Đương nhiên là sự việc của Đường Phục Sinh cũng nhanh chóng được Vũ gia nghe ngóng được, Vũ Dạ Uyển chỉ cần nhìn những việc mà anh làm ở trên mạng cũng đủ biết rằng anh đang cố gắng thế nào. Hiển nhiên là ở Vũ gia cũng không chỉ có Vũ Dạ Uyển hay Vũ Dụ Bạch nhìn ra sự nỗ lực của anh, đến Vũ Dạ Triệt và Trang Nhược Uyển cũng đã sớm đoán được rồi.
Lúc này Vũ Dạ Uyển vẫn còn đang cắm cúi ăn cơm, thì đột nhiên Trang Nhược Uyển lại nói:
- Ngày mai gọi Đường Phục Sinh đến đi, mẹ có việc muốn nói với cậu ta.
Nghe thấy mẹ mình nói như vậy thì sắc mặt của Vũ Dạ Uyển thật sự rất tốt, thiếu chút nữa là cô đã cười thành tiếng rồi. Nhưng có lẽ duy nhất chỉ có Vũ Dạ Triệt biết rằng tâm tính của vợ mình không có ác ý, từ trước đến nay vợ của mình vẫn luôn muốn con cái được hạnh phúc chứ không phải nhẫn tâm ngăn cản tình cảm đôi lứa, thật chất là Trang Nhược Uyển cũng rất khổ tâm đấy chứ.
- Mẹ nói thật sao? Nếu người ta đến thì mẹ sẽ không đuổi chứ?
- Thằng kia nói gì vậy hả? Mẹ con là dạng đanh đá, chua ngoa vậy sao?
Hiển nhiên Vũ Dụ Bạch cũng chỉ nhún nhún vai, mẹ không đanh đá thì ai đanh đá chứ, cựu Ảnh Hậu Trang Nhược Uyển, còn là nhất tỷ của Thống Nhất suốt thời gian dài, bây giờ còn là bà chủ của Thống Nhất, thử hỏi mẹ không lợi hại thì ai lợi hại.
- Lúc đầu mẹ cũng không có nói là ngăn cản, nhưng con xem hành động của em gái con và Đường Phục Sinh đi, thật sự khiến người làm mẹ này tức chết mẹ.
Vũ Dạ Triệt nghe đến đây liền liếc mắt về phía của con gái, hàm ý là muốn cô bước đến xin lỗi Trang Nhược Uyển một tiếng. Hiển nhiên Vũ Dạ Uyển cũng nhanh chóng bắt được tín hiệu từ cha, lập tức buông đũa xuống rồi đi đến chỗ của mẹ mình, giở giọng nũng nịu, nói:
- Con biết con sai rồi mà, mẹ cũng đã mắng con nhiều rồi còn gì... Vẫn chưa hạ hỏa sao?
- Hạ hỏa? Con xem nếu như ban đầu hai đứa bây không bày ra trò bỏ nhà ra đi thì mẹ cần gì phải tức giận như vậy. Nói đi cũng nói lại, nếu như không phải hai đứa bày ra thì chắc cả đời cũng không trưởng thành được.
Vũ Dạ Uyển đương nhiên biết mẹ có ý tốt rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mẹ nói đúng phết đấy chứ, nếu như lúc đó cô và Đường Phục Sinh không cùng nhau bỏ trốn thì chắc hiện tại vẫn không nhận ra được sự khổ tâm của cha mẹ lớn đến đâu. Nếu không vì mất đứa bé thì cô cũng không biết rằng nỗi đau của bậc làm cha làm mẹ khi mất con là như thế nào.
- Mẹ, con sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.
- Còn có sau này? Mẹ xin con đấy Vũ Dạ Uyển, mẹ có tuổi rồi, đừng có chơi đùa với cha mẹ như vậy.
Ngay lập tức Vũ Dạ Uyển liền ngoan ngoãn gật đầu, có lẽ mẹ nói đúng, cô tốt nhất là nên trưởng thành rồi cùng Đường Phục Sinh báo hiếu cha mẹ chứ không phải báo cha, báo mẹ.
- Vậy chuyện của con và anh ấy thì sao?
Trang Nhược Uyển lúc này liền liếc nhìn con gái một cái, quả nhiên là con gái lớn rồi khó giữ, bà ấy liền uống một ngụm nước, nói:
- Chuyện kết hôn thì cũng không có gì để nói, nhưng tam thư lục lễ, không thể thiếu cái gì. Với cả, mẹ hi vọng sau này con vẫn tiếp tục theo đuổi đam mê của mình, đừng vì một vài chuyện không lien quan mà bỏ bê ước mơ, nghe rõ chưa.
Vũ Dạ Uyển đương nhiên là lập tức phấn chấn hẳn, cô còn đưa tay lên báo rằng đã rõ rồi. Buổi ăn của Vũ gia có lẽ đã lâu rồi mới có thể vui vẻ như vậy, Vũ Dụ Bạch và Quan Vi Duyệt nhìn nhau, chắc hẳn đây là một kết thúc mà ai ai cũng mong muốn, ít nhất thì hiện tại cha và mẹ đã không ngăn cấm chuyện tình của Vũ Dạ Uyển và Đường Phục Sinh nữa rồi.
Bỗng chốc thì Vũ Dạ Triệt lại nhìn Vũ Dụ Bạch nói:
- Còn chuyện của Phục Sinh và Nhạc gia thế nào rồi? Dạo gần đây trên mạng tàn bán rất xôn xao về chuyện đó đấy.
- Con nghe nói cuối tuần này Nhạc thị sẽ mở họp báo tuyên bố di chúc của Nhạc lão phu nhân. Chắc là nhân cơ hội đó trực tiếp nhận tổ quy tông.
- Thằng bé cũng chịu nhiều cực khổ rồi, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
Vũ Dụ Bạch cũng gật đầu, cuộc đời của Đường Phục Sinh đúng là trải qua không ít thử thách, nhưng cũng may là đến cuối cùng vẫn viên mãn trọn vẹn. Vũ Dụ Bạch còn đưa mắt nhìn về phía em gái, đứa em nhỏ này cuối cùng cũng lớn rồi, sắp gả đi rồi... Bỗng chốc anh lại thấy không nỡ lắm.
- Dạ Uyển, chút nữa em gọi cho Phục Sinh đi, bảo cậu ta chuẩn bị.
- Được.
- Em gái lớn khó giữ, còn không có chút lưu luyến nào, đúng là tim lạnh như băng mà.
Đột nhiên Vũ Dụ Bạch lại nói ra mấy câu sến sẩm này thì cũng làm cho Quan Vi Duyệt thấy khó hiểu, chị ấy liền nói:
- Anh lại nổi điên cái gì?