Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 107: Phương pháp




(Phương pháp)

Tinh mơ hôm sau khi Mạc Nhiễm Thiên tỉnh lại, vẫn như cũ bị trói _ tứ chi dang thành hình chữ đại, cả người không còn một chút sức nào, khuôn mặt cũng tái nhợt. Trong miệng bé trai bên cạnh vẫn như cũ ngậm một cây gỗ, nhưng người đã ngả sang một bên ngủ thiếp đi, khiến Mạc Nhiễm Thiên rất đồng tình _ Thân Vô Kỵ này thật là biến thái cực kỳ.

Phía ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng Cừu Phát, bé trai lập tức bị thức tỉnh, tiếp tục phun ra nuốt vào cây gỗ, miệng đã sưng đỏ không chịu nổi, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên không đành lòng bèn nói: "Không ai nhìn thấy, ngươi không cần làm tiếp."

Bé trai kia ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Nhiễm Thiên, kinh hoàng lắc đầu, tiếp tục phun ra nuốt vào.

Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể thầm thở dài, xem ra những đứa bé này bị Thân Vô Kỵ ám ảnh.

"Đại nhân, nên lâm triều rồi." Giọng Cừu Phát.

"Ừ, hôm nay cống phẩm Tề quốc vào điện, bổn tướng đi xem xem Tề vương đưa tới bảo bối gì." Thanh âm trầm thấp của Thân Vô Kỵ khàn khàn khiến Mạc Nhiễm Thiên muốn phỉ nhổ.

"Ha ha, bảo bối Tề vương thích nhất không phải là đã ở đây ư?" Cừu Phát phát ra tiếng cười mỉa chói tai.

"Hắn ấy à? Bổn tướng không nhìn ra, trừ khuôn mặt nhìn không tệ thì tính tình cũng không dám khen tặng, cần dạy bảo lại, bổn tướng không thích người không nghe lời."

"Vậy có muốn gọi tám đại thị vệ tới giúp hắn không?" Giọng nói ghê tởm của Cừu Phát làm khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên tái nhợt, tám đại thị vệ là cái gì? Giúp mình làm gì? Không phải là đổi luôn phiên cường bạo chứ?

"Xem ra còn chuyện này, tối nay bổn tướng trở lại rồi hãy nói, treo hắn một đêm, chắc cũng biết điều rồi." Thân Vô Kỵ lãnh đạm nói.

"Vâng, cung tiễn đại nhân." Tiếng bước chân hai người dần đi xa.

"Này, cái gì là tám đại thị vệ?" Mạc Nhiễm Thiên liền vội hỏi bé trai kia.

"Ư ư." Cậu ta kinh sợ lắc đầu.

"Ngươi còn làm cái P gì, người đều đi hết rồi, thật là khờ. Nói mau, tám đại thị vệ kia làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên tức giận hỏi.

Cậu bé kia quay đầu lo lắng nhìn chung quanh một chút, sau khi xác định không có ai khiếp đảm nói: "Tám, tám đại thị vệ là tám người cao lớn cường tráng, đại nhân đặc biệt dùng để dạy bảo nam thị." Thanh âm cậu ta khàn khàn, đoán chừng cổ họng cũng sưng lên.

"Dạy bảo ra sao?" Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt, hắn dĩ nhiên biết là dạy bảo nam thị.

"A, họ, bọn họ thay phiên làm phía sau của ngươi, khuếch trương rồi lại khuếch trương, sau đó là đổ nước vào rồi lại đổ nước vào (... đổ vào đó đó), để ngươi học các loại tư thế, các loại tiếng kêu, Vụ nhi khi đó hôn mê nhiều lần, thiếu chút nữa không qua cửa." Cậu bé kinh sợ nói.

"Fuck, không phải giống cường bạo sao, còn súc ruột, NND, Thân Vô Kỵ này quá biến thái, thế này chẳng phải hời cho tám đại thị vệ quá?" Mạc Nhiễm Thiên tâm tình kích động, nếu mình bị tám người luân phiên x, thật đúng không bằng chết đi cho xong.

