Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 115: Bị truyền nhập cung (Bị truyền vào cung)




Thân Liệt vừa nói ra lời này, ba người kia đều sợ hãi than một tiếng.

"Thật không?" Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đại biến.

Thân Liệt dùng đôi mắt xinh đẹp liếc hắn một cái mà nói: "Ta lừa ngươi làm cái gì?"

"Vậy tại sao ta thấy mình bị chiến mã giết chết, NN." Mạc Nhiễm Thiên xoa cằm bắt đầu suy tư, còn Liêu Thanh Phong lập tức nói với Thân Liệt: "Thái tử điện hạ, thật ra thì Tiểu Thiên là vì phòng ngừa vạn nhất thôi, ngươi gả cho hắn, vậy chúng ta đều là người một nhà, ngươi làm hoàng đế hay Tiểu Thiên làm hoàng đế cũng dễ nói."

"A, vậy đó chỉ là một cuộc giao dịch ư? Có phải ta chỉ là phu quân trên danh nghĩa của hắn?" Thân Liệt liếc nhìn gương mặt thanh tú lạnh lùng của Mạc Nhiễm Thiên mà nói.

"A, không phải là phu quân, là phi tử." Dạ Tích Tuyết đính chính.

"A, phi, phi tử? Vậy hắn có hành phòng cùng ta không?" Thân Liệt cho rằng mình là người ở dưới.

Mạc Nhiễm Thiên miệng giật giật: "Vậy ngươi muốn thế nào, có hành phòng hay không cũng không sao cả, ta không thèm để ý."

"Vậy, vậy, ta đây sau này phải làm sao bây giờ?" Thân Liệt vì chuyện hành phòng mà lo lắng, hắn đường đường là nam nhi bảy thước nha (1 thước = 1/3m).

"Ngươi, ngươi là đồ con heo!" Mạc Nhiễm Thiên mắng to.

"Ta biết ta rất đần, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào các ngươi, bây giờ không phải là ngươi giúp ta lên ngôi hoàng đế, mà là ngầm nắm tất cả trong tay phải không?" Thân Liệt nghiêm túc nói.

"Không sai, ngươi không muốn sao? Hãy để cho Thân Vô Kỵ khống chế ngươi?" Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói.

Thân Liệt không nói.

"Thái tử điện hạ, Tiểu Thiên sẽ không bạc đãi ngươi." Liêu Thanh Phong an ủi hắn.

Thân Liệt ấm ức ngẩng đầu nhìn Liêu Thanh Phong, sau đó lại nhìn Mạc Nhiễm Thiên một chút, cuối cùng lại nhìn Dạ Tích Tuyết một chút, nói: "Nhưng hắn có rất nhiều phi tử, sau này ta sẽ rất thê thảm."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ ngược đãi ngươi sao?" Mạc Nhiễm Thiên buồn bực chết mất.

"Không phải, là ngươi không thích ta, ta một người không phải là rất tịch mịch sao." Thân Liệt đáng thương mếu máo, bộ dạng kia khiến Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới Thượng Quan Nghi.

Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết nhìn nhau, rốt cuộc cũng biết hắn đang lo lắng cái gì rồi, hai người đồng thời nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.

"Yên tâm, chỉ cần ngươi trung thành với ta, ta sẽ thương yêu ngươi, tối nay sẽ để ngươi thị tẩm!" Mạc Nhiễm Thiên rất uy phong nói.

"Tiểu Thiên!" Liêu Thanh Phong là người đầu tiên đứng lên, sau đó Thân Liệt cũng đỏ mặt đứng lên.

"Sao phải kích động như thế, ta, ta muốn cho hắn chút lòng tin!" Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng, sờ sờ cái chân bị Dạ Tích Tuyết đạp đau.

"Ngươi, ngươi, nói tối nay đến lượt ta mà." Liêu Thanh Phong vẻ mặt đưa đám, kể từ khi say rượu lần đó mình vẫn chưa có cơ hội chạm vào hắn.

"Ta, ta, ta." Thân Liệt xấu hổ nhìn Mạc Nhiễm Thiên, sau ba chữ "ta" thì không còn biết nói gì nữa.

"Tiểu Thiên, có phải ngươi quá nhanh không? Cũng phải cho thái tử điện hạ suy nghĩ một chút." Dạ Tích Tuyết lườm hắn một cái, tên tiểu tử này càng ngày càng trăng hoa rồi.

"A, he he, không phải ta sợ hắn tủi thân sao? Ý của ta thật ra là nói ta bảo đảm sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi tuấn mỹ như vậy, ta cũng không mất mát gì." Mạc Nhiễm Thiên nhìn Thân Liệt, nhếch mày.

"A." Thân Liệt sắc mặt đỏ bừng, nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà há hốc mồm.

"Ha ha, được rồi, cho ngươi ba ngày suy nghĩ, nếu không Thân Vô Kỵ làm hoàng đế, đừng trách ta không giúp ngươi, ăn cơm ăn cơm nào." Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu và cơm ăn.

"Nhưng, tối nay ngươi không vào cung, phụ hoàng sẽ tức giận." Thân Liệt cảm thấy hắn gần như đã quên mất chuyện này.

"Ai nói không đi, đi! Ta muốn nhìn xem lão sắc quỷ kia muốn gì?" Mạc Nhiễm Thiên mắt hiện tia sắc lạnh.

"Tiểu Thiên, ngươi đừng giết hắn nha! Hắn dù sao cũng là phụ hoàng của ta." Thân Liệt lo lắng nói.

"Nếu ngươi gả cho ta, ta sẽ không giết hắn!" Mạc Nhiễm Thiên bức hôn.

"A, cchuyện này, chuyện này, nhưng trong phủ thái tử của ta có rất nhiều phi tử, làm sao bây giờ?" Thân Liệt vẫn rất lương thiện.

"Xem ra ngươi cũng rất trăng hoa." Mạc Nhiễm Thiên lập tức lạnh mặt.

"Không, không phải, đều là phụ hoàng ban cho, Thanh Phong cũng có rất nhiều." Thân Liệt nhìn Liêu Thanh Phong nói.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức chuyển sang nhìn Liêu Thanh Phong, gương mặt ửng lên tức giận, nhìn Liêu Thanh Phong chăm chăm.

"A, Tiểu Thiên, đó cũng là hoàng thượng ban cho, Thanh Phong không thích các nàng." Liêu Thanh Phong trợn mắt nhìn Thân Liệt một cái, lập tức khoát tay giải thích.

"Không thích cũng thượng rồi?" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng chua xót nói.

Thân Liệt nhìn Liêu Thanh Phong, hai người cũng đỏ mặt cúi đầu.

"Dạ đại ca, Tiểu Thiên tức chết." Mạc Nhiễm Thiên buồn bực chết rồi, nhào vào trong ngực Dạ Tích Tuyết, thật ra thì hắn biết những chuyện này cũng rất bình thường thôi, dù sao lúc trước đó bọn họ cũng không quen biết.

"Tiểu Thiên, sau này sẽ không thế nữa, Thanh Phong bảo đảm." Liêu Thanh Phong lập tức thề.

"Thanh Phong, vậy những người đó phải xử lý thế nào bây giờ? Các nàng rất đáng thương." Thân Liệt hỏi Liêu Thanh Phong.

"Ngươi câm miệng cho ta, ta không lương thiện như ngươi, cho chút ít tiền để bọn họ tự mưu sinh, dù sao Liêu Thanh Phong ta kể từ hôm nay chỉ theo Tiểu Thiên, chỉ thương duy nhất hắn, tuyệt đối trung thành đối với hắn! Ngươi đừng hại ta." Liêu Thanh Phong hận không thể bóp chết hắn.

"Đây cũng là một biện pháp tốt, vậy ta cũng giải tán các nàng, Tiểu Thiên, ta đồng ý gả cho ngươi rồi, ngươi đừng giết phụ vương ta." Thân Liệt đột nhiên nhìn Tiểu Thiên ghen tuông, trong lòng rất thỏa mãn, mặc dù biết không phải hắn ăn dấm của mình.

"Ơ, thật à? Không hối hận chứ? Sau này mặc ta đánh chửi sao?" Mạc Nhiễm Thiên lập tức hứng thú.

