Dịch Vi bắt đầu cảm thấy bất an đối với Lý Hoàng Bân, từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn không ưa thích gì Vũ Dạ Uyển nhưng sau khi nói chuyện với Thẩm Trác Tân thì thái độ của cậu ta đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, từ căm ghét đến nể trọng.
Nhưng điều khiến cho Dịch Vi căm ghét hơn chính là chuyện lời nói của Lý Hoàng Bân đối với cô ta, không chỉ nói dối cô ta mà thái độ đối với cô ta cũng rất lạnh nhạt, hơn nữa hôm nay Lý Hoàng Bân cũng không mua thức ăn hoặc nước uống cho cô ta, hiển nhiên điều này đã dấy lên sự nghi hoặc trong lòng của Dịch Vi, lúc nãy cô ta còn nghĩ vì Thẩm đạo khiển trách nên cậu ta mới buồn rầu, nhưng có lẽ những chuyện Thẩm đạo nói đã khoáy động thâm tâm của cậu ta, khiến cho một con cờ của cô ta đi theo Vũ Dạ Uyển.
Bạn diễn bên cạnh Dịch Vi thấy vậy cũng nói ra nói vào, Liêu Thạc Tú hôm nay đi cũng đi cùng cô ta đến đây, nhìn thấy Lý Hoàng Bân thân thiết với Vũ Dạ Uyển cũng ngạc nhiên nhìn sang Dịch Vi, nhìn sắc mặt của cô ta thì Liêu Thạc Tú cũng chỉ biết hiện tại tâm trạng của cô ấy không được tốt, nhưng dù một người có thiện lành đến đâu thì một khi tức giận sẽ không được như lúc bình thường.
- Vi Vi, cậu thật sự buông tha cho Lý Hoàng Bân như vậy sao? Dù sao cậu ta cũng từng thật lòng với cậu mà?
Dịch Vi bề ngoài thì cười xòa nhưng trong tâm lại có chút xao động không vui, hiện tại cha mẹ của cô ta vẫn không thích cô ta đi theo nghiệp diễn, trợ cấp cá nhân cũng không nhiều như Dịch Tuyên, hơn nữa bây giờ lại mất đi một con cờ để chi tiêu, đúng là chuyện đời cái gì cũng có thể xảy ra.
Thẩm Trác Tân cũng đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Liêu Thạc Tú lạ mặt, vốn dĩ ông ấy đã không quá thích Dịch Vi, bây giờ còn đem cả người ngoài vào phim trường, đúng là muốn chọc tức ông ấy mà, hiển nhiên Lý Hoàng Bân và Vũ Dạ Uyển cũng nhìn thấy vẻ mặt khó ở của Thẩm đạo, cậu trai Lý Hoàng Bân đang định nói gì đó nhưng lại bị cô ngăn lại, ánh mắt của cậu ấy nhìn cô có chút không hiểu, nhưng Vũ Dạ Uyển đã nói:
- Chuyện của người ta không liên quan đến Thống Nhất, diễn viên Thống Nhất không nên xen vào việc của nhà khác!
- Chị Tiểu Dạ, nhưng mà Dịch Vi đó…
Cô cũng chỉ thở dài, trên đời này cũng không có chuyện gì là không thể xảy ra, hơn nữa gieo nhân nào thì gặt quả nấy, những chuyện mà Dịch Vi làm ra không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ. Cô cũng không phải dạng người thích chen mũi vào chuyện của người khác, nhưng tinh thần hóng hớt hừng hực thì cũng không phải ít.
Lý Hoàng Bân nhìn thấy cô cũng hóng hớt mà nở một nụ cười, không biết trước khi cậu ta có bị ma che mắt quỷ dẫn đường hay không mà lại không nhìn ra nét đáng yêu của đàn chị này chứ.
- Dịch Vi, cô là lần đầu tiên đi đóng phim hay sao mà không biết luật, trong đoàn phim không được phép dẫn theo người nhà? Cô đang chê vai diễn nữ thứ của mình quá lớn rồi sao?
