Tử Viêm lập tức quỳ xuống, để cho Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đau xót.
"Ha ha ha, Tứ hoàng tử xin đứng lên, chuyện này từ từ thương lượng, thân quốc so sánh với các ngươi tới sớm hơn, trẫm cũng không nên cự tuyệt a." Tề Quân Hành lộ ra sắc mặt khó xử, để cho Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy hắn chính là một con hồ ly giảo hoạt.
Đang lúc ấy thì, tướng quốc Thượng Quan Nghi đã nhìn xong, đem hai người kéo ra tới nói: "Hoàng thượng, thần cho là ánh mắt người này cùng Mạc thái tử rất giống, mà mũi người này cùng Mạc thái tử có chút giống, hoàng thượng nghĩ sao?"
Tề vương lập tức vừa chuyển hướng hai vị mỹ nam, một đôi Long Nhãn híp lên, sau đó gật đầu nói: "Ừ, là hơi có chút giống như, Tứ hoàng tử, những thứ này mỹ nam nhưng là đã là của trẫm sao?" Tề Quân Hành lại hỏi Mạc Tử Viêm.
"Dĩ nhiên, hoàng thượng thích là tốt rồi." Mạc Tử Viêm lập tức gật đầu nói.
"Ừ, tốt lắm, người đâu, đem mắt người này cùng mũi người này khoét đi!" Tề vương chậm rãi nói.
Đoàn người Mạc quốc vừa nghe liền kinh hãi, Mạc Nhiễm Thiên lại càng hoảng hốt thét lên.
"Tha mạng, hoàng thượng tha mạng, tiểu nhân cùng thái tử điện hạ tuyệt không giống nhau." Mỹ nam ánh mắt giống như Mạc Nhiễm Thiên kia lập tức quỳ xuống khẩn cầu. Mà kẻ có lỗ mũi giống Mạc Nhiễm Thiên cũng đã quỳ xuống.
"Hoàng thượng, việc này, thật ra thì hai người này cùng Tiểu Thiên không giống." Mạc Tử Viêm vội vàng cầu xin, y làm sao biết được Tề vương như vậy tàn bạo.
"Oh, nói như vậy Mạc thái tử hiện tại thay đổi?" Tề Quân Hành vừa đi tới bên cạnh Mạc Tử Viêm, mà tướng quốc Thượng Quan Nghi đi trở về bên tay phải vị thứ nhất, đầu khẽ nâng, tuyệt không vì chuyện chỉ ra hai người, hại bọn họ suýt bị móc mắt khoét mũi mà đau lòng.
"A, không phải, Tiểu Thiên chẳng qua là thành thục hơn, không phải hai người này có thể so sánh."Mạc Tử Viêm vã mồ hôi trán.
"Ừ, cũng đã hai năm không thấy, thật muốn nhìn một chút mỹ nhân kia hiện tại thế nào, ai." Tề Quân Hành lại giả bộ si tình.
"Hoàng thượng, hai người này?" Mạc Tử Viêm vội vàng nói.
"Vậy thì thưởng cho bọn họ đi, các vị ái khanh, còn không cám ơn Tứ hoàng tử?" Tề Quân Hành vừa nói vừa trở về long ỷ, long bào phất lên, một lần nữa ngồi xuống.
"Cảm ơn hoàng thượng, cám ơn Tứ hoàng tử!" Đám cựu thần kia lập tức khấu tạ, hai mươi mỹ nam lập tức bị mang ra ngoài đại điện, chờ đợi được chọn.
"Hoàng thượng, nơi này là ngọc lục bảo – quốc bảo nước ta, đưa cho các vị nương nương." Mạc Tử Viêm nháy mắt làm cho người đem ba hòm ngọc lục bảo đặt lên.
Rương vừa mở, các đại thần "Oa" một tiếng, chỉ thấy lục quang lóe sáng ngất trời, bên trong viên viên bảo thạch sáng long lanh, quý giá vô cùng.
"Ừ, vậy thì đa tạ Hoàng thượng quý quốc, ha ha ha, tốt, bãi triều thôi." Tề vương chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn lại nữa.
Mạc Tử Viêm hoảng lên, vội vàng quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, xin cứu Mạc quốc!"
"Ha ha ha, Tứ hoàng tử không cần dùng đại lễ như vậy, trẫm sẽ xem xét." Tề vương khóe miệng lộ ra nụ cười không có chút nào ấm áp.
"Hoàng thượng!" Mạc Tử Viêm thất vọng nói.
"Tốt lắm, trẫm mệt mỏi, Tứ hoàng tử trở về dịch quán nghỉ ngơi đi, trẫm vốn tưởng rằng thái tử sẽ đến, không nghĩ tới, aiz." Tề Quân Hành lắc đầu, tràn đầy thất vọng.
"Hoàng thượng, nếu Mạc quốc thái tử đến, hoàng thượng có thể hay không xuất binh giúp Mạc quốc!" Mạc Tử Viêm ra chiêu cuối cùng, nhưng lời này vừa ra, tim của hắn liền giống bị đào thịt giống nhau đau.
"Hả?" Tề Quân Hành long mục sáng ngời, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Thái tử ở nơi nào? Tứ hoàng tử?" Tướng quốc bỗng nhiên lên tiếng.
"Hồi tướng quốc, nếu hoàng thượng đồng ý, tại hạ lập tức tới biên cảnh Mạc quốc đón thái tử tới đây." Mạc Tử Viêm còn giấu.
"Ha ha, xem ra các ngươi sớm có chuẩn bị a, hoàng thượng các ngươi bỏ được?" Thượng Quan Nghi châm chọc nói.
"Hoàng thượng không muốn, nhưng vì dân chúng Mạc quốc, chỉ có thể bỏ." Mạc Tử Viêm hồi đáp.
"Ha ha ha, hắn cũng có ngày này! Hừ, thời điểm ban đầu vũ nhục trẫm có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy hay không, hắn sẽ không sợ trẫm hành hạ con trai bảo bối của hắn sao?" Tề Quân Hành đến lúc này mới lộ ra nguyên hình, không cười nữa mà nhìn Mạc Tử Viêm, nhìn Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết.
"Hoàng thượng bớt giận, phụ hoàng đặc biệt để cho Tử Viêm hướng Tề vương nói xin lỗi." Mạc Tử Viêm vội vàng lựa lời mà nói.
"Hừ, nói xin lỗi, hắn để cho trẫm trở thành trò cười cho tam quốc, cho là trẫm thật quan tâm một ngu thái tử sao, lão thất phu! Thân quốc diệt hắn không được, sớm muộn gì Tề quốc ta cũng giết hắn!" Cừu hận trong mắt Tề Quân Hành thoáng cái bộc lộ ra.
Mạc Nhiễm Thiên thấy Mạc Tử Viêm hai đấm nắm chặc, cả người đều ẩn nhẫn, mặc dù trong lòng cũng rất tức giận, nhưng sợ Mạc Tử Viêm không nhịn được cơn tức này, đành vội mở miệng nói: "Hoàng thượng xin bớt giận, ai cũng có lúc ngã lòng hoặc làm sai chuyện gì đó, nếu Ngô Vương thật lòng hướng Hoàng thượng nói xin lỗi, tại hạ nghĩ hoàng thượng nhất định là người nhân từ khoan hậu."
"Các hạ là người nào?" Tề Quân Hành mặc dù sớm chú ý tới hắn, nhưng bởi vì thật sự quá bình thường rồi, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt rất đẹp, lại cùng Mạc thái tử có mấy phần giống nhau, cho nên nhìn nhiều hơn mấy lần.
"Tại hạ là phó sứ của Tứ hoàng tử, hoàng thượng hãy niệm tình Ngô Vương thương yêu Mạc thái tử, tha thứ hành động của ông ấy với ngài." Mạc Nhiễm Thiên tận lực làm cho mình chấn định.
"Oh, thú vị. Các hạ tên gọi là gì?" Tề vương hứng thú nhìn Mạc Nhiễm Thiên, đặc biệt là đôi mắt kia.
"Tên tại hạ không trọng yếu, quan trọng nhất là giúp được chuyện hai nước, tam quốc thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau, diệt một nước thì một nước sẽ cường đại, đến lúc đó tất sinh lòng tham lam, tại hạ tin tưởng hoàng thượng hẳn là suy nghĩ qua điểm này. Hơn nữa Ngô Vương nguyện đem thái tử dâng lên, đã nói rõ thành ý của Ngô Vương, hoàng thượng sao không bán một cái nhân tình, dân chúng Mạc nhất định tri ân sẽ báo đáp."
"Mồm mép lanh lợi lắm, ngươi hẳn không phải là phó sứ của Tứ hoàng tử." Tướng quốc Thượng Quan Nghi xoay người lại, một đôi Tinh Mâu sắc bén nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Ha ha ha, tại hạ nhưng thật ra là một gã thực khách ở quý phủ Tứ hoàng tử mà thôi, tướng quốc quá khen." Mạc Nhiễm Thiên hướng hắn ôm quyền.
"Con mắt của ngươi rất giống Mạc thái tử!" Tề Quân Hành cảm thấy càng xem càng giống, không khỏi lần nữa đứng lên.
"Ha, hoàng thượng quá khen, tại hạ nếu nghiêng nước nghiêng thành như Mạc thái tử, đó chính là khinh nhờn Mạc thái tử rồi, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng càng ngày càng khẩn trương, đặc biệt là khi Tề Quân Hành đứng lên tiến về phía hắn.
"Hoàng thượng, Vũ Tề nói không sai, niệm tình một mảnh thành tâm của Mạc quốc, cứu Mạc quốc!" Mạc Tử Viêm trong lòng cũng rất khẩn trương, vội vàng tiếp lời.
"Vũ Tề, thì ra là ngươi tên là Vũ Tề, ha ha ha, thật là một thực khách to gan, xem ra bản lĩnh ngươi cũng không nhỏ. Người bên cạnh Tứ hoàng tử xem ra không ít a." Tề vương ở Mạc Nhiễm Thiên trước mặt xoay một vòng sau đó cười nói.
"Ha hả, hoàng thượng quá khen, Vũ Tề là tục nhân, may mắn được Tứ hoàng tử nhìn trúng, có thể dàn xếp chỗ nào, nào có cái gì bản lĩnh!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức vì Mạc Tử Viêm hồi đáp.
"Tốt, tốt, trẫm rất thích ngươi, cùng trẫm cùng nhau dùng cơm trưa như thế nào?" Tề vương đột nhiên phát lời ấy.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt sau đó nói: "Tạ ơn hoàng thượng, đó là vinh hạnh của Vũ Tề!"
"Ha ha ha ha, tốt, bãi triều!" Tề vương vung long bào, xoay người rời đi.