"A, sao lại đánh ta? Ta sẽ thật ngoan." Thân Liệt thật giống một người vợ ngoan.

"Nếu mười ngày ta không vào phòng ngươi, ngươi sẽ như thế nào? Còn ngươi nữa, ngươi sẽ như thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên chỉ chỉ hắn và Liêu Thanh Phong mà nói, thật làm khó người khác.

"Việc này, việc này, ta đến phòng ngươi là được." Đáp án của Thân Liệt.

"Ta, ta tự mình giải quyết." Đáp án của Liêu Thanh Phong.

Mạc Nhiễm Thiên há to mồm, quay đầu nhìn Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết cố nén cười, Mạc Nhiễm Thiên mắt nhắm lại, rất muốn bất tỉnh luôn tại đây.

"Không thể đến phòng ngươi sao? Vậy làm sao bây giờ, ta không biết." Thân Liệt buồn rầu nhìn Liêu Thanh Phong.

Liêu Thanh Phong giật giật miệng, nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên – miệng hắn đang mở càng lớn hơn, cuối cùng Liêu Thanh Phong nở nụ cười nói: "Tiểu Thiên, ngươi đừng đùa chúng ta."

"Ta, ta phục các ngươi rồi." Mạc Nhiễm Thiên lại một lần nữa bị đánh bại.

Sau khi ăn xong, bốn người bàn chuyện, mắt Thân Liệt vẫn nhìn mặt Mạc Nhiễm Thiên, còn càng xem càng thích, thật là xinh đẹp không tỳ vết. Mạc Nhiễm Thiên bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, mà Dạ Tích Tuyết cùng Liêu Thanh Phong đều cười to không dứt, Thân Liệt này thật đúng là ngốc nghếch đến đáng yêu.

"Này, ngươi, đúng, chính là ngươi, đừng nhìn ta nữa được không? Trên mặt ta không có hoa đâu." Mạc Nhiễm Thiên không nhịn được.

"Sau này ngươi sẽ là phu quân của ta, Liệt nhi không nhìn ngươi thì nhìn ai? Không phải bọn họ cũng nhìn ngươi sao?" Thân Liệt vô tội nói.

"Ngươi trực tiếp biến thành nữ nhân là được rồi, giúp ta sinh nhi tử thì tốt quá!" Mạc Nhiễm Thiên giễu cợt, thật không ngờ hắn thật sự đồng ý làm vợ của mình, Mạc Nhiễm Thiên vô thức thầm thấy tự hào, mặc dù người này hơi chậm hiểu, nhưng thật ra thì cũng đáng yêu.

Mạc Nhiễm Thiên không biết câu này của hắn, lại khiến cho ba người nam nhân trầm mặc, bọn họ đều không thể sinh con.

Đang lúc ấy thì phía ngoài có động tĩnh, Liêu Thanh Phong nói một câu "Tới rồi" xong liền chạy ra ngoài.

"Ngươi, vào trong phòng, không được ra ngoài biết chưa?" Mạc Nhiễm Thiên nói với Thân Liệt.

"Tiểu Thiên, ngươi đừng gọi ta là "ngươi" được không, gọi ta là "Liệt nhi" đi, Liệt nhi đã hai mươi tuổi rồi." Thân Liệt đỏ mặt nói.

"A, ừ, thôi vào đi, chồng ngươi có chuyện quan trọng cần bàn bạc, ngươi vào phòng nghỉ ngơi, sau đó ta và ngươi tiến cung, đừng nóng vội biết chưa?" Mạc Nhiễm Thiên nhếch miệng, mềm nhẹ nói.

"Chồng? Là cái gì?" Thân Liệt hiếu kỳ hỏi.

Mạc Nhiễm Thiên không còn cách nào khác, đành trợn mắt, đứng dậy kéo hắn vào phòng.

"Chồng chính là phu quân, ngoan nhé!" Mạc Nhiễm Thiên hôn lên mặt hắn một cái rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài, lưu lại còn Thân Liệt vuốt mặt mình, nhìn bàn tay của mình, tim đập rộn lên.

mười người ngoài cửa lần lượt đi tới, vừa thấy Mạc Nhiễm Thiên liền quỳ xuống tham bái.

giờ phút này sắc mặt Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc, bảo bọn họ vào nhà, sau đó vô cùng cẩn thận thông báo mọi chuyện, mười người này chia ra làm việc ở các phủ trong triều đình, Mạc Nhiễm Thiên biết mười vị quan này cũng thuộc phe phái của Thân Vô Kỵ, việc này càng khiến hắn hưng phấn không thôi, chẳng qua là phủ Khương Chính cũng không có ai, Mạc Nhiễm Thiên đảo con ngươi vài lần, chợt nảy ra một ý, hắn phải hành động nhanh một chút, tối nay Khương Chính kia và Thân Vô Kỵ hẳn đang thương lượng chuyện đại sự.

Sau nửa canh giờ, mười người rời đi, sau này Dạ Tích Tuyết chịu trách nhiệm liên lạc.

Mạc Nhiễm Thiên đi vào trong phòng, thấy Thân Liệt ngồi ở mép giường nhíu mày, không khỏi thấy kì lạ bèn hỏi: "Liệt, ngươi nghĩ gì thế?" Mạc Nhiễm Thiên không quen gọi "Liệt nhi", bởi vì hắn biết dù thế nào, mình cũng ở phía dưới.

"Tiểu Thiên." Thân Liệt lập tức mỉm cười đứng lên đi về phía Mạc Nhiễm Thiên.

"Bọn họ đi rồi à? Liệt nhi đang lo lắng khi tiến cung, phụ hoàng có làm khó dễ ngươi không." Nói xong lại cau chặt mày.

Mạc Nhiễm Thiên đưa tay lên vuốt cho lông mày hắn giãn ra: "Đừng lo lắng chuyện này, yên tâm đi, Tiểu Thiên có cách mà, đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, lão già kia hẳn là không nhịn được."

"Ừ, Tiểu Thiên có thật nhiều cách, thật thông minh." Thân Liệt không keo kiệt tán dương.

Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, khóe miệng co giật mãnh liệt, thật ra thì hắn cũng không biết có cách gì cả, đi rồi hãy nói, mình có oản kiếm, còn sợ lão già kia sao.

Bốn người rất cẩn thận quay về phủ thái tử trước, bởi vì trời tối, Mạc Nhiễm Thiên cũng không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy phủ thái tử nhỏ hơn phủ Thừa tướng của Thân Vô Kỵ một chút, nhưng vẫn chứa rất nhiều phòng, hơn nữa người cũng nhiều vô cùng.

"Tham kiến thái tử điện hạ." Một cặp sinh đôi thanh tú tiến đến đại sảnh hành lễ, khi thấy Mạc Nhiễm Thiên mái tóc trắng, dung nhan tuấn mỹ, cũng không thể tin được há hốc miệng.

"Đứng lên đi, tối nay bổn thái tử bận nhiều việc, các ngươi đi nghỉ trước đi." Thân Liệt sợ hãi nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái, dịu dàng nói với hai cậu bé, Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn cũng biết hai người này là nam thị của hắn.

"Thái tử điện hạ, Tiểu Diệp và Tiểu Tinh chờ thái tử điện hạ đã lâu rồi." Hai người không để ý người khác, đi tới, mỗi người kéo một cánh tay Thân Liệt làm nũng, thấy vậy Mạc Nhiễm Thiên mặt đen xì. Người này sao làm được thái tử thế, một chút uy tín cũng không có.

"Càn quấy! Còn không đi xuống!" Liêu Thanh Phong lập tức tiến lên phẫn nộ quát.

hai người Tiểu Diệp và Tiểu Tinh nhìn Liêu Thanh Phong một cái, sau đó nhìn khuôn mặt buồn rầu của Thân Liệt, biết tối nay hắn thật sự có chuyện, không thể làm gì khác đành hậm hực rời đi.

"Tiểu Thiên, ta, ta." Thân Liệt muốn giải thích, nhưng không biết phải giải thích thế nào, hắn đối với mỗi nam thị đều vô cùng dịu dàng, không nỡ thấy bọn họ buồn.

"Thanh Phong, ngươi đừng đi, xử lý hết những người này đi, nhìn thấy mà phiền!" Mạc Nhiễm Thiên thừa nhận trong lòng mình có chút ghen tị.

"Được, vậy tối nay Tiểu Thiên có trở về nơi này không?" Liêu Thanh Phong còn nhớ chuyện buổi tối thị tẩm.

"Không, có thể không về được, đành ở trong cung, ngày mai nhất định sẽ trở về tiểu ốc, ngươi có rãnh rỗi thì đi thăm dò chỗ Khương Chính một chút, xem hắn và Thân Vô Kỵ có âm mưu gì, đúng rồi, ngàn vạn lần phải cẩn thận." Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nói.

"Ừ, được, nếu các ngươi không trở lại, ta sẽ vào cung tìm các ngươi." Liêu Thanh Phong không muốn rời khỏi hắn.

"Cũng được, vậy thì chia nhau làm việc, đi thôi, trăng hoa!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận đẩy Thân Liệt đang cười khổ.

Mạc Nhiễm Thiên, Dạ Tích Tuyết, Thân Liệt ba người ngồi trên một chiếc xe ngựa đi vào cung, trên xe ngựa, Mạc Nhiễm Thiên giận dữ nhìn chằm chằm Thân Liệt.

"Tiểu Thiên, ngươi?" Thân Liệt có chút sợ hãi ánh mắt như muốn giết người này của Mạc Nhiễm Thiên.

"Sau này, nếu ngươi dám đối tốt với những người khác, ta sẽ bỏ ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên hung ác nói.

"A, không, sẽ không đâu, Liệt nhi nghe Tiểu Thiên mà, chỉ cần Tiểu Thiên đừng bỏ rơi ta." Thân Liệt oan ức chớp mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Ngươi ấy, đừng nhân từ quá, ngươi là nam nhân có biết không!" Mạc Nhiễm Thiên chỉ bảo cho hắn.

"Dĩ nhiên ta biết!" Thân Liệt lập tức ưỡn ngực, sau đó ỉu xìu nói: "Nhưng mà ta không nhẫn tâm nổi, ai. Phụ hoàng vẫn nói ta không quả quyết, không phải là người thích hợp làm hoàng đế."

"Vậy ngươi phải học, sau này cứng rắn một chút, ngươi a, bề ngoài rất tuấn mỹ mạnh mẽ, nhưng tâm địa giống như nữ nhân, không, cũng không giống nữ nhân, nữ nhân độc ác càng lợi hại hơn nam nhân, ngươi khá giống Bồ Tát." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới đồng bào của mình – Tiêu Hương Hương, nữ nhân này so với bất kì nam nhân nào đều độc ác hơn.

"Tiểu Thiên phải dạy ta đó." Thân Liệt bắt đầu lệ thuộc vào Mạc Nhiễm Thiên.

"Sao mà dạy đây? Sau này ngươi sẽ là hoàng đế, sẽ nhân từ với dân chúng, tàn nhẫn với người xấu, xem nhiều sách về thủ đoạn của bậc đế vương, sau này thống trị Thân quốc thật tốt, Tiểu Thiên phải rời khỏi Thân quốc trở về quốc gia của mình." Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nói.

"A, Tiểu Thiên phải, phải về, vậy, vậy Liệt phải làm sao bây giờ?" Thân Liệt không có chút chính kiến nào.

"Yên tâm, Thanh Phong sẽ vẫn ở bên cạnh giúp ngươi, Tiểu Thiên cũng chỉ đi tạm thời thôi, cuối cùng Tiểu Thiên nhất định sẽ trở lại đón ngươi." Mạc Nhiễm Thiên nhìn người kia hoàn toàn tín nhiệm mình, trong lòng dâng lên ý nghĩ thương yêu.

" lúc còn rất nhỏ Liệt nhi thường gặp cùng một giấc mộng, mơ thấy Bồ Tát dạy Liệt nhi nhất định phải hiền hòa, đối với ai cũng phải bao dung tha thứ, hiện giờ Liệt nhi không biết làm sao đây." Thân Liệt đáng thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên thầm kinh hãi, không phải tên này thực sự là Bồ Tát chuyển thế chứ, NN, rất có thể.

"Vậy, vậy ngươi cứ dựa theo ý nguyện của mình mà làm, dù sao ngươi cũng có thể thương lượng cùng Thanh Phong." Mạc Nhiễm Thiên cũng không dám bảo Bồ Tát đi sát sinh.

"Ừ, vậy Tiểu Thiên đã nghĩ ra cách nào đối phó vớiThừa tướng đại nhân chưa?"

"Việc này ngươi đừng lo lắng, Tiểu Thiên sẽ sớm đưa ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Thân Vô Kỵ kia chỉ sợ cũng đã đợi không kịp rồi." Mạc Nhiễm Thiên mắt chợt lóe sáng.

"Tiểu Thiên, ngươi thật là lợi hại a, không biết tại sao, Liệt nhi cảm thấy ngươi thật giống như không gì không làm được." Thân Liệt lộ ra ánh mắt ái mộ.

"Ồ, he he, Tiểu Thiên nói trước như vậy, cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm nha, làm không tốt thì tối nay sẽ chết trong hoàng cung, vậy ngươi và ta cũng sẽ không có duyên rồi." Mạc Nhiễm Thiên phát hiện mình thật đúng là tự tin quá mức.

"Nói hươu nói vượn!" Dạ Tích Tuyết đột nhiên cốc đầu hắn một cái, còn liếc hắn.

"Dạ đại ca, hu hu, đau lắm đó." Mạc Nhiễm Thiên tiến vào trong lòng y làm nũng.

"Không cho phép ngươi nói chuyện chết chóc, ngươi chết rồi, Dạ đại ca phải làm sao bây giờ? Vô lương tâm." Thật ra trong lòng Dạ Tích Tuyết rất thương hắn.

"He he, không chết, không chết, chúng ta có thể sống thật lâu thật lâu, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên lập tức lấy lòng, hắn biết nam nhân này không có hắn thì không được.

"Đúng thế, Liệt nhi cũng phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tiểu Thiên." Thân Liệt vui vẻ nói.

Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn nhìn, đột nhiên trong lòng rất cảm động, không kìm được vươn tay ra cầm tya Thân Liệt, Thân Liệt càng cười tươi hơn.

Xe ngựa nhanh chóng tiến vào hoàng cung Thân quốc, vì là xe ngựa của Thái tử, cho nên không cần xuống xe.

Trong tẩm cung Thân vương đèn đuốc sáng ngời, trước cửa là một đống loạn thạch và bồn hoa, Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn đã biết là Liêu Thanh Phong bày trận.

"Khốn nạn, thằng con bất hiếu, còn không đưa người tới!" Thân vương ở bên trong phát ra tiếng rống giận dử.

Mạc Nhiễm Thiên rất đồng tình nhìn qua Thân Liệt, còn Thân Liệt vẻ mặt lúng túng cũng nhìn lại hắn, ba người xuống xe, Thân Liệt dẫn đầu đi vào.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" Thân Liệt nhìn thấy Thân vương lập tức hành lễ.

"Liệt nhi, ngươi đã đến rồi, sao lâu như thế, Mạc Tam vương gia đâu?" Thân vương lập tức đổi giọng, đôi mắt háo sắc nhìn về phía phía sau hắn.

Mạc Nhiễm Thiên từ phía sau tối tăm tiến lên, nhìn Thân vương chỉ mặc một chiếc tiết y màu vàng, hành lễ: "Tiểu Thiên tham kiến Thân vương, đã trễ thế này, ngài gọi Tiểu Thiên tiến cung là vì chuyện gì?" Mạc Nhiễm Thiên tuyệt không khách khí, bởi vì trong này chỉ còn lại bốn người bọn họ cùng với hai thiếp thân nô tài của hoàng đế.

"Ha ha ha, Tiểu Thiên mời đứng lên, các ngươi đi xuống cho trẫm, trẫm muốn hàn huyên cùng Tiểu Thiên một chút." Thân vương thân mật gọi Mạc Nhiễm Thiên là "Tiểu Thiên", còn đưa tay tới kéo tay Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên khéo léo tránh né, lách mình tránh ra, đưa ánh mắt ra hiệu với mấy người khác, để bọn họ ra ngoài, hắn muốn tự mình dạy dỗ lão dê già này.