"Đại nhân sao để ý chuyện này chứ, chỉ cần nam thị biết điều nghe lời một chút. Thật ra thì đại nhân rất ít làm cái kia, cũng chỉ cho chúng ta dùng miệng, hoặc để tự chúng ta ngồi trên người hắn, hắn chỉ nằm bất động." Cậu bé bẹt miệng.

"A, hắn bị bệnh gì vậy?" Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc hỏi.

"Đại nhân thường bị nhức đầu, cho nên không thích di chuyển. Chúng ta mỗi ba ngày sẽ bị tám Đại thị vệ làm một lần, đại nhân nói vẫn muốn để chúng ta học tập."

"Fuck! Tám đại thị vệ kia không phải sướng muốn chết sao." Mạc Nhiễm Thiên đầu tiên là nghĩ đến việc này.

"Không, bọn họ cũng rất khổ." Cậu ta đỏ mặt nói.

"A? Tại sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấy kì lạ.

"Bởi vì bọn họ đeo một bao da đen sẫm, nghe nói làm thế nào cũng không ra được. Bởi vì không có cảm giác, nhưng lại có thể liên tục làm hai ba canh giờ." Cậu bé giải thích.

"Ôi fuck, Thân Vô Kỵ quá thất đức, điều này mà cũng nghĩ ra." Mạc Nhiễm Thiên coi như phục tên biến thái này rồi.

"Chúng ta cũng đã quen rồi, nếu không nghe lời sẽ càng thảm hơn." Cậu bé dường như muốn nói ra toàn bộ nỗi sợ hãi trong lòng.

"Làm sao thảm?" Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục hiếu kỳ hỏi.

"Khi đó cũng không phải là tám Đại thị vệ, mà là đem ngươi cởi hết, bôi thuốc bôi trơn, sau đó nhốt vào ổ chó săn đã được đút thuốc, đến lúc đó mới biết cái gì gọi là kinh khủng." Cậu bé mặt trắng bệch.

"A, trời ạ, điên rồi, ngươi bị giam rồi?" Mạc Nhiễm Thiên sợ hãi hỏi.

"Không có, không có, nhưng chúng ta cũng bị buộc đi xem rồi. Khi đó một nam thị mới vừa tiến vào tát đại nhân một cái, bị giam vào ổ chó, sau đó chúng ta nhìn hắn bị con chó săn to lớn kia giày xéo. Nhưng thảm, vật đó của con chó kia rất dài rất dài, còn loan (cong, uốn khúc), đi vào là ra không được, cuối cùng đến ruột cũng bị lôi ra ngoài." Cậu bé sợ đến rúc vào góc tường.

"Đã chết rồi sao?" Mạc Nhiễm Thiên giận đến cả người tức giận tản ra.

"Không chết, sau đó chữa hết nhưng điên rồi, hiện tại đặc biệt cho bọn thị vệ tướng phủ ngoạn." Cậu bé tiếp tục nói: "Đại nhân nói rồi, người nào không nghe lời sẽ cùng nó."

"Cầm thú!" Mạc Nhiễm Thiên đã không biết mắng ra sao nữa, cảm thấy hai chữ "cầm thú" cũng không đủ để hình dung sự biến thái của Thân Vô Kỵ.

"Thật ra thì nói cho ngươi biết nha, ngươi nên nghe lời, lấy lòng đại nhân đi, bởi vì... trong tướng phủ này đều là cầm thú." Cậu bé nhẹ nhàng nói.

"Là sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấp giọng hơn.

"Nếu là đại nhân một tháng không tìm ngươi thị tẩm, chẳng khác nào ngươi bị loại bỏ rồi, vậy thì thị vệ trong phủ sẽ trước tiên luân phiên xx ngươi, sau đó là bị làm mấy ngày mấy đêm. Đến khi bọn họ chán ghét rồi mới thả ngươi xuất phủ."

"A, thế không phải là bị làm đến chết?" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm mấy ngày mấy đêm vậy còn không chết?