Đột nhiên bị mắng cũng khiến cho Dịch Vi và những vai quần chúng khác sợ hãi tách nhau ra, lúc trước ngoài Vũ Dạ Uyển thì Dịch Vi là diễn viên được Thẩm đạo nuông chiều nhất, nhưng do tính cách của cô không dễ gần cũng không dễ thân nên những diễn viên khác đều chạy theo nịnh bợ Dịch Vi, bây giờ thì ngay cả Dịch Vi cũng bị vạ lây mà Thẩm đạo mắng đến mức không ngóc đầu dậy nổi, bây giờ những người nịnh bợ kia cũng nhanh chóng “cuốn gói” mà lánh nạn.
Đến bây giờ Lý Hoàng Bân mới nhìn thấu được tâm tư của những người này, đừng nghĩ ai cười cũng là bạn, có nhưng người bên ngoài cười nói, bên trong lại âm thầm chọc gậy bánh xe, làm cho nội bộ tan nát.
- Chị Tiểu Dạ, chị thật sự không để tâm đến bọn họ sao? Dù sao thì chúng ta cũng phải đối mặt với họ thêm mấy tháng nữa.
- Có thực lực thì sợ gì chứ, đối với chị thì Dịch Vi không chỉ là bạn diễn mà còn là bạn học. Nhưng cho dù là trong phim hay ngoài đời, thì địa vị của cô ta mãi mãi là ti, còn chị là tôn!
Ngay lúc này thì Lý Hoàng Bân mới hiểu được câu nói “Phụ nữ càng đẹp thì càng độc”, từng lời nói, từng cử chỉ của Vũ Dạ Uyển càng khiến cho cậu ta nể phục cô. Một người con gái có gia có thế, nhưng lại không ỷ vào nó mà làm kiêu, cũng không phải cô khó gần, mà là cô không muốn giao du tiếp xúc với hạn hạ tiện. Hóa ra tất cả đều không thể qua khỏi hỏa nhãn kim tinh của chị ấy.
Nhưng lúc này Lý Hoàng Bân lại tự vỗ mặt mình, tự trấn an bản thân phải tỉnh táo hơn, Vũ Dạ Uyển là hoa đã có chủ, không phải dạng con gái dễ dãi với bất kì nam nhân nào, ngay cả Ảnh đế cũng chỉ là được sủng ái nhất thời, nếu không phải vì được tiểu thư hào môn Vũ Dạ Uyển để mắt đến thì làm gì có chuyện Đường Phục Sinh được như ngày hôm nay.
Trong khi mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng sự việc Thẩm Trác Tân trách mắng Dịch Vi thì ông ấy đã đứng dậy nói tiếp tục quay cảnh tiếp theo.
Cảnh quay lần này chính là lúc Tạ Liên bị Họa Tâm bày mưu làm cho cô xấu mặt trước Hạ Đình Long, nhưng người như Hạ Đình Long đã sớm nhìn ra nội tâm xấu xa của bạn học Họa Tâm này. Biết cô ta sẽ bày mưu hãm hại Tạ Liên cũng cố ý chiều theo ý của cô ta. Nếu không thì sao có thể ở cạnh cô gái ngốc này chứ, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của Hạ Đình Long mà thôi.
Vốn dĩ Tạ Liên đã biết tâm cơ của Họa Tâm rất cao, tuổi nhỏ mà lòng dạ lang sói, nhưng lần này cô lại muốn tương kế tựu kế, chơi một trận để xem xét tình cảm của học bá Hạ, nếu như lần này anh còn không quan tâm đến cô thfi cô sẽ rời khỏi anh, sau này cũng không gặp nữa.
Hạ Đình Long cuối cùng vẫn là ngây thơ bị một con sói như Tạ Liên gài bẫy.
Nụ hôn màn ảnh lần đầu tiên của Lý Hoàng Bân cũng là trao cho cô, có lẽ nếu như trước kia thì anh đã kịch liệt từ chối, nhưng lần này thì lại không như vậ, anh hoàn toàn tận hưởng nụ hôn với cô. Lúc đầu Vũ Dạ Uyển và Thẩm đạo cũng bị anh làm cho giật mình, để có thể thuận lợi qua cảnh quay thì cô cũng im lặng, Thẩm đạo là người có kinh nghiệm đương nhiên nhìn ra, cậu trai này lại phải lòng Tiểu Dạ rồi.
Nếu chuyện này để Đường Phục Sinh biết thì chắc con đường làm nghề của Lý Hoàng Bân khó sống rồi, đợi chút nữa tắt máy thì ông ấy phải nói chuyện lại với cậu ta mới được.