Ăn cơm trưa xong, Trần Thanh Đế nhìn Trần Hương Hương nói.
Hôm nay, Trần Phong Nhiên cùng Hoàng Thư Lang đã bị chết, Trần Hương Hương cũng không có nguy hiểm gì.
- Hì hì, em đã hẹn với chị Tĩnh Nhu rồi.
Trần Hương Hương vui vẻ cười cười, đột nhiên mặt ngọc đỏ hồng, nói ra:
- Đại ca, thời điểm anh đi ra ngoài, phải cẩn thận một chút.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nhìn Trần Hương Hương, vẻ mặt không giải thích được nói:
- Tiểu muội, có phải em không thoải mái hay không? Như thế nào mỗi lần em nói chuyện với anh, mặt đều hồng như vậy?
- Nha... anh hiểu được.
Đột nhiên, Trần Thanh Đế lộ ra biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ bả vai Trần Hương Hương nói:
- Chúng ta là anh em ruột, có cái gì quá không được hay sao? Hơn nữa, anh cũng là vì thay em bức độc, cái không nên xem, đại ca ta cũng không thấy được.
Trần Thanh Đế có chút hậu tri hậu giác đã minh bạch, nguyên nhân Trần Hương Hương nói chuyện cùng hắn liền xấu hổ. Không phải là thời điểm thay Trần Hương Hương bức độc, lại bảo Trần Hương Hương cởi áo sao?
Bất quá, cái này ở Trần Thanh Đế xem ra, có cái gì quá không được a? Chúng ta là anh em ruột, hơn nữa, không cởi áo thì làm sao bức độc?
Chỉ là Trần đại thiếu nào biết đâu rằng, Trần Hương Hương căn bản không phải là em gái của hắn, là con gái của một chiến hữu vì cứu Trần Chấn Hoa mà hi sinh tánh mạng mình.
- Cho em chút thời gian.
Trần Hương Hương cúi đầu, mặt ngọc càng đỏ lên, nhưng trong lòng oán thầm không thôi:
- Ta không phải em gái ngươi, bằng không thì... bằng không thì tại sao có thể như vậy?
Đáng tiếc, Trần Hương Hương không thể nói cho Trần Thanh Đế. Bằng không thì không chỉ là đỏ mặt, chỉ sợ nàng ngay cả gặp cũng không dám gặp Trần đại thiếu rồi.
- Nhớ kỹ, chúng ta là thân huynh muội, thật sự không có gì.
Trần Thanh Đế an ủi một câu, quay người đã đi ra biệt thự.
Vốn là định đi Huyết Nhận, bất quá, hiện tại Trần đại thiếu biết rõ, trong thời gian ngắn là không cần đi. Hiện tại chỉ sợ Trần Chấn Hoa sẽ bề bộn nhiều việc, rối tinh rối mù.
Lữ gia, không phải dễ đối phó như vậy.
Con trai Trần gia, cũng không phải ai muốn giết thì giết.
Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, cuộc chiến của Lữ gia cùng Trần gia, có khả năng là một trường kỳ, cũng có khả năng sẽ rất ngắn ngủi. Nhưng mà mặc kệ thời gian dài ngắn, quá trình này đều sẽ phi thường kịch liệt.
Một đoạn video ngắn kia, nhất định sẽ làm cho Lữ Bất Phàm nhân sinh khó tiến, chỉ cần Trần gia còn cầm quyền một ngày, Lữ Bất Phàm cũng đừng muốn ngóc đầu lên.
Xúi giục người khác giết người, giết vẫn là con trai của Quân Thần Trần Chấn Hoa. Chỗ bẩn bực này, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lữ Bất Phàm.
Lữ Bất Phàm, thành tựu sẽ không cao.
Mà Lữ Văn lại coi Lữ Bất Phàm trở thành hi vọng của Lữ gia, để Lữ gia càng trở nên mạnh hơn nữa.
Cho nên, Lữ Văn vì gia tộc của mình, vì xóa đi vết bẩn của Lữ Bất Phàm, sẽ đấu đến cùng với Trần gia, thật có thể nói là không chết không ngớt.
Chỉ có đánh bại Trần gia, vết bẩn của Lữ Bất Phàm mới có thể được xóa đi, Lữ gia mới có thể tiếp tục duy trì.
Bằng không thì, Lữ gia nhất định sẽ đi vào lịch sử.
Trần gia với tư cách đại lão quân đội, há có thể dễ lật đổ như vậy?
Trần Lữ im lặng, mưa thuận gió hòa.
Khẽ động!
Tất nhiên sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
- Không biết hiện tại Thiết Nam như thế nào, đi xem nàng một chút.
Trần Thanh Đế điều khiển một chiếc BMW màu trắng, đã đi ra biệt thự, chạy tới bệnh viện Dương Xuân.
Bệnh viện Dương Xuân, cửa phòng bệnh số 916 mở ra, một thiếu nữ mặc quần trắng, dáng người cao gầy, một cặp dài chân thon thả, khoảng 18-19 tuổi đi ra.
Làn da thiếu nữ trắng như ngọc, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, thanh tú xinh đẹp, dùng con ngươi thanh tịnh mà sâu sắc nhìn Trần Thanh Đế.
- Xin hỏi ngươi tìm ai?
Thanh âm của thiếu nữ rất ôn nhu, làm cho người sau khi nghe, toàn thân đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
- Ách...
Nhìn thấy ở bên trong bệnh phòng, đi ra thiếu nữ xinh đẹp như vậy, Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, liền nói:
- Không có ý tứ, ta đi nhầm cửa rồi.
- Đúng vậy a, là phòng bệnh số 916? Chẳng lẽ Thiết Nam một mình xuất viện rồi sao?
Trần đại thiếu lui về phía sau một bước, nhìn xem số phòng bệnh, không có sai a.
Hơn nữa, trước kia Trần đại thiếu đã tới một lần, dùng trí nhớ cường hãn của hắn, sẽ không thể tìm nhầm địa phương mới đúng. Thế nhưng mà, mỹ nữ này là ai?
Dùng tướng mạo mỹ nữ này, đây tuyệt đối là Nữ Thần trong suy nghĩ nam nhân a.
Người thiếu nữ này, ngoại trừ khí chất có chút điềm đạm nho nhã, đi chính là con đường ôn nhu ra. Phương diện khác, vô luận tướng mạo hay là dáng người, đều không thể thua Lâm Tĩnh Nhu, Trần Hương Hương, Lý Nhược Băng, Hoàng Dĩnh được.
Trái lại, còn muốn hơn một chút.
Địa phương thắng kia, chính là khí chất điềm đạm, nho nhã của thiếu nữ này, làm cho nam nhân gặp được, liền không nhịn được muốn phải bảo vệ.
- Thiết Nam?
Thiếu nữ nhìn Trần Thanh Đế, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi là muốn tìm tỷ tỷ của ta? Tạ Khinh Nhu?
- Nguyên lai tên của Thiết Nam là Tạ Khinh Nhu? Cô là em gái của nàng?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, trừng lớn hai mắt, nhìn xem thiếu nữ, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Thời điểm Trần Thanh Đế thấy thiếu nữ, thì có một loại cảm giác quen thuộc, hình như là đã gặp nhau ở nơi nào. Bất quá, Trần đại thiếu có thể khẳng định, thực chưa thấy qua người thiếu nữ này.
Hiện tại biết rõ, nàng là em gái của Thiết Nam, còn có em trai đã bị Ninja giết kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Rốt cục, Trần Thanh Đế biết rõ vì cái gì người thiếu nữ này có chút quen thuộc, cảm tình cùng em trai của Thiết Nam, có vài phần tương tự a.
Em trai của Thiết Nam bị Ninja giết, là em ruột của nàng. Hiện tại người thiếu nữ này lại cùng em trai của Thiết Nam có chút tương tự, chẳng lẽ nàng là thân muội muội của Thiết Nam?
Cái này... Chênh lệch này cũng quá lớn a?