Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng

Chương 7: 7: Phong Trào Văn Nghệ




Kể từ khi Vũ Dạ Uyển đảm nhận vị trí lớp trưởng thì cô cũng có trách nhiệm với lớp của mình hơn, tuy cũng không quá thường xuyên đến lớp nhưng mọi nhất cử nhất động của lớp này cô đều nắm rõ mồn một. Bình thường khi cô có mặt ở đây thì họ vẫn vui vẻ trò chuyện, cùng nhau bàn bạc về các tiết học, giờ giải lao rảnh rỗi vẫn luôn ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Nhưng những ngày cô không xuất hiện ở lớp thì họ nói xấu cô đủ điều, không chỉ vậy mà họ còn nói cô chính là một con hồ ly, đứng trước mặt của Thẩm đạo thì ỏng a ỏng ẹo nên Thẩm Trác Tân mới giao vai nữ chính cho cô, nếu không thì đại minh tinh lần này chính là Dịch Vi rồi.

Vũ Dạ Uyển thật sự không biết nói gì hơn với đám người này, rõ ràng diễn xuất của Dịch Vi tệ, đến cả đoạn nhỏ nhất cũng phải quay đi quay lại những ba lần mới thông qua. Diễn xuất đã không được tốt và tính còn giả tạo, lúc ở riêng với trợ lý thì là một con người khác, nhưng ở bên cạnh Lý Hoàng Bân lại là con người khác, cô cũng chẳng hiểu Dịch Vi đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi Vũ Dạ Uyển đến lớp. cô ngồi xuống vị trí trung tâm lớp học, không thèm chú ý đến những kẻ hai mặt ở đây, cô đeo tai nghe vừa đọc sách vừa nghe nhạc. Dịch Vi thấy vậy liền chọn chỗ ngồi ở phía trên của cô, ả muốn mọi hào quang của cô đều để ả ta hưởng hết.

Tiếng chuông vào học vang lên, Vũ Dạ Uyển cũng đem tai nghe bỏ lại vào balo, cả đêm hôm qua cô đi quay quảng cáo và chụp ảnh đến choáng hết cả đầu, buổi sáng này ngủ cũng không đủ giấc chỉ nhìn lấy giảng viên một lượt rồi chống tay nhắm mắt. Người bạn ngồi bên cạnh Dịch Vi thấy như thế liền báo cho cô ta, Dịch Vi cũng đưa mắt xác nhận lại rồi mới giơ tay lên xin ra ngoài đi vệ sinh. Vũ Dạ Uyển nhếch mép cười nhạt, cô chỉ vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi, còn chưa kịp ngủ mà cô ta đã rục rịch không yên rồi sao.

Vừa lúc Dịch Vi đứng dậy thì cô cũng mở mắt, nhìn giảng viên trên bục đã được thay đổi. Vâng, đó chính là chị dâu của cô – Quan Vi Duyệt, ai ở trường này cũng biết giảng viên Quan là người có gia có thế, từ nhà mẹ đến nhà chồng đều là những người có máu mặt, nhưng do Vũ Dạ Uyển muốn tự gây dựng hình ảnh của bản thân nên thông tin của mình đều được Tuyệt Ảnh Quân bảo mật hoàn toàn, nên ít ai biết được cô chính là em chồng của giảng Viên.

Lúc này Vũ Dạ Uyển mới nằm dài xuống bàn, nhưng người bạn chung lớp cũng lo lắng cho cô mà run sợ đến mức nín thở. Quan Vi Duyệt nhíu mắt lại rồi đi đến bên bàn của cô, lúc này nhóm bạn của Dịch Vi đang đứng bên ngoài cửa cười thầm. Ánh nhìn của cô ta cũng như hổ đói đang rình rập con mồi, không khí trong lớp học đã hạ đến mức âm độ, người bên cạnh cô cũng lo lắng ngồi sang một bên cách cô một cái ghế.

Quan Vi Duyệt đi đến bên gõ nhẹ lên bàn của cô. Vũ Dạ Uyển cũng đưa mắt nhìn giảng viên, hỏi:

- Giảng viên Quan, có chuyện gì ạ?

Sự cả gan của Vũ Dạ Uyển chỉ khiến cho những lời bàn tán thêm xôn xao hơn, họ thường nói giảng viên Quan rất khó tính, bây giờ cô lại dám ngủ trong giờ học thì thử hỏi ai mà không sợ chứ, cả lớp bắt đầu nín thở, Dịch Vi cũng căng thẳng nhìn từng hành động của giảng viên, nhưng sau đó Quan Vi Duyệt lại đưa cho cô một tấm thẻ đen, nói:

- Lúc sáng em đi học vội quá nên mẹ nhờ chị đưa thẻ cho em. Cha mẹ đi du lịch tháng sau mới về, mẹ nói muốn ăn gì thì mua, đừng gọi anh hai.

Vũ Dạ Uyển bĩu môi nhìn chị dâu nhưng cũng nhận lấy thẻ, thử hỏi có ngu đâu mà không lấy. Lúc này thì cả lớp mới há hốc không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của lớp trưởng thì họ cũng đủ hiểu ở nhà cô ấy được nâng niu như thế.