"Không, bọn họ sẽ không giết chết ngươi, càng không ngừng bôi thuốc, bôi trơn cho ngươi, cũng sẽ cho ngươi nghỉ ngơi một hai canh giờ."

"Súc sinh, thật là súc sinh!" Mạc Nhiễm Thiên đã giận đến không còn lời nào.

"Xùy, nhỏ giọng một chút, Vụ nhi không muốn thấy ngươi chết. Ngươi a, tính khí hơi nóng nảy, học cách lấy lòng đại nhân đi, hiện trong phủ còn dư lại hai mươi tám người, vậy cũng đủ một tháng luân phiên thay đổi. Vụ nhi không muốn nhìn thấy thảm kịch xảy ra nữa." Cậu bé hiển nhiên đã bị dọa sợ không nhẹ.

Mạc Nhiễm Thiên nhất thời nghẹn một cục tức ở ngực, không thể xoa dịu, cũng không thể nổi giận, khó chịu cực kì.

Trời càng ngày càng sáng, nhưng trong phòng vẫn đốt đèn, trong bồn tắm nước vẫn như cũ sôi trào, nóng hổi. Mạc Nhiễm Thiên rũ đầu không nói lời nào, tư thế này duy trì một đêm, hắn đã có chút không chịu được.

Cửa bị mở ra, Cừu Phát đi đến, Mạc Nhiễm Thiên lập tức giận dữ nhìn chằm chằm hắn, bởi vì hắn ta từng nói muốn tìm tám Đại thị vệ đến dạy dỗ hắn.

"Mạc phi, mệt chưa, giờ đã biết sai chưa?" Cừu Phát gỡ xuống một khúc gỗ từ chiếc kệ cạnh tường, không khác mấy so với thứ Vụ phi đang cầm trong tay.

"Ngươi muốn làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói, tóc trắng che khuất nửa khuôn mặt.

"Thừa tướng đại nhân sai nô tài giúp người tắm rửa, ngài hi vọng khi trở về có thể thấy Mạc phi nghe lời, sạch sẽ." Cừu Phát bật cười nói.

"Không cần, ngươi thả ta xuống, ta tự tắm." Mạc Nhiễm Thiên thật sự muốn ngâm ôn tuyền.

"Vậy cũng không được, người đâu!" Cừu Phát ra gọi một tiếng, hai thị vệ lập tức đi vào. Mạc Nhiễm Thiên lập tức hoảng sợ nói: "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

"Giúp người tắm rửa nha." Cừu Phát gật đầu với hai thị vệ, một thị vệ cầm gáo gỗ múc nước trong hồ, sau đó liền dội cả xuống đầu Mạc Nhiễm Thiên.

"A." Nhiệt độ cao làm cho Mạc Nhiễm Thiên bỏng đến kêu to lên, tóc ướt nhẹp. Không đợi hắn phản ứng, gáo thứ hai đã đổ xuống, sau đó một người khác bắt đầu dùng khăn vải cọ rửa trên người hắn, bao gồm cả địa phương khiến hắn mất thể diện kia, nhưng bọn họ có vẻ không hề cảm thấy kì lạ.

"Có người tắm như các ngươi ư? Khốn kiếp!" Mạc Nhiễm Thiên lắc lắc đầu, hoàn toàn tỉnh táo lại mắng to.

"Ha ha ha, còn chưa tắm xong đâu." Cừu Phát âm hiểm cười nói.

Sau đó lấy một người đi tới sau lưng hắn, hai tay mở hai khe mông Mạc Nhiễm Thiên ra, lộ ra tiểu huyệt hồng hồng. Cừu Phát hừ một tiếng, đẩy cây gậy gỗ vào.

"A, mẹ nó, súc sinh, đi chết đi!" Mạc Nhiễm Thiên vẫn biết sẽ có lúc này, nhưng bị cây gỗ làm đau, Cừu Phát cười lạnh rút nó ra, sau đó rửa sạch cây gỗ, tiếp tục đâm vào. Biết Mạc Nhiễm Thiên phát hiện chỗ kia của mình lại có cảm giác, Cừu Phát mới nói: "Được lắm, cho ngươi biết phải hầu hạ đại nhân chu đáo, nếu không ngươi tuyệt đối ngươi sẽ phải hối hận, đừng nói nô tài không cảnh tỉnh ngươi." Cừu Phát đem cây gỗ rửa sạch treo lại trên tường, để họ lau khô cho Mạc Nhiễm Thiên, cuối cùng để hắn xuống. Mạc Nhiễm Thiên thiếu chút nữa trực tiếp ngã nhào xuống đất, hai thị vệ kéo hắn lên giường Thân Vô Kỵ.

Một đêm hành hạ khiến Mạc Nhiễm Thiên ngủ say như chết, cho đến khi hắn cảm thấy đói bụng mới tỉnh lại. Mở mắt ra, đèn trên bốn cây cột lại đốt lên rồi, xem ra mình đã ngủ cả ngày, Dạ đại ca nhất định rất lo lắng.

Nghĩ đến đây, Mạc Nhiễm Thiên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên choàng trường bào màu trắng trên tường, rồi chạy ra ngoài. Đáng tiếc cửa vẫn khóa, điều này khiến hắn cảm thấy kì lạ, lập tức xoay người mở ra cánh cửa căn phòng biến thái kia.

"Tỉnh rồi à? Đói bụng chưa? Trên bàn có bữa tối, tự ăn đi." Thân Vô Kỵ đang tắm trong ôn tuyền.

Mạc Nhiễm Thiên tức giận không có chỗ phát, thấy cái người ra vẻ đạo mạo này chỉ muốn ói, song hắn không ngốc, biết đấu cùng tên hèn hạ vô sỉ, âm tàn xảo trá này, mình không có kết quả tốt đẹp gì.

"Đại nhân, Tiểu Thiên một ngày không ra ngoài, Dạ thị vệ của Tiểu Thiên lo lắng, có thể để Tiểu Thiên gặp hắn không?" Mạc Nhiễm Thiên ngẫm nghĩ, lập tức giả bộ tươi cười.

Thân Vô Kỵ âm trầm nhìn Mạc Nhiễm Thiên, khóe miệng từ từ câu lên vẻ cười tà.

"Không cần lo lắng, lúc ngươi ngủ, hắn đã tới xem ngươi, thấy ngươi ngủ rất ngon cho nên không đánh thức ngươi. Lúc này sợ là hắn đã nghỉ ngơi, nếu như ngươi ngoan ngoãn, sáng mai đại nhân sẽ để ngươi gặp, sao hả?" Thân Vô Kỵ nghĩ thầm, tiểu tử này rất quan tâm thị vệ anh tuấn kia sao.

"A? Đại nhân muốn Tiểu Thiên ngoan thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên xụ mặt.

"Ăn gì trước đi! Nếu không lại không có tinh thần." Thân Vô Kỵ giọng nói mềm nhẹ giống như rất sủng ái Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên ngẫm thấy cũng đúng, liền xoay người đi ra ngoài, thấy trên bàn có một cái nắp lớn, mở ra nhìn. Bên trong là bào ngư, vây cá các món ăn hảo hạng nhất, không khỏi sửng sốt, nam nhân này chẳng lẽ thông suốt rồi? Nhưng mặc kệ, ăn rồi hãy nói, có sức mới có thể đối phó hắn.

Thức ăn hẵng còn nóng, làm cũng rất ngon, khiến Mạc Nhiễm Thiên đã đói bụng vô cùng ăn ngon lành. Thân Vô Kỵ một thân ti bào màu đen ở phía sau nhìn hắn, hắn cũng không biết.

"Hợp khẩu vị không?" Thanh âm Thân Vô Kỵ khàn khàn dễ nghe.

"Ừm, không tệ!" Mạc Nhiễm Thiên xoay người nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục ăn, hắn muốn ăn hết những món ngon này, vì làm không tốt có khi không có bữa sau. (Anh Kỵ có nhẽ nào là diện than + muộn tao công)

"Đừng ăn quá nhiều, ăn no quá sẽ khó chịu." Giọng Thân Vô Kỵ rất quan tâm, Mạc Nhiễm Thiên nghe xong sửng sốt, để đũa xuống chùi mép qua loa rồi không ăn nữa.

"Ngươi, ngươi vừa uống thuốc hả?" Mạc Nhiễm Thiên mắt to nhìn xuống đáy quần hắn.

Thân Vô Kỵ nghe được, gương mặt tuấn tú lại đỏ thêm một chút, nói: "Không." Đột nhiên sau đó xoay người đi tới giường lớn.

"Ồ, đầu tiên phải nói trước, ta sẽ nghe lời, nhưng ngươi không thể bắt ta dùng miệng." Mạc Nhiễm Thiên ghét nhất cái này, nhưng hắn không ngần ngại có người dùng miệng giúp hắn an ủi người anh em nha.

Thân Vô Kỵ quay đầu lại cười với hắn: "Vậy ngươi cho rằng bổn tướng sai người giúp ngươi tắm rửa là vì sao?" Mắt ưng mỉm cười liếc Mạc Nhiễm Thiên.

"A." Mạc Nhiễm Thiên đỏ hồng cả mặt, NND, tên biến thái này thật đúng là con mẹ nó đẹp trai!

"Tới đây đi, đại nhân hơi nhức đầu, Mạc phi giúp đại nhân xoa bóp trước." Thân Vô Kỵ bỗng nhiên nhăn mày, xoay người lên giường, từ từ nằm xuống.

"Ơ, đại nhân thường xuyên nhức đầu?" Mạc Nhiễm Thiên cũng lập tức đi tới, bò lên ngồi ở đầu giường bắt đầu xoa bóp huyệt Thái Dương cho hắn. Đây cũng là cơ hội tốt để hai người trao đổi.

"Ừ, bệnh cũ." Thân Vô Kỵ đáp nhẹ một tiếng.

"Đại phu, ngự y không nhìn ra bệnh gì sao??" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.

"Không nhìn ra, cũng không thể mở đầu bổn tướng ra xem mà." Thân Vô Kỵ nhắm hai mắt chậm rãi nói.

"Hứ, Tiểu Thiên đoán trong đầu ngươi có khối u!" Mạc Nhiễm Thiên thấy tốt nhất là hắn ta bị ung thư não, nếu không chảy máu não chết càng nhanh.

"Hử? Là sao?" Thân Vô Kỵ cảm thấy hứng thú.

"Trước kia Tiểu Thiên nghe người già nói, khi đó có một người thường xuyên nhức đầu, càng về sau càng đau đớn hơn, sau đó có một ngày sẽ chết. Khi đó đại phu mổ đầu hắn ta ra, bên trong lại có một khối u, nói là vật này gây bệnh, khiến mỗi ngày đầu hắn đau muốn nứt ra." Mạc Nhiễm Thiên thêm mắm dặm muối.

"Mạc phi nói thật không?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên lạnh lùng nói, bởi vì bị hắn nói trúng rồi, cũng là mỗi ngày đều đau, hơn nữa còn càng ngày càng đau.

"Tiểu Thiên làm sao dám lừa gạt đại nhân, không muốn sống sao?" Mạc Nhiễm Thiên bẹt miệng, tiếp tục xoa bóp.

"Hừ, bổn tướng thấy chưa chắc, lúc trước Mạc phi rõ ràng là thiểu năng, làm sao biết những thứ này, còn không phải là lừa gạt bổn tướng?" Thân Vô Kỵ nhắm hai mắt lại, nhưng thanh âm càng thêm lạnh lùng.

"A, chính là lúc đó nghe thấy được, khi đó đại phu kia nói Tiểu Thiên thiểu năng là bởi vì trong đầu có máu đông, chờ máu tan hết là khỏi. Ngươi xem này, bây giờ Tiểu Thiên không phải là khỏi rồi sao?" Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu bịa đặt. Dĩ nhiên hắn nhược trí là do bị hạ độc, song cho tới tận bây giờ hắn vẫn không biết là ai làm, nhưng hắn không vội, một ngày nào đó sẽ biết.

"Đại phu kia giờ đang ở đâu?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra.

"A, dĩ nhiên ở Mạc quốc rồi. Tiểu Thiên hiện giờ cũng không biết hắn ở nơi nào, tuổi cũng rất già rồi, không biết đã chết chưa?" Mạc Nhiễm Thiên làm bộ suy tư nói.

Thân Vô Kỵ vừa nghe, vừa nhắm hai mắt lại không nói gì nữa.

"Đại nhân đau lắm hả? Nếu Tiểu Thiên có thể làm cho ngươi hết đau, đại nhân thưởng cho Tiểu Thiên thế nào đây?" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới lão thái y Tề quốc cho "Thanh não tỉnh thần hoàn", hắn nhớ lão thái y nói có thể trị nhức đầu, nhưng có thể duy trì trong thời gian bao lâu, hắn cũng không biết. Nhưng không biết kia Thiên Lộ Hoàn kia có thể có tác dụng nhiều hơn không?

"Ha?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên ngồi dậy, đối mặt với Mạc Nhiễm Thiên.

"A, Tiểu Thiên nói là nếu như." Mạc Nhiễm Thiên giả bộ vô tội nói.

"Vậy Mạc phi muốn thưởng thế nào đây?" Thân Vô Kỵ nhướn mày, đôi mắt giảo hoạt nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên, không tự chủ mà tán thưởng đôi môi đỏ mọng kia.

"A, hắc hắc, có thể không bắt Tiểu Thiên làm Mạc phi của đại nhân không?" Mạc Nhiễm Thiên hoàn toàn nói thử. Hắn biết người này nói chuyện tuyệt đối không giữ lời, mình đã được trải nghiệm một lần.

"Thật không muốn như vậy? Như vậy Tiểu Thiên muốn đi nơi nào, phải biết rằng hôm nay lâm triều, bổn tướng phải đắc tội Thái tử điện hạ mới đoạt được ngươi." Thân Vô Kỵ cười lạnh nói.

"A, Thân thái tử điện hạ cũng nói muốn ta sao?" Mạc Nhiễm Thiên âm thầm vui vẻ, điều này nói rõ Liêu Thanh Phong đang cố gắng.

"Tiểu Thiên vui lắm à? Muốn làm nam thị của Thân Thái tử?" Thân Vô Kỵ nhíu mắt, hiện lên một tia sắc bén.

"He he, thật ra thì làm nam thị của ai cũng giống nhau, chỉ cần không bị ngược đãi là được. Tiểu Thiên sợ đau, lại sợ bị quá nhiều chế ước, tính tình nóng nảy, sợ đắc tội đại nhân, không cẩn thận liền mất mạng nhỏ, vậy thì thật có lỗi với phụ hoàng Tiểu Thiên." Mạc Nhiễm Thiên mặt méo xẹo đòi quyền lợi của mình.

Thân Vô Kỵ bỗng nhiên đưa tay nâng cằm Mạc Nhiễm Thiên, nhìn mặt hắn mà nói: "Đem ngươi tặng cho Thân thái tử là không thể nào, nhưng nếu như Tiểu Thiên có thể làm cho đầu đại nhân không đau nữa, đại nhân có thể đặc xá cho ngươi, sao hả?"

"Đặc xá gì? Tiểu Thiên có thể nói lung tung không? Có thể được ăn ngon mỗi bữa không? Có thể tự do ra vào không? Có thể không thị tẩm không?" Mạc Nhiễm Thiên một mạch nói ra hết.

Thân Vô Kỵ mặt âm trầm nhìn Mạc Nhiễm Thiên, lạnh lùng nói: "Yêu cầu của ngươi thật đúng là không nhỏ, nếu trị không hết thì sao? Có thể đem ngươi thưởng cho đại chó săn của bổn tướng không? Nó càng thích mỹ nam hơn bổn tướng."

"A." Mạc Nhiễm Thiên mặt trắng bệch.