Quan Vi Duyệt xoa xoa nhẹ đầu của em gái, nói:

- Mẹ nói vậy thôi chứ em cứ sang nhà ăn cơm, sẵn dậy cho Thiên Ái học luôn, chị với anh em cũng bận quá không có thời gian cho con bé.

Cô bĩu môi nhìn chị dâu giống như là đang chế giễu mình, học lực của Thiên Ái cực kì giỏi, tương lai sẽ là bác sĩ tương lai mà bảo cô dạy cháu gái, có mà đứa cháu gái này dạy lại cô thì đúng hơn.

Lúc Quan Vi Duyệt trở về bục giảng cũng có nói chị ấy là chị dâu của cô, cả lớp thật sự bị làm cho kinh ngạc, nhưng có điều Vũ Dạ Uyển nghĩ hoài vẫn không hiểu, rõ ràng họ biết cô là con gái của cựu Ảnh hậu Trang Nhược Uyển, còn giảng viên Quan thì là con dâu của Ảnh hậu, thì như vậy phải hiểu cô chính là em chồng của giảng viên chứ? Là không hiểu hay thật sự không hiểu?

Mãi đến khi xong tiết thì hội bạn của Dịch Vi mới hậm hực nhìn cô, Vũ Dạ Uyển đang đọc sách nhưng cũng không khỏi cà khịa đám bạn ngu ngốc kia, nói:

- Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Tựa như là bị đạp trúng đuôi, một cô gái trong nhóm không nhịn được liền đứng dậy chỉ tay năm ngón về phía của cô, mắng nhiếc. Nhưng Vũ Dạ Uyển hoàn toàn không thèm nhìn đến cô ta, sự sỉ nhục này càng khiến cho cô ta tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, Dịch Vi thấy vậy cũng chỉ kéo tay của cô bạn mình ngồi xuống, nói:

- Được rồi Tú Tú, cậu đừng có đứng dậy làm gì nữa. Còn lớp trưởng, cậu cũng nhịn một chút đi.

- Nhịn? Bạn học Dịch bạn nói gì vậy? Tôi có nói gì đến đến Liêu Thạc Tú sao? Tôi đang đọc kịch bản mà? Muốn tôi chú ý cũng không cần tự so sánh mình là heo đâu.

Vũ Dạ Uyển cười nửa miệng, thái độ này của cô càng chọc tức cho Liêu Thạc Tú một phen, cô ả vừa đập bàn đứng dậy thì chủ nhiệm Hà cũng đi vào, ông ta hắng giọng nói:

- Bạn học Liêu, em đập bàn làm gì vậy?

- Chủ… Chủ nhiệm Hà… Em… Em…

Nhưng Hà Kính Trung không thèm nhìn lấy cô một cái, nhưng khi nhìn thấy Dịch Vi thì liền nở một nụ cười ôn hòa, nói:

- Trường chúng ta sắp có một buổi giao lưu văn nghệ, lớp chúng ta lại có một đại minh tinh nổi tiếng như Dịch Vi, chắc chắn đại hội lần này lớp chúng ta thắng là cái chắc rồi.

Ai cũng có thể nhìn ra sự kinh thường trong mắt của chủ nhiệm Hà đối với Vũ Dạ Uyển, nhưng cô cũng chẳng muốn tham gia vào cái hoạt động vô bổ này, cô chỉ muốn tập trung cho dự án phim, nếu không chị Phiến chắc sẽ giết cô mất thôi.

Nhưng cây muốn lặn thì gió chẳng ngừng, Dịch Vi biết lão Hà này thích mình nên luôn ưu ái mình hơn, nhưng đối với việc này thì cô ta lại muốn cho Vũ Dạ Uyển nếm mùi, dù sao thì trong lớp này thì lời nói của cô ta có trọng lực hơn.

- Chủ nhiệm Hà, thầy quá lời rồi. Em cũng chỉ là một diễn viên tuyến phụ thôi, đâu như lớp trưởng, không ấy thầy cho lớp trưởng dẫn đầu văn nghệ đi.

Vũ Dạ Uyển híp mắt, cô rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệp gì vậy nè, tại sao trong phim trường một Lý Hoàng Bân gây khó gây dễ, ở lớp thì một Dịch Vi làm náo loạn hết cả lên, số cô đúng là xúi quẩy mới dính dán đến hai người này. Muốn hạ bệ cô sao? Được lắm, chơi thì chơi, cô còn sợ gì nữa sao?

- Nếu bạn học Dịch đã có ý định để tôi dẫn đầu phong trào thì tôi sẽ nhận lời. Dù sao dạo này tôi cũng rảnh rỗi ngồi chờ đến cảnh quay của mình.

Dịch Vi bị lời nói của Vũ Dạ Uyển làm cho đứng hình, ý tứ của cô rất rõ ràng là năng lực của Dịch Vi quá kém cõi, đến cả một cảnh quay cũng chẳng xong thì nói là gì phong trào văn nghệ. Nụ cười trên môi của Dịch Vi cứng đờ, nhưng cô ta càng không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mặt hiện tại nên chỉ biết siết chặt nắm đấm. Còn chủ nhiệm Hà thì cũng chỉ thở dài, ông ta nâng kính lên, nói:

- Vậy chuyện tuyên truyền phong trào tôi giao lại cho lớp trưởng nhé.

- Được, chủ nhiệm Hà cